HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

“Ồ? Ý của anh là, hiện tại Đường Thư Niên đã mất tay mất chân?”

Tiểu Lộc nhàn nhạt hỏi một câu, rồi sau đó cầm khẩu súng, nhắm ngay ót của người thiếu một cánh tay ở bên trái.

“Hiện tại tôi đã biết hắn ta là người nào giữa ba người! Cảm ơn anh đã cung cấp thông tin quan trọng như vậy cho tôi!”

Tên cầm đầu bị làm cho muốn khóc: “Tiểu thư Angel, ông chủ của chúng tôi thật sự không có ở đây, tôi đã chết mất ba người anh em, cầu xin cô đừng nổ súng! Chuyện ngày hôm nay đúng là tôi không đúng, cô muốn bao nhiêu tiền cũng được. Để tôi làm trâu làm ngựa cho cô cũng được! Người anh em này vốn dĩ đã thiếu một cánh tay từ trước, người trong nhà sống qua ngày đã đủ khổ, nếu cô giết hắn, mẹ già con nhỏ ở trong nhà hắn để cho ai chăm sóc a!”

“Ừ, đúng là tôi có nghe nói Đường Thư Niên có một đứa con mới bảy tám tuổi, còn có ba mẹ lớn tuổi.”

Tiểu Lộc nói, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Quả bom nổ mạnh như vậy, thế mà chỉ khiến hắn ta mất một cánh tay, Đường Thư Niên, mạng anh đúng là quá lớn! Nhưng mà hôm nay mặc dù anh có mặc áo chống đạn, nhưng không đội mũ chống đạn, đúng là thất sách!”

Người áo đen mất một cánh tay kia, vốn dĩ lưng đang hơi còng chậm rãi đứng thẳng, cánh tay đang giơ lên cũng chậm rãi thu hồi, sau đó chậm rãi xoay người, đối mặt với Tiểu Lộc.

Khuôn mặt của hắn ta không có nửa điểm giống Đường Thư Niên, sắc mặt vô cùng tái nhợt, lông mày thưa thớt, đôi môi cũng dày hơn môi của Đường Thư Niên một chút, hốc mắt trũng sâu, không có một chút cảm giác anh tuấn.

Chỉ có ánh mắt không chút thay đổi, vẫn hung ác nham hiểm mà lại cuống vọng như cũ.

Bên môi hắn ta lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, rồi sau đó nụ cười này chậm rãi mở rộng, cuối cùng không kiềm nổi mà điên cuồng cười phá lên.

Hắn ta cười một hồi lâu, vẻ mặt dần dần bắt đầu vặn vẹo, trong ánh mắt tràn đầy hận ý.

Hắn ta hung tợn nói: “Angel, cô đúng là không biết sống chết! Cô cho rằng, cô là sát thủ đứng thứ hai toàn thế giới, thì là thiên hạ vô địch sao? Tôi nói cho cô biết, tôi nhất định sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, tra tấn cô đến chế! Ồ, không, tôi sẽ không để cô chết, tôi sẽ khiến cô mỗi ngày đều sống trong đau đớn! Muốn sống không được muốn chết không xong!”

Cánh tay của Đường Thư Niên bị Tiểu Lộc làm cho đứt lìa, cả người vô số miệng vết thương, áo chống đạn của hắn ta cao cấp nhất, lại bị vụ nổ kịch liệt kia làm cho vỡ nát!

Nếu không có áo chống đạn cùng mũ giáp, người hắn ta khẳng định sẽ bị chia năm xẻ bảy, biến thành máu thịt mơ hồ!

Hiện tại, hắn ta chỉ mạnh mẽ chống đỡ đứng ở đây mà thôi, vụ nổ đã khiến nội tạng của hắn ta chịu tổn thương rất lớn, đau đớn vẫn luôn tra tấn hắn ta, chỗ cánh tay bị đứt lìa mặc dù đã được xử lí một cách chuyên nghiệp, dùng thuốc mê mạnh nhất, lại vẫn đau đớn xuyên tim như cũ!

Hắn ta đã không còn một cánh tay!

Kết quả này làm Đường Thư Niên vừa mới tỉnh lại đã ngất đi một lần!

Hắn ta căn bản không có biện pháp chấp nhận mình đã trở thành một người tàn phế!

Hắn ta là hoàn mỹ nhất! Thiếu một cánh tay, hơn nữa là cánh tay phải quan trọng nhất, hắn ta làm sao có thể hoàn mỹ?! Cả cuộc đời của hắn ta về sau sẽ bị khiếm khuyết!

Đều do Angel, đều do cô ta! Hắn ta nhất định phải khiến cô đứt tay đứt chân!

Vẻ mặt Đường Thư Niên dữ tợn rít gào, nếu không phải trong tay Tiểu Lộc vẫn luôn cầm súng ngắm thẳng vào hắn ta, hắn ta khẳng định sẽ nhào lên xé nát Tiểu Lộc.

Vẻ mặt Tiểu Lộc lại lạnh nhạt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của hắn ta: “Hôm nay là ngày chết của anh, muốn tra tấn tôi? Anh vẫn lên xuống địa ngục trước thì hơn!”

Đường Thư Niên điên cuồng cười: “Ngay cả Cảnh Dật Thần tôi cũng có thể đối phó, một tiểu nha đầu chết tiệt như cô chẳng nhẽ không đối phó được? Vốn dĩ tôi còn hoài nghi không biết cô có chết thật hay không, may mắn là tôi đã có sự chuẩn bị, bằng không hôm nay đúng là sẽ thất bại!”

Tiểu Lộc khẽ nhíu mày, thật ra cô vẫn luôn có dự cảm không tốt lắm.

Hai ngày nay cô vẫn luôn âm thầm đi theo Đường Thư Niên, nhưng xung quanh hắn ta có quá nhiều người, hơn nữa cực kì cảnh giác, cô lại bị thương không nhẹ, hành động ngăn trở, căn bản không thể đến gần Đường Thư Niên để giết hắn ta.

Nhưng mà hôm nay hắn ta bỗng nhiên không chút phòng bị đi đến tiểu khu Lệ Cảnh, muốn bắt Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Duệ làm con tin, việc này không bình thường.

Bên người hắn ta chỉ có năm người, trong đó có một người chuyên môn phụ trách phá khóa, căn bản không am hiểu đánh nhay, tại thời điểm mẫn cảm như vậy lại chỉ có ít người theo hắn ta tới đây, căn bản không phải là tác phong của Đường Thư Niên!

Hắn ta là một người cực kì chú trọng bảo vệ bản thân cùng sự riêng tư của mình, bằng không cũng sẽ không xây dựng tầng hầm ở thành phố B, ngày thường đại đa số thời gian hắn ta đều tình nguyện ở trong tầng hầm ngầm, cũng không muốn ở lại biệt thư Du gia —— hắn ta sợ chết, biệt thự Du gia làm gì có tầng hầm an toàn cho hắn ta.

Đây mới là lí do Tiểu Lộc chậm chạp không chịu nổ súng, nếu không cô sẽ không do dự lâu như vậy, càng sẽ không nói nhiều như vậy với Đường Thư Niên.

Những bộ phim trên TV, cái loại tình cảnh trước khi giết người còn nói một đống lời vô nghĩa, căn bản không có khả năng, đây là tối kỵ của một sát thủ.

Sát thủ chân chính, trước nay đều sẽ không cùng mục tiêu nói chuyện, thậm chí sẽ không để mục tiêu có cơ hội mở miệng, một kích trí mạng mới là quan trọng nhất.

Sát thủ là đi giết người, không phải đi nói chuyện phiếm!

Thật ra Tiểu Lộc đã phán đoán ra giữa sáu người này ai là Đường Thư Niên, nhưng cô vẫn luôn không nổ súng, bởi vì trục giác nhạy bén nhiều năm nay báo cho cô biết, trong chuyện này có sự mờ ám.

Cô cảm thấy, nếu cô nổ súng, về sau khẳng định sẽ hối hận cả đời.

Nhưng không biết Đường Thư Niên rốt cuộc đã làm gì, lại không có sợ hãi như vậy.

Đường Thư Niên là thất bại đầu tiên trong cuộc sống sát thủ của Tiểu Lộc, cô không nghĩ trong cuộc sống của mình lại lưu lại một nét bút hỏng như vậy, cô muốn giết hắn ta, cũng nhất định phải giết, nơi này không phải thế giới ngầm của Đường Thư Niên đây chính là sự bất lợi của hắn ta, ở chỗ này hắn ta khẳng định sẽ không thể chạy thoát.

Điểm này, Tiểu Lộc tin tưởng mười phần.

Cho nên, cô lần đầu tiên vi phạm đủ loại kiêng kị của sát thủ, đứng ở đây nói chuyện nửa ngày với Đường Thư Niên.

Súng trong tay Tiểu Lộc vẫn chưa hề dịch chuyển, vẫn luôn ngắm thẳng vào đầu, nếu hắn không có một lý do để cô kiêng kị, cô khẳng định sẽ không chút do dự nổ súng.

“Nói đi, anh rốt cuộc có chỗ dựa nào, hiện tại không nói, về sau sẽ không còn có cơ hội nói.” Tiểu Lộc nhàn nhạt nói.

Tươii cười trên mặt Đường Thư Niên biến mất, thay thế là sự tàn nhẫn cùng lãnh khốc: “Trong tay tôi có một người, người này đã từng chết một lần, nhưng hắn ta mạng lớn, lại sống đến bây giờ! Nhưng mà mạng nhỏ của hắn ta bây giờ đang trong tay tôi cũng không phải lo lắng!”

Vẻ mặt Tiểu Lộc hơi biến đổi, vốn dĩ sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn càng thêm tái nhợt.

Đường Thư Niên nhìn thấy biến hóa trên mặt cô, không khỏi cười lạnh.

Hắn ta cũng không phải là người nhân từ nương tay gì, là người thì sẽ có nhược điểm, đã có nhược điểm thì hắn ta phải lợi dụng một chút!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi