HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mộc Thanh còn buồn ngủ, tóc tai hỗn độn, trên người vẫn còn áo ngủ phim hoạt hình nhăn bèo nhèo, hiển nhiên là vừa từ trên giường bò dậy.

Cảnh Dật Nhiên không biết áo ngủ của Mộc Thanh là áo cặp với Triệu An An, nhìn thấy cậu mặc áo ngủ ấu trĩ như vậy, ở trong lòng hắn không khỏi khinh bỉ phẩm vị mặc quần áo của cậu.

Lại nhìn đến bộ dáng nửa tỉnh nửa thức của hắn trong bộ đồ ngủ, Cảnh Dật Nhiên liền giận sôi máu.

“bộ dáng này của cậu có thể cầm chắc dao phẫu thuật sao? Trên vai Tiểu Lộc có một viên viên đạn, muốn lấy ra cũng không phải là một ca phẫu thuật nhỏ! Cậu rốt cuộc có được không? Không được thì mau nhanh đi đổi bác sĩ đi!”

Mộc Thanh nghe vậy liền ném xuống chiếc áo chuẩn bị mặc vào: “Nga...được, thay người đi! Thích đổi thì đổi, để bên trong rỉ sắt đi! Với lại viên đạn trong đầu của anh tốt nhất là cũng không lấy. Dao phẫu thuật tôi còn cầm không xong, vận nhất là cho anh hỏng đầu óc thì làm sao bây giờ!"

Cảnh Dật Nhiên bị cậu làm cho tức bốc khói, nhưng lúc này hắn có tức giận cũng phải nhịn, ai kêu Mộc Thanh là bác sĩ đâu!

Nếu hôm nay là trên vai hắn có viên đạn, hắn cho dù đau chết, cũng sẽ mặc kệ viên đạn rỉ sắt ở bên trong, cũng tuyệt đối sẽ không xin cậu ta làm phẫu thuật, nhưng hôm nay là Tiểu Lộc tới lấy viên đạn, hắn không thể làm cho Tiểu Lộc bởi vì hành động của hắn mà nhận những thống khổ.

Cảnh Dật Nhiên hít sâu một hơi, áp xuống lửa giận trong lòng, giữ chặt Mộc Thanh, dùng ngữ khí thành khẩn nói: “Tôi vừa rồi nhất thời xúc động, nói chuyện có chút quá, anh đừng để ý, tôi chính là sợ anh quá mệt nhọc sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả giải phẫu, không có ý gì khác.”

Cảnh Dật Nhiên trước sau tương phản quá lớn, Mộc Thanh trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Không phải đâu? Cảnh Dật Nhiên hôm nay đầu óc động kinh sao? Cư nhiên lại cùng cậu xin lỗi! Chẳng lẽ ngày mai buổi sáng mặt trời sẽ mọc từ phía tây? 

Ngày thường Cảnh Dật Nhiên cũng sẽ không nói như vậy, tính tình hắn rất xấu, vừa rồi hắn cố ý nói không lấy viên đạn ra, đổi lại là trước kia, Cảnh Dật Nhiên phỏng chừng sẽ lại một quyền trực tiếp đánh lên trên mặt cậu!

Cảnh Dật Nhiên một giây đồng hồ trước vẫn là ác bá, một giây đồng hồ sau liền biến thành con cừu con, Mộc Thanh không quen.

Nhưng người ta đã nói vậy thì cậu cũng sẽ không so đo.

Cậu thần sắc quái dị nhìn thoáng qua Tiểu Lộc, cười vỗ vỗ vai phải không bị thương của cô, tràn đầy tò mò nói: “Sao cô làm được vậy?”

Tiểu Lộc không thể hiểu được nói: “Cái gì?”

Chẳng lẽ là đang hỏi côn như thế nào mà có thể giết chết Đường Thư Năm? Mộc Thanh nhanh như vậy đã biết được tin tức này hay sao? Cậu vừa rồi không phải vẫn luôn ngủ sao?

“Đem một con sư tử huấn luyện thành một chú chó xồm! Mau dạy tôi đi!” nói không chừng cậu cũng có thể dùng biện pháp này để thuần phục Triệu An An!

Tiểu Lộc càng không thể hiểu được, nhìn nhìn, nháy đôi mắt nói: “Làm gì có sư tử hay chó xồm gì?”

Mộc Thanh hết chỗ nói rồi, từ trước tới giờ cậu nói chuyện với Tiểu Lộc vẫn là một việc khá lao lực!

Nhìn bộ dáng ngơ ngốc của cô, thật sự là không nghĩ ra sao cô có thể thu phục được Cảnh Dật Nhiên.

Cảnh Dật Nhiên lại biết Mộc Thanh là có ý tứ gì, hắn lại nhịn không được trường mắt với Mộc Thanh, ngữ khí cũng có chút không tốt: “Bác sĩ Mộc, y đức của anh không tồi! Tới làm giải phẫu, anh còn quan tâm đến việc tìm hiểu đời tư của bệnh nhân!"

Mộc Thanh tự biết đuối lý, cười: “Chỗ nào có thể a, tôi chỉ là quan tâm một chút, quan tâm mà thôi! Đi thôi đi thôi, đi tới phòng giải phẫu, mau lấy đạn ra, song tôi còn phải đi ngủ, ngày mai tôi còn có một ngày cuộc giải phẫu!”

……

Cảnh Dật Thần mang theo Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ trở về nhà mình.

Trong nhà đã được quét tước sạch sẽ, thảm vị bửn đã thay mới, ba người bị Tiểu Lộc giết chết cũng đã sớm không thấy bóng dáng.

Nhưng Cảnh Dật Thần lại không định đưa Thượnh Quan Ngưng vào gian phòng ngủ kia, mà là thay đổi một gian phòng ngủ khác, tuy rằng nhỏ hơn căn phòng ngủ cũ kia, nhưng tổng thể còn thoải mái hơn căn phòng kia.

Thượng Quan Ngưng quả thật cũng không để ý phòng ngủ chính của mình đã từng là "chiến trường" của Tiểu Lộc và Đường Thư năm, cô năng lực thích nghi đã tăng lên, một ít việc nhỏ này căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng cho cô, cô có thể thong dong.

Cảnh Duệ lúc trên đường trở về đã ngủ rồi, đêm nay Cảnh Duệ hưng phấn cả đêm không thể hiểu được, nhưng rốt cuộc cũng mệt mỏi mà tiến vào mộng đẹp thơm ngọt.

Chị Nguyệt sao lại không biết, lúc chính mình ngủ phát sinh hết mọi việc, Tiểu Lộc hạ cho chị một chút thuốc, đến bây giờ chị vẫn vững vàng ngủ.

Mục tiêu của Đường Thư Năm không phải chị, mà là Thượng Quan Ngưng, cho nên chị lúc ấy có ở lại trong nhà cũng an toàn, huống chi lúc ấy còn có Tiểu Lộc ở đó, bảo vệ mạng chị là không có vấn đề, nếu không Thượng Quan Ngưng thật đúng là không dám để chị nguyệt ở lại.

Cảnh Duệ ngủ, Thượng Quan Ngưng một chút buồn ngủ cũng không có.

Cô đem Cảnh Duệ vào phòng trẻ con, sau đó đi vào thư phòng.

Cảnh Dật Thần đang ở thư phòng xử lý việc hôm nay phát sinh, Đường Thư Năm chết ở bệnh viện, còn có rất nhiều người bị thương và tử vong, anh yêu cầu điều động các phương diện quan hệ tới xử lý.

Nhìn thấy Thượng Quan Ngưng tiến vào, anh liền cúp điện thoại, đứng dậy ôm lấy cô, ngữ khí ôn nhu nói: “Làm sao vậy? Đã trễ thế này mà sao còn chưa đi ngủ?”

Thượng Quan Ngưng ở trong lồng ngực của Cảnh Dật Thần, ngửi được mùi hương thanh nhàn nhạt, nhẹ giọng nói: “Em muốn ở bên anh.”

Cô không muốn rời,xa như vậy, làm trong lòng Cảnh Dật Thần có một mảnh mềm mại.

Anh lôi kéo tay cô đi đến ghế ngồi xuống, đem cô ôm ở trong lòng ngực chính mình, điêcu chỉnh cho cô một tư thế dễ chịu, có chút tự trách nói: “Buổi tối hôm nay có phải dọa đến em rồi không?"

Thượng Quan Ngưng gật gật đầu, nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu.

Bất an khẳng định là có, đêm nay không khí vẫn luôn rất áp lực và khẩn trương, tuy rằng cô và Cảnh Duệ lúc ấy đều không ở nhà, mà là ở chỗ xe mà Cảnh Trung Tu đưa cho cô, dù nó khong khác gì xe tăng chôang đạn, nhưng cô vẫn hoảng hốt như cũ.

Bởi vì Cảnh Dật Thần khi còn ở thành phố B, còn chưa trở về.

Anh không ở bên cô, trong lòng cô cảm thấy rất vắng vẻ.

Bất quá, cô cũng không có chờ lâu lắm, Cảnh Dật Thần không đến nửa giờ liền đáp máy bay trực thăng xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó mang theo cô và Cảnh Duệ cùng đi tới chỗ Cảnh Dật Nhiên.

Vốn dĩ cô và Cảnh Duệ hẳn là phải về nhà, nhưng cô không muốn tách khỏi Cảnh Dật Thần, cho nên là đi theo Cảnh Dật Thần.

Rất nhiều thời điểm, không trải qua một ít sóng gió cùng khúc mắc, căn bản là không thể biết chính mình ở trong lòng đối phương có bao nhiêu quan trọng, Thượng Quan Ngưng căn bản cũng không cảm thấy chính cô là một người phụ nữ bám dính, chỉ là hiện tại, cô liền một khắc cũng đều không muốn tách khỏi Cảnh Dật Thần.

Có lẽ là do cô đã không có mẹ, cô từ nhỏ đến lớn, tính độc lập đều rất mạnh, chưa bao giờ đi ỷ lại ai.

Cho dù sau khi cùng Cảnh Dật Thần kết hôn, cô tuy rằng rất yêu anh, nhưng sẽ không ỷ lại anh mọi chuyện, càng sẽ không có việc mà không có gì cũng bám dính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi