HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Lòng Triệu An An như nổi trống, Mộc Thanh trước kia chưa từng như vậy, đây đều là học từ khi nào? Quá xấu rồi!

Cô lấy một cái gối đập về phía Mộc Thanh, Mộc Thanh “Ai da” một tiếng, lập tức trốn ra sau.

Vừa trốn vừa nói: “Em thật sự không cần thay quần lót sao? Ướt dầm dề khẳng định không thoải mái, vẫn nên đổi đi!”

Triệu An An cầm gối đầu đập lợi hại hơn: “Anh câm miệng cho tôi!”

Triệu An An cuối cùng vẫn là không thay quần lót, cầm túi của mình, không màng Mộc Thanh đáng thương giữ lại, vội vã chạy.

Không biết là Mộc Thanh đã quên, hay là Triệu An An đã quên, dù sao hai người, không hề có việc muốn trao giả chìa khóa nhà cho cậu, thật giống nhue việc chìa khóa không phải trọng yếu.

Trong nhà đã không còn hình ảnh của Triệu An An, đã không có tiếng nói của cô, đã khong còn hơi thở của cô, bỗng trở nên trống rỗng.

Trong lòng Mộc Thanh có chút khó chịu, quay đầu nhìn đến hộp quà Triệu An An đặt ở trên bàn phòng khách, lại vui vẻ lên.

Triệu An An gần đây tiến bộ không ít a, tới nhà anh còn biết mang theo quà!

Thật là hiếm lạ!

Cõi lòng Mộc Thanh tràn đầy hy vọng mở hộp quà ra, đến khi nhìn thấy đồ vật bên trong thì khuôn mặt tươi cười lập tức cứng lại.

Đây là cái quỷ gì?!

Đây rõ ràng là một bộ quần áo của người già! Không phải là kiểu và loại mà cậu thích. Hơn nữa còn không phải kích cỡ của cậu! Cậu cao 1 mét 83, còn bộ quần áo nào nhiều lắm cũng chỉ có người một mét bảy ba mặc!

Cậu nghĩ đến Triệu An An còn để lại tin nhắn cho mình, cậu còn tưởng là thư tình, hiện tại xem ra can bản là không phải!

Mộc Thanh nhặt tờ giấy rơi trên mặt đất kia, chỉ thấy mặt trên viết: Đây là quần áo tôi đền cho Mộc lão gia, phiền anh giúp tôi chuyển cho ông ấy, nhớ nhắc nhở việc ông ấy cho anh làm viện trưởng.

Mộc Thanh không hiểu việc Triệu An An nói ra sao, là cái gì?

Sao lại đền quần áo cho ông nội?

Những việc này có liên quan gì đến việc cậu làm viện trưởng?

Mộc Thanh nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ biết là chính mình vui vẻ một hồi, hẳn nào, Triệu An An làm sao có thể mua quà cho hắn.

Bất quá, xem qua cũng biết, bộ quần áo này khẳng định cũng không phải do chính Triệu An An đi mua, khẳng định là do quản gia của Triệu gia tỉ mỉ chuẩn bị tốt, kiểu dáng, kích cỡ, nhan sắc, tính chất, tất cả đều là hợp với sở thích của lão gia, Triệu An An không có khả năng thận trọng như vậy, sao có thể biết sở thích của Mộc Vấn Sinh rõ ràng như vậy.

Mộc Thanh buồn bực trong chốc lát, rồi lại vui vẻ lên, mặc kệ nói như thế nào, Triệu An An cũng biết tặng quà cho ông nội đã là chuyện tốt rồi!

Anh vui vẻ chưa được lâu lắm, liền nhận được điện thoại của Mộc Vấn Sinh.

Mộc Thanh có chút ngạc nhiên, như thế nào vừa định đến chỗ Mộc Vấn Sinh, ông liền gọi điện thoại tới?

“Uy, ông nội, có việc gì vậy?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói trung khí của Mộc Vấn Sinh: “Không có việc gì thì ta liền không thể gọi điện thoại cho con sao? Con cả ngày chỉ lo đi ve vãn đáng yêu con nha đầu thúi kia, đã sớm không coi ta là gì.”

“Sao có thể a.” Mộc Thanh mau cười làm lành, phản ứng rất nhanh: “Con không phải mau tróng chớp lấy thời gian để cưới cho ông một đứa cháu dâu hay sao, không ve vãn đáng yêu thì sao con gái người ta có thể gật đầu?”

“Được, vậy con mau cho ta thấy được cái tin chính xác đi, đừng có quay đầu lại thì ta đã vào quan tài mà con vẫn còn chưa cưới được nó về nhà!”

Nào có tin gì chính xác!

Mộc Thanh có chút chột dạ cười hắc hắc, nói: “Không phải ông còn muốn vượt ưua kỉ lục trường thọ sao? Quan tài khẳng định không dùng được! Bất quá, con ở nơi này có bộ quần áo mới mà ông khẳng định có thể sử dụng, con nhìn thấy bộ quần áo này khẳng định rất thoải mái, ông có muốn không?”

Mộc Vấn Sinh hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng nói: “Hừ, cái con nha đầu thúi của Triệu gia kia đưa sao?”

Mộc Thanh kinh ngạc mở to hai mắt: “sao ông biết?”

“Con bé đó kêu con đưa quần áo cho ta, có nói vì cái gì mà muốn đưa quần áo cho ta không?"

“Cô ấy nói là đền cho ông.”

“Cũng không phải là nợ ta sao!”

Lão gia tử ngữ khí không tốt, vừa nhớ tới việc của ngày hôm qua liền mang một bụng tức: “Đứa xui xẻo này, ngày hôm qua một hai kêu ta phải đáp ứng cho con lên làm viện trưởng, cũng không biết là nó nghe ai nói, cho rằng con bị Mộc gia vứt bỏ, liền mặt dày mày dạn cầu xin ta đừng bỏ con. Nó xuống tay không nặng nhẹ, ta không đồng ý liền đem quần áo ta xé hỏng rôi, hại ta ném hết mặt mũi!"

“A?”

Còn có việc này!

Triệu An An hôm nay tới như thế nào cái gì cũng không nói a, tính tình của cô quả thật đúng là đã thay đổi, còn có thể giữ kín việc, thật là làm khó cô.

Bất quá…… trường hợp đồ sộ như ngày hôm qua như vậy, hắn cư nhiên lại không tận mắt nhìn thấy! Thật là quá đáng tiếc, có thể thấy lão gia khá mệt mỏi, nhưng không nhiều lắm

Cũng chỉ có Triệu An An mói làm ra những việc như vậy, những người khác đối xử với lão gia tuyệt đối đều sẽ cung cung kính kính, sợ đắc tội ông, cô tính cách tùy tiện, lại động tay động chân, làm hỏng quần áo Mộc Vấn Sinh là hết sức bình thường.

“Kia chính là quần áo mới do mợ của con làm cho ta, cứ như vậy mà hỏng mất, làm ta tức cả đêm không thể ngủ!"

Mộc Thanh muốn cười lại không dám cười, nhị xuống rất vất vả, cậu có thể tưởng tượng ra sắc mặt khó coi của lão gia ngày hôm qua, chỉ sợ ông rất bực, nhưng lại không thể đánh mắng Triệu An An.

“Được rồi, ông đừng nóng giận, cô ấy hôm nay đã đưa tới cho ông một bộ quần áo càng tốt hơn, ngày mai con sẽ mang về cho ông!"

Mộc Vấn Sinh hừ lạnh một tiếng, khinh thường tỏ vẻ chính mình không thèm quần áo của Triệu An An đưa, tất cả quần áo đều không bằng quần áo tự tay con dâu ông làm cho!

“Cuối cùng nó cũng thích con một chút, còn biết cùng ta cầu xin, để con tiếp tục trở về làm viện trưởng! Ta ngày hôm qua còn cố ý làm khó nó, nó thế nhưng cũng không có tức giận chạy đi, xem ra nó đối với con vẫn có vài phần tình ý.”

Mộc Thanh vừa nghe Triệu An An bị ông nội mình làm khó thì ngay tức khắc không vui: “Ông nội, sao ông có thể như vậy, lớn tuổi như vậy rồi, còn đi làm khó một cô gái, ông không sợ mất mặt sao? Con mặc kệ, về sau An An là người của con, nếu ông làm khó cô ấy, chính là làm khó con!”

Cậu cũng biết, bản lĩnh làm khó của Mộc Vấn Sinh khá cao, ngay cả Cảnh Thiên Viễn cũng không chống đỡ được sự độc mồm đọc miệng của ông, huống chi là Triệu An An.

Anh không nỡ để Triệu An An chịu thiệt thòi, cho dù chỉ một chút.

Mộc Vấn Sinh bị đứa cháu trai này làm cho tức chết rồi, một người phụ nữ cũng không trị được, còn phải để ông ra mặt, kếu quả ông ra mặt, vậy mà tiểu tử thối nagy còn ghét bỏ ông!

Đều nói nữ đại bất trung lưu, ông đây là chái trai lớn cũng bất trung lưu a!

“Con... Cái tên tiểu tử hỗn đản này, vì một người phụ nữ mà đối sử như vậy với ông nội! Con tin ta đánh chết con hay không? Còn không biết xấu hổ mà nói là người của con, con bé hôm qua luôn mồm nói là không có quan hệ gì với con, còn nói về sau sẽ không bao giờ gặp lại con! Con có bản lĩnh thì mau cưới nó về đi, cùng ta lải nhải ở chỗ này có tác dụng sao?”

Lão gia tức giận, “Phanh” một tiếng liền đem điện thoại ngắt, chờ khi ông treo điện thoại mới nhớ tới, ông vốn dĩ gọi điên thoại cho Mộc Thanh là muốn nói với Mộc Thanh là từ hôm nay trở đi có thể làm viện trưởng Mộc thị như cũ, kết quả nói nhao nhao, liền đem việc chính sự quên mất!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi