HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Nàng nói chuyện sắc sảo, trong lúc đó Thượng Quan Chinh, cùng với cha mẹ Tạ Trác Quân cũng theo lại đây.

Nhìn thấy đầu gối của Thượng Quan Nhu Tuyết, đều chấn động, sau đó mọi ánh mắt nghi ngờ đều rơi vào Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng trong lòng chua xót rất khó chịu, trên mặt lại không chịu lộ ra nửa điểm nhút nhát.

Nhìn xem, mọi người thậm chí đều không có nhìn đến mọi việc đã sảy ra, không có nhìn đến sự diễn xuất của Thượng Quan Nhu Tuyết, liền tự động đem cái mác "hung thủ" gán lên người cô!nàng hoa vì “Hung thủ”.

Có thể thấy được ngày thường, Thượng Quan Nhu Tuyết đã từng trình diễn quá nhiều tiết mục, mới có thể có được sự phản xạ có điều kiện như vậy.

Mẹ của Tạ Trác Quân là Vương Lộ ánh mắt sắc lạnh nhìn đến mặt con trai lộ rõ một bàn tay, không khỏi thất thanh nói: “Trác Quân, ai đánh con?!”

Tạ Trác Quân không nói gì, nhưng mọi ánh mắt liền lập tức rời khỏi mặt Tạ Trác Quân đến mặt Thượng Quan Ngưng.

Không cần phải nói, khẳng định là cô đánh, Thượng Quan Nhu Tuyết yêu Tạ Trác Quân như vậy, căn bản là không có khả năng tát hắn.

Vương Lộ đau lòng muốn chết, muốn nói cái gì, lại thấy nhi tử đối bà lắc đầu, ý bảo bà đừng nói gì.

Bà rất muốn mắng Thượng Quan Ngưng, nhưng là có Thượng Quan Chinh ở đây, nên bà vẫn là nhịn xuống.

Thượng Quan Chinh nhìn con gái nhỏ của mình khuôn mặt nhỏ tái nhợt với đầu gối máu chảy đầm đìa, nhìn vợ hoa lê đái vũ khóc thút thít rồi lại nhịn xuống liền giận sôi máu.

“Sao lại thế này, em gái mày sao lại bị thương? Vừa rồi còn bình thường mà!"

Làm trò trước mặt mọi người, Thượng Quan Ngưng ngữ khí lạnh băng, gằn từng chữ một: “Thượng Quan phó thị trưởng có phải hay không đã nghĩ sai rồi, tên mẹ tôi là Hoàng Lập Ngữ, chỉ sinh ra một người con gái là tôi, tôi làm gì có em gái!"

Không khí bởi vì lời cô nói liền đông lại thành băng làm mọi người không nói thành lời.

Thượng Quan Chinh bị vạch mặt vết sẹo gia đình làm trò cho thiên hạ, khuôn mặt liền đỏ trắng rồi lại hồng.

Thượng Quan Nhu Tuyết lập tức giải vây: “Ba ba, không liên quan đến chị, đều là con không tốt, chạy quá nhanh, không cẩn thận mới ngã……”

Tạ Trác Quân không vui cắt ngang lời cô: “Tiểu Tuyết, em đừng che giấu cho cô ấy, là cô ấy,đây ngã em! Nếu em làm thế, về sau em vẫn sẽ chịu thiệt đó."

Dương Văn Xu vừa nghe, liền lập tức khóc lợi hại hơn. Thượng Quan Chinh sắc mặt cũng lạnh hơn.

Ngay cả hai vị tiền bối, coi trọng Quan Ngưng ánh mắt cũng đều tràn ngập sự không vui cùng trách cứ, Thượng Quan Nhu Tuyết chính là con dâu đã định trong lòng bọn họ, bị Thượng Quan Ngưng ức hiếp như vậy, hai người đều rất bất mãn.

Sáu người vây quanh Thượng Quan Ngưng, trên mặt mỗi người trên mặt đều tràn ngập vẻ không vui, tức giận, căn bản không có người nào nghĩ đến việc muốn hỏi một qua Thượng Quan Ngưng một chút xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Thượng Quan Ngưng lạnh lùng nhìn sáu người bọn họ, thân thể ở trước mặt bọn họ có vẻ nhỏ yếu.

Lúc Cảnh Dật Thần trở về, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Mọi việc phía trước anh không có nhìn thấy cũng không có nghe được, cuối cùng Thượng Quan Nhu Tuyết cùng Tạ Trác Quân nói anh lại nghe thấy.

Anh tiến lên đem Thượng Quan Ngưng kéo ra phía sau, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: “Sáu người ức hiếp một cô gái, thật là có học quá!”

Tạ Trác Quân vừa thấy Cảnh Dật Thần lôi kéo cánh tay Thượng Quan Ngưng, lập tức nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”

Cảnh Dật Thần đến một ánh mặt cũng không có cho hắn, chỉ là lạnh băng phun ra một chữ: “Cút!”

Cả người anh đều tản ra cảm giác lạnh băng, khí chất cao quý, khí thế cường đại, thế nhưng Tạ Trác Quân một câu cũng không nói được.

Mọi người đều cảm thấy người đứng ở trước mặt này có chút lạnh, người này tuyệt đối không phải giả vờ cường hãn, chỉ sợ là thực lực mạnh mẽ!

Thượng Quan Nhu Tuyết nhìn thấy Cảnh Dật Thần, lập tức liền nhớ tới ngày đó ở cửa siêu thị cô nhìn thấy bóng dáng ưu nhã quý phái. Cô chắc chắn người hôm đó với người trước mặt này là một. 

Chỉ là không nghĩ tới, anh nhìn rất anh tuấn như thế! So với các minh tinh trên truyền hình còn lóa mắt hơn!

Hơn nữa, cô nhớ rõ rành mạch, người đàn ông lãnh khốc đạm mạc trước mặt này ngày đó đã đi chiếc xe thể thao Aston giá trị ngàn vạn số lượng có hạn, trên thế giới chỉ có hai cái mà thôi.

“Hôm nay tha cho các ngươi, nếu lại có lần sau, bắt nạn cô ấy, hậu quả các ngươi nhất định gánh vác không nổi!” Cảnh Dật Thần trong lòng lửa giận bốc lên, âm thanh bình tĩnh không gợn sóng lại lộ ra sát ý như có như không.

Nếu những người này không phải người thân của Thượng Quan Ngưng, chỉ sợ hôm nay anh nhất định sẽ không dễ dãi như vậy.

Nhưng là, nếu có lần sau, mặc kệ là ai, anh đều sẽ không nương tay!

Cha của Tạ Trác Quân từng là quân nhân, ông rõ ràng cảm nhận được sát ý trong lời nói của Cảnh Dật Thần, từ khí,chất trên người anh phát ra ông có thể phán đoán ra, con người anh nắm trên tay rất nhiều mạng sống! Anh uy hiếp, tuyệt đối không phải chỉ nói giỡn.

Ông nhíu mày nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngưng ở phía sau Cảnh Dật Thần. Không biết cô từ bao giờ lại quan hệ với một con người tàn độc như vậy.

Tính ra, năm đó là nhà bọn họ thực xin lỗi Thượng Quan Ngưng, liền tính cô không thể làm con dâu ông, ít nhất cũng không làm cô khó xử.

Ông nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần, ho nhẹ một tiếng nói: “Vẫn là đưa Tiểu Tuyết đi xử lý miệng vết thương trước đi, nhìn con bé đau đến mặt mũi trắng bệnh rồi kìa."

Mọi người lập tức phục hồi tinh thần lại, không rảnh lo chỉ trích Cảnh Dật Thần ngữ khí ngông cuồng, che chở Thượng Quan Nhu Tuyết từ bãi biển rời đi.

Chỉ là rời đi trước, Thượng Quan Chinh dùng ánh mắt không vui quét qua Cảnh Dật Thần liếc mắt một cái.

Chờ lúc mọi người đều rời đi, Cảnh Dật Thần mới xoay người, đem Thượng Quan Ngưng gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

“Lần sau nếu có người khi dễ em, nhớ rõ là gọi điện thoại cho anh.”

Thượng Quan Ngưng nghĩ vừa nãy anh đem mình kéo ra phía sau, dáng người cao lớn, sự lạnh lẽo trong lòng cô rất ấm áp, làm cô không tự chủ mà ôm chặt lấy Cảnh Dật Thần.

Cảnh Dật Thần nhẹ nhàng hôn cái trán trơn bóng của cô, lúc này mới buông cô ra, đem khăn tắm trong tay bao bọc cô lại, lúc này mới vừa lòng gật đầu.

Thượng Quan Ngưng dở khóc dở cười, hóa ra người này là thấy cô mặt ít vải, vì nhiều người nhìn cô mà bất mãn!

Cảnh Dật Thần mổ mổ ở đôi môi đỏ tươi của cô rồi sau đó quỳ một gối trên bof cát, lấy một chiếc nhẫn kim cương sáng lạn bắt mắt, ôn nhu nói: "A Ngưng em đồng ý gả cho anh nhé?"

Thượng Quan Ngưng kinh ngạc bưng kín miệng nhỏ, không dám tin nhìn anh.

Bọn họ đã kết hôn một tháng! 

Như thế nào còn cầu hôn cô?!

Trình tự nào có chút điên loạn đi!

Kinh ngạc qua đi, Thượng Quan Ngưng trong lòng dần dần bị cảm động lấp đầy. Cô cười nhẹ tiếp nhận chiếc nhẫn, nghiêm túc nói: "Em nguyện ý!”

Rồi sau đó, trên trời liền có pháo hoa nổ, cả bầu trời bỗng bừng sáng, ở ánh sáng ban chiều làm nổi bật sự mỹ lệ làm cho cô hít thở không thông.

Cảnh Dật Thần đứng lên, đem nhẫn đeo lên ngón tay tinh tế như ngọc của Thượng Quan Ngưng, nhẹ giọng nói: "Lúc trước kết hôn có chuat hấp tấp, chưa kịp cầu hôn em tử tế, hôn nay nhẫn mới gửi từ nước ngoài về, cho nên có chuat chậm chạp."

Thượng Quan Ngưng nhìn pháo hoa ở trên trời hiện ra chữ “LOVE”rồi lại nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp xa hoa trên ngón tay thì bỗng có chút nghẹn ngào.

Cô chưa bao giờ biết, lãnh đạm như Cảnh Dật Thần, thế nhưng cũng có lúc lãng mạn như vậy.

Nghe được lời anh nói, nàng hít hít cái mũi, nhẹ giọng nói: “Dù sao th

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi