HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của Tiểu Lộc, cười nói: “Không có việc gì, anh đã ăn no, chỉ cần em thích ăn, anh ăn hay không cũng không sao, những món này vốn dĩ là làm cho em ăn.”

Nếu chỉ có một mình hắn ăn, hắn khẳng định sẽ không phí nhiều công phu cùng tâm huyết đi nấu cơm.

Loại việc xuống bếp này, hắn vẫn luôn cảm thấy không phù hợp với khí chất cao quý của mình.

Đương nhiên, hiện tại hắn cảm thấy xuống bếp cũng rất vui vẻ, bởi vì mặc kệ hắn nấu đồ ăn thành cái dạng gì, Tiểu Lộc đều sẽ ăn rất vui vẻ, hơn nữa căn bản là không lãng phí đồ ăn.

“Em thích ăn thì nói, ngày mai sẽ làm cho em ăn, có kinh nghiệm của hôm nay, ngày mai khẳng định sẽ làm tốt hơn, em đừng ăn quá no là được.”

Làm cơm mà thôi, dù sao hắn hiện tại rất nhàn rỗi, có thể làm Tiểu Lộc vui vẻ, thế nào cũng được.

Cô gái của hắn, hắn muốn cưng chiều cô, nuôi cô khỏe mạnh.

Trên khuôn mặt búp bê của Tiểu Lộc lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ngay cả trong ánh mắt cũng có tia sáng vui vẻ: “Được a, ngày mai còn được ăn nữa, em cảm thấy anh nấu cơm rất ngon. Ngày mai lúc ăn cơm, em sẽ chừa cho anh một chút, không thể để anh bị đói.”

Thể chất của cô đặc biệt, rất dễ bị đói, cho nên có thể ăn no đối với cô mà nói là một việc rất thỏa mãn, tương tự như vậy cô cảm thấy tất cả mọi người bị đói cũng không thể nào vui vẻ nổi, Cảnh Dật Nhiên bị đói khẳng định cũng không được.

Cô có thể cảm nhận được mấy ngày nay Cảnh Dật Nhiên cẩn thận chăm sóc cô, tuy rằng ngoài miệng cô chưa nói gì, trong lòng lại đối với việc hắn làm cho mình mà thấy cảm kích.

Rất nhiều chuyện cô sẽ không để ý, cũng sẽ không đi làm, Cảnh Dật Nhiên lại nhớ rõ rất nhiều việc nhỏ, hắn không cần ai chỉ dạy cũng chăm sóc cô rất tốt, như những người đàn ông tốt trong phim truyền hình.

Hắn luôn kiên nhẫn dạy cô rất nhiều chuyện, ví dụ như nam nữ khác biệt, cô là một cô gái không thể tùy tiện ngủ chung giường với một người đàn ông.

Bởi vì có một lần trong lúc vô tình cô đã nói đến cuộc sống trong tổ chức sát thủ, nói cô với mấy người đàn ông cùng ăn cùng ở, những lúc hỗ trợ lẫn nhau căn bản không có kiêng dè gì. Khi đó cô mới mười bảy tuổi, với việc nam nữ hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết cơ thể của đàn ông và phụ nữ không giống nhau, nhưng mấy người đàn ông kia khi nhìn đến cô giống như cũng không có hứng thú, coi cô như cục đá, cô cũng coi họ như cục đá.

Từ đó về sau, cô càng không có khái niệm gì về việc nam nữ khác biệt, bởi vì ở tổ chức sát thủ, mọi người cũng không phân chia theo giới tính, bọn họ đều phân chia theo năng lực giết người, là nam hay nữ căn bản không quan trọng.

Cô vẫn luôn cho rằng, cùng đàn ông nằm ngủ chung trên một chiếc giường là việc rất bình thường.

Cảnh Dật Nhiên đã từng nghiêm túc muốn cô cam đoan, về sau trừ bỏ hắn, tuyệt đối không thể ngủ cùng với người đàn ông khác trên một chiếc giường.

Đây cũng không phải một việc khó, cô dựa vào người hắn, cam đoan với hắn, sau đó hắn mới không nhíu mày nữa.

Sau đó Cảnh Dật Nhiên thậm chí liệt kê ra rất nhiều điều “Không thể”, hơn nữa còn giải thích với cô từng cái một, dạy cô làm sao để trở thành một cô gái bình thường.

Cô đúng là có rất nhiều khiếm khuyết phương diện này, bởi vì ba mẹ cô chưa bao giờ dạy cô những thứ này, tổ chức sát thủ cũng không có khả năng dạy cô làm sao để làm một cô gái, sau khi trưởng thành, cô là một cô nhi, mang theo một cơ thể chứa đầy virus khiến người càng ngày càng lạnh lùng, khắp nơi giết người lang thang toàn bộ thế giới, càng không biết kiêng kị những việc đó.

Thượng Quan Ngưng thật ra đã dạy cô một ít, nhưng lúc cô ấy dạy lại là một Tiểu Lộc khác, lúc ấy cô đang trong trạng thái ngủ say, đối với những lời này tự nhiên hoàn toàn không biết gì cả.

Cảnh Dật Nhiên đã từng đặc biệt nhấn mạnh qua một điều: Tuyệt đối không cho phép cô chạm vào chỗ mẫn cảm của đàn ông!

Cô biết chỗ đó của đàn ông rất yếu ớt, biết có thể lợi dụng nhược điểm này dễ dàng giết một người đàn ông, nhưng lại không biết nếu dùng tay cầm chỗ yếu ớt kia, người đàn ông sẽ có phản ứng mãnh liệt.

Bởi vì cô đã từng mặt không đỏ tim không đập nắm lấy hạ thân của Cảnh Dật Nhiên khiến kí ức của hắn đặc biệt khắc sâu, cho nên mới nhấn mạnh chuyện này một lần.

Đương nhiên, lấy trình độ không biết xấu hổ của Cảnh Dật Nhiên, hắn tự nhiên nói cho Tiểu Lộc biết, nếu cô muốn sờ, thì phải sờ hắn, không được đi sờ người khác.

Tiểu Lộc không cảm thấy thứ đó có gì tốt để sờ, cô nắm lấy thứ đó là vì muốn giết người, lại không phải dùng để chơi.

Chẳng qua, chính cô cũng biết mình đối với rất nhiều việc không có kinh nghiệm, thế giới của cô không giống như những người khác, bởi vậy cô ngoan ngoãn gật đầu, đem những việc mà Cảnh Dật Nhiên liệt kê ghi tạc vào trong lòng.

Cô và Cảnh Dật Nhiên ở bên nhau, Cảnh Dật Nhiên đang nhanh chóng thay đổi, thật ra cô cũng đang dần thay đổi.

Cảnh Dật Nhiên dạy cô cách quan tâm hắn, cô đang chậm rãi học cách quan tâm hắn, tuy rằng cô học rất chậm, nhưng việc quan tâm người khác, rất nhiều khi là làm trong lúc lơ đãng, bởi vì dù sao cũng là cô quan tâm hắn từ tận đáy lòng.

Tiểu Lộc nghĩ nghĩ, đem chén canh cá thơm nồng cuối cùng đưa tới trước mặt Cảnh Dật Nhiên: “Anh uống đi!”

Cảnh Dật Nhiên đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền hiểu ý tứ của Tiểu Lộc, không phải cô uống không hết, mà là muốn để lại một chén cho hắn.

Không tồi không tồi, hắn dạy dỗ rốt cuộc cũng có một chút hiệu quả, đổi lại trước kia, cô khẳng định không ý thức được phải chia sẻ với hắn.

Hắn cười giảo hoạt giống như hồ ly, được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Vậy em đút anh uống.”

Tiểu Lộc nhìn tay của hắn, nghi hoặc hỏi: “Lúc nấu ăn tay của anh bị bỏng hay sao?”

Cảnh Dật Nhiên kém chút nữa té xỉu!

Cũng may hắn bị Tiểu Lộc kích thích đã quen, tươi cười trên mặt không biến mất: “Đây là việc những người yêu nhau hay làm, đút nhau ăn, có thể giúp cho tình cảm phát triển, hai người cũng sẽ trở nên hạnh phúc hơn, ngọt ngào hơn, đút cho anh đi.”

Tiểu Lộc không biết người khác làm thể nào, bởi vì cô thật sự không chú ý tới những việc này.

Chẳng qua Cảnh Dật Nhiên đã nói như vậy, chắc là không sai. Hơn nữa đút Cảnh Dật Nhiên ăn cơm mặc dù có chút phiền toái, nhưng giống như cũng thật sự sẽ gia tăng tình cảm.

Trước kia lúc Cảnh Dật Nhiên bị cô làm bị thương không thể động đậy, cô cũng từng đút hắn ăn cơm, loại cảm giác này cô không thể nói rõ, nhưng sẽ cảm thấy chăm sóc hắn khiến trong lòng cô rất thỏa mãn.

Cô cầm lấy thìa rồi bưng chén lên, nghiêm túc đút hắn ăn canh.

Cảnh Dật Nhiên nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn nghe lời rất đắc ý.

Tuy rằng người phụ nữ của hắn ở bên ngoài rất uy phong, nhưng về đến nhà lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật là một cô gái tốt!

Uống được một nữa, Cảnh Dật Nhiên lại bắt đầu làm chuyện xấu: “Không được, cái thìa này quá cứng, anh không muốn uống bằng thìa.”

Tiểu Lộc có chút không thể hiểu được: “Không phải cái thìa nào cũng cứng sao? Làm gì có thứ gì mềm để cho anh uống canh? Trước kia anh cũng không ngại thìa cứng.”

“Có mềm.” Cảnh Dật Nhiên không có ý tốt cười nhìn cô, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập ánh sáng ái muội.

Hiện tại Tiểu Lộc đã rất quen thuộc với biểu tình này của hắn, mỗi lúc hắn cười như vậy, chính là lúc hắn muốn gây phiền phức.

“Cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi