HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thật ra, mấy ngày nay Cảnh Dật Nhiên cảm thấy thị lực của mình có chút mơ hồ, hơn nữa cách hai ngày sẽ chóng mặt một lần, nhưng mà hắn vẫn kiêng cường chống đỡ.

Tiểu Lộc không phải là người cẩn thận, cô biết Cảnh Dật Nhiên vẫn còn đau đầu, nhưng không phát hiện ra việc thị lực của hắn đang giảm dần.

Cảnh Dật Nhiên cũng không ngờ bệnh tình chuyển xấu như vậy, có lẽ có liên quan đến khoảng thời gian hắn không nghĩ ngơi tốt lúc trước, bởi vì phải vội vàng tìm kiếm Tiểu Lộc.

Đầu đau nhức liên tục và đôi mắt đang dần bị mù làm Cảnh Dật Nhiên bực bội và đau đớn.

Đau, hắn có thể nhịn! Chính là, mắt không nhìn thấy, điều này, hắn không nhịn được!

Cho nên hắn mới kêu Tiểu Lộc đi tìm Mộc Thanh, yêu cầu lập tức giải phẫu!

Sau khi Mộc Thanh cẩn thận kiểm tra đầu cho Cảnh Dật Nhiên, hắn quyết định phẫu thuật lấy viên đạn ra.

Tình huống cực kỳ nguy hiểm, viên đạn chèn ép vào thần kinh thị giác, hơn nữa còn ứ huyết trong máu, còn đang không ngừng gia tăng lượng máu. 

Bây giờ mổ, Mộc Thanh chỉ nắm chắc bảy phần mà thôi, nếu mỗ chậm hơn nữa, xác suất thành công sẽ giảm xuống năm phần, và có lẽ Cảnh Dật Nhiên sẽ bị mù suốt đời.

Nhưng mà, việc phẫu thuật cho Cảnh Dật Nhiên, Mộc Thanh vẫn phải nói rõ ràng cho Cảnh Dật Thần biết, hắn kiên định đứng về phía Cảnh Dật Thần, lỡ như điều trị cho Cảnh Dật Nhiên rồi hắn lại đối địch với Cảnh Dật Thần, làm chuyện tổn thương Thượng Quan Ngưng và Cảnh Duệ, vậy hắn sẽ trở thành tội nhân.

Cảnh Dật Thần không hề do dự kêu hắn lập tức mổ cho Cảnh Dật Nhiên.

Anh có thể tìm được Đường Thư Niên nhanh như vậy, còn xác định được thân phận của hắn, tất cả đều nhờ vào đầu mối quan trọng mà Cảnh Dật Nhiên cung cấp.

Nếu đã đáp ứng với Cảnh Dật Nhiên, đồng ý để Mộc Thanh mổ cho hắn, vậy anh không được đổi ý.

Việc phẫu thuật đầu vô cùng phức tạp, hơn nữa còn cần bác sĩ với kỹ thuật cao và kinh nghiệm phong phú, nếu không có thể làm cho bệnh nhân biến thành người thực vật.

Mộc Thanh là chuyên gia và là nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực này, ca mỗ này đã được tiến hành hơn bốn tiếng rồi.

Viên đạn đã bị thần kinh não bộ bao vây rất phức tạp, nếu muốn lấy đạn ra thì phải cực kỳ cẩn thận.

Sau khi Cảnh Dật Nhiên bị bắn mà còn có thể sống, đúng là kỳ tích.

Mộc Thanh cảm thấy, chỉ sợ ca mỗ này chỉ có xác suất thành công là 1 phần thì Cảnh Dật Nhiên cũng có thể sống, không có biện pháp, vận khí của hắn nghịch thiên như thế đó! Tai hoạ lưu ngàn năm, ông trời cũng không muốn hắn chết, chắc chắn hắn có thể sống một trăm tuổi!

Bảy tiếng sau, cuối cùng cũng làm xong phẫu thuật, nhưng mà kết quả thì phải chờ đến khi Cảnh Dật Nhiên tỉnh lại thì mới biết được, có lẽ sẽ còn sống, sau này cũng không đau đầu, nhưng mà không biết thị lực có thể trở lại bình thường hay không.

Cảnh Dật Nhiên được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, Tiểu Lộc mặc đồ vô khuẩn, ở bên trong cùng hắn.

Hai mắt Cảnh Dật Nhiên đều là tơ máu, đói bụng muốn chết, cổ họng cũng khát khô, thế nhưng hắn lại đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thật lâu cũng không có rời đi.

Bây giờ, hình như Cảnh Dật Nhiên còn hạnh phúc hơn cả hắn.

Tuy tình cảm của Tiểu Lộc không hề nhiệt liệt, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, cô xem Cảnh Dật Nhiên còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Lúc này cô đang nắm tay Cảnh Dật Nhiên, canh giữ bên giường hắn, giống như người vợ nhỏ đang chờ chồng mình tỉnh dậy, làm không khí bên trong thật ấm áp.

Từ trước đến nay, Tiểu Lộc rất ít nói, thế nhưng hôm nay cô lại phá lệ hỏi hắn rất nhiều lần rằng “Cảnh Dật Nhiên không sao chứ?”.

Tình cảm giữa cô và Cảnh Dật Nhiên, không giống như tình yêu, nhưng lại nồng nàn hơn cả tình yêu.

Tình yêu là gì? Là anh là em, là thích là yêu sao? Không phải, tình yêu chính là trái tim hai người ở cùng một chỗ, không sợ khó khăn, chỉ cần có thể nắm tay nhau vượt qua mưa gió, cùng nhau chống lại đau khổ.

Mộc Thanh đứng bên ngoài một lúc lâu, khoé môi xuất hiện nụ cười khổ sở, cô đơn xoay người, đi ra bệnh viện, trở về nhà mình.

Trong đầu hắn hiện lên giọng nói và nụ cười của Triệu An An, hắn cảm thấy trong lòng thật trống trãi, rõ ràng là mệt muốn chết, nhưng lại không ngủ được.

Thẳng đến khi trời hơi sáng, Mộc Thanh mới mê man ngủ mất.

Chín giờ sáng, Triệu An An mặc áo khoác thật lướn, đeo kích râm và mũ lưỡi trai che khuất nửa gương mặt, chuồn ra cửa sau đi thẳng đến bệnh viện Mộc thị. 

Hôm nay bà ngoại và Triệu Chiêu đều ra ngoài từ sớm, làm Triệu An An vui muốn xĩu, vậy là cô có thể chuồn ra ngoài chơi rồi!

Từ sau khi X đại nghỉ hè, Triệu An An lại bị bà ngoại cấm chừng, nghiêm cấm cô ra ngoài lêu lỏng, trừ khi có việc cần cô xuất hiện thì cô mới được đi, nếu không thì phải thành thật ở nhà, miễn cho cô lại ra ngoài gây rối.

Triệu An An gọi xe chạy đến bệnh viện Mộc thị, lúc trả tiền xe làm cô đau lòng như cắt.

Tiền mà cô cướp được từ chỗ Trịnh Kinh đã sắp dùng hết rồi, tiền lương trong trường học thì bị bà ngoại cắt xén, cô không lấy được một đồng tiền nào!

Lần trước trốn khỏi nhà đã tạo thành hậu quả xấu không thể vãn hồi, Triệu An An cảm thấy mình đúng là tự tìm đường chết, rãnh rỗi không có gì làm bày đặt bỏ trốn làm chi! Bây giờ thì tốt rồi, mọi người đều đề phòng cô như đề phòng bọn cướp, sợ cô có tiền lại biến mất không thấy bóng dáng đâu!

Cô đã thề sẽ không bao giờ chạy trốn nữa, nhưng không ai tin.

Không có cách nào, ai kêu lúc trước cô quá rầu rĩ nên khi rời nhà trốn đi đã xài hết trơn tiền trong thẻ.

Ai ôi, vẫn là Trịnh Kinh tốt! Ngày nào cũng đem theo tiền trên người, chuyên môn cho cô cướp đoạt, sau này nếu cô có tiền, nhất định phải báo đáp người ta cho thật tốt mới được.

Tiền của hắn cũng là tiền của Trịnh Luân, hãm hại Trịnh Kinh một chút thì không sao, nhưng mà hãm hại Trịnh Luân vô cùng lương thiện thì Triệu An An không xuống tay được.

Trong đầu Triệu An An hiện lên dáng vẻ của Trịnh Kinh và Trịnh Luân, nghĩ thầm, sao gần đây hai người này chẳng có động tĩnh gì hết, chẳng lẽ còn chưa tốt? Tốc độ cũng chậm quá đi, hôm nào rãnh cô phải tìm Trịnh Luân trò chuyện, giúp Trịnh Luân một chút mới được.

Suy nghĩ này vừa chợt loé thì Triệu An An cũng quăng luôn ra sau, bây giờ cô còn một đống việc phải giải quyết!

Lưng cô đeo balô màu đen, chuẩn bị kỹ càng đi vào bệnh viện Mộc thị.

Triệu An An nghĩ, cô che chắn cẩn thận như vậy, chắc không ai nhận ra cô đâu he?

Hy vọng bà ngoại đừng có phát hiện cô ở đây, bằng không hôm qua vừa mới cảnh cáo mà hôm nay cô đã chạy đến, căn bản là tự chui đầu vô rọ!

Nhưng mà, này cũng không có biện pháp.

Triệu An An lo cho Mộc Thanh, hôm nay nhất định phải tới nhìn một cái, xác định Mộc Thanh không có bệnh tật gì, còn phải lên làm viện trưởng thì mới được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi