HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mọi người trong Quý gia đều nghĩ Quý Mẫn Du chết là do bệnh tim, chỉ có Quý Bác biết, cái chết của Quý Mẫn Du, có dấu tay của Dương Mộc Yên.

Chuyện này, Quý Bác không nói với Quý gia, hắn chỉ nói tất cả những chuyện đã xảy ra cho Cảnh Dật Thần biết.

Loại chuyện đối phó với người cố chấp và thông minh như Dương Mộc Yên, chỉ có Cảnh Dật Thần mới có biện pháp ổn thoả.

Nhưng mà, sau khi trải qua chuyện này, Dương Mộc Yên lại biến mất.

Cảnh Dật Thần tốn rất nhiều thời gian đi tìm, nhưng đều không tìm được Dương Mộc Yên chân chính, lần nào cũng là tin tức giả.

Với chỉ số thông minh và năng lực của Dương Mộc Yên, ả muốn trốn thì rất dễ dàng, ả giỏi nguỵ trang, lại không từ thủ đoạn, cho nên mặc kệ là ai cũng có thể là ả đang giả trang thành.

Một con rắn độc đang ngủ đông, với ai mà nói, cũng không phải là chuyện tốt.

Người Cảnh gia, chỉ có Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Trung Tu, còn có Cảnh Duệ còn nằm trong tả lót và Cảnh Dật Nhiên đang hôn mê trong bệnh viện.

Năm người này, giết ai cũng khó giống như lên trời.

Nhưng mà Quý gia thì không giống như vậy.

Quý gia nhiều người, còn không đoàn kết, giết cũng không cần tốn quá nhiều sức lực.

Gần như là mỗi tuần đều có một người Quý gia chết mà không rõ nguyên nhân, trong vòng một tháng, đã có bốn người chết, trong đó có cha Quý Bác và Quý Mẫn.

Mọi người trong Quý gia đều hoảng sợ, sợ người tiếp theo chết chính là mình.

Quý Bác mất đi cha, hắn cực kỳ đau khổ, lại dùng thêm càng nhiều thủ đoạn để lấy được thế lực Quý gia, thậm chí hắn còn yêu cầu với bà cụ Quý về việc tiếp nhận Quý gia, lợi dụng toàn bộ lực lượng của Quý gia để đối phó Dương Mộc Yên.

Trải qua một tháng ngắn ngủi, bà cụ nhà họ Quý đã già đi hơn mười tuổi, tóc đã trắng xoá luôn rồi, ngoại trừ ánh mắt vẫn sắc bén như trước, mang theo oán hận thấu xương, ngay cả tình trạng thân thể cũng giảm xuống.

Con trai của bà, con gái, cháu gái đều chết, nhưng còn có nhiều người nữa đang chết, bọn nó đều trẻ như vậy, lại chết trước bà già này.

Cừu hận chống đỡ cho bà sống sót, bà giữ tất cả tài sản trong tay, không cho bất cứ ai, cũng không cho Quý Bác.

Ai có thể giết chết Dương Mộc Yên, Quý gia chính là của người đó.

...

Đã được nửa tháng kể từ khi lấy viên đạn ra khỏi đầu, vậy mà Cảnh Dật Nhiên còn chưa tỉnh lại.

Mộc Thanh chưa từng nghi ngờ y thuật của mình, bây giờ thì ngày nào hắn cũng nghi ngờ có phải mình lụt nghề rồi không!

Nhưng mà, sau khi hắn mở xem băng ghi hình đến lần thứ n, hắn xác định mình giải phẫu không có vấn đề gì hết.

Nhưng mà Cảnh Dật Nhiên vẫn không tỉnh, ngay cả cơm Mộc Thanh cũng ăn không vô. Ngày nào hắn cũng đau khổ suy nghĩ, cuối cùng là xảy ra vấn đề gì, ngày nào hắn cũng đi thăm Cảnh Dật Nhiên, không ngừng sử dụng các loại phương pháp, muốn làm cho hắn tỉnh dậy.

Một người nữa cũng ăn không vô, đó là Tiểu Lộc.

Lúc mới mổ xong, ngày nào cô cũng có thể hỏi Mộc Thanh, khi nào thì Cảnh Dật Nhiên sẽ tỉnh, nhưng mà bây giờ thì không hỏi nữa.

Ngày nào cô cũng ở bên cạnh Cảnh Dật Nhiên, nếu anh không tỉnh, cô sẽ ở đó cùng anh suốt đời.

Mộc Thanh rơi vào đường cùng, lại kiểm tra kỹ lưỡng cho Cảnh Dật Nhiên, phát hiện hắn khôi phục rất tốt, cho nên không thể nào hôn mê lâu như vậy mới đúng.

Hắn đã đụng phải vấn đề khó trong cuộc đời làm bác sĩ của mình.

Sau khi thử hết phương pháp, Cảnh Dật Nhiên vẫn không có dấu hiệu sẽ tỉnh, Mộc Thanh thật sự không còn cách nào, cho nên nhờ ông nội giúp đỡ.

Tuy Cảnh Dật Nhiên đã bị trục xuất khỏi Cảnh gia, nhưng dù sao thì hắn cũng là người họ Cảnh, trên người chảy dòng máu Cảnh gia, sau khi Mộc Vấn Sinh hỏi ý Cảnh Thiên Viễn liền đến bệnh viện.

Mỗi lần nhờ ông cụ ra mặt, Mộc Thanh đều không thiếu một chút răn dạy.

Không chỉ Mộc Thanh, mà là tất cả mọi người Mộc gia, chỉ cần có chuyện không giải quyết được cần Mộc Vấn Sinh phải ra tay, thì chắc chắn sẽ bị ông mắng xối xả, Mộc Thanh là cháu trai mà Mộc Vấn Sinh tự hào nhất, cho nên mắng cũng nặng hơn.

“Ngày nào mày cũng chỉ biết chạy theo sau phụ nữ, bây giờ còn không dụng tâm nghiên cứu y thuật! Mổ thôi mà cũng để xảy ra vấn đề lớn như vậy, vậy mà còn muốn làm viện trưởng hả? Mặt mũi của ông đều bị mày ném đi hết, ra đường đừng nói là cháu trai của Mộc Vấn Sinh tao!”

Mộc Thanh bất mãn nói thầm: “Con không nói mình là cháu của ông thì người khác cũng biết mà! Nếu con cứng gắn nói không phải, nói không chừng người khác sẽ nghĩ cha con là do bà nội và ông Vương nhà bên cạnh sinh đó!”

Hai tai Mộc Vấn Sinh rất thính, nghe rõ ràng lời nói thầm của Mộc Thanh, lập tức bị hắn chọc cho suýt té ngửa!

Ông giơ cây quạt hương bồ lớn hơn bàn tay của mình lên vỗ vào ót Mộc Thanh vang lên ba tiếng “ba ba ba”, lại ghét bỏ đánh vào ót thì không hả giận nên cởi giày mình đánh vào mông Mộc Thanh.

Vừa đánh vừa mắng: “Thằng nhãi này, cái gì mà ông Vương nhà bên! Bà nội mày đã chết nhiều năm như vậy mà mày còn dám hắt nước bẩn lên người bả! Cha mày có phải con tao không tao còn rõ hơn mày! Xem tao có đánh chết mày không! Cho mày nói hưu nói vượn này, tức chết tao!”

Mộc Thanh bị ông đánh không ngừng, mông nóng rát giống như đang bốc cháy!

Hắn vội vàng chạy trốn trong văn phòng, không ngừng kêu rên: “A! Ông nội con sai rồi con sai rồi! Con nói hưu nói vượn, cha con chắc chắn là con ruột ông! Ông đừng đánh nữa, sắp có tai nạn chết người rồi!”

Mộc Vấn Sinh đánh một lát lâu, thẳng đến khi ra một thân mồ hôi thì mới dừng lại, ngồi trên ghế mang giày.

Mông Mộc Thanh nở hoa, khóc không ra nước mắt, nói thầm trong lòng: Con chắc chắn con không phải là cháu ruột của ông nội, nếu không sao ông lại xuống tay độc ác như vậy!

Đương nhiên, hắn không dám nói ra lời đó, nếu không, chắc chắn sẽ bị đánh nữa.

Chỉ đùa một chút thôi mà, ông nội thật là! Thật là, giận đến như vậy, suýt nữa thì đánh chết hắn!

Tuy hắn chưa nhìn thấy bà nội, nhưng mà hắn có nghe cha và bác nói, bà nội rất là hiền lành, tình cảm của bà và ông rất tốt, đương nhiên là không có chuyện ông Vương nhà bên gì đó.

Được rồi, sau này hắn sẽ không nói lung tung nữa, hoạ từ trong miệng mà ra mà!

Nhưng mà, trải qua một trận đánh đấm như vậy, Mộc Vấn Sinh đã quên chuyện mắng cháu trai chỉ lo chạy theo phụ nữ mà không quan tâm nghiên cứu y thuật.

Mộc Vấn Sinh thở phì phò đi thay quần áo vô khuẩn, vừa tức vừa giận đi vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Chẳng qua, sau khi nhìn thấy bệnh nhân, ông lập tức thu lại tất cả cảm xúc, nghiêm túc xem xét kết quả cận lâm sàng của Cảnh Dật Thần, sau đó bắt mạch rất lâu.

Mộc Thanh không dám nói lời nào, thành thật đứng bên cạnh -- Mông hắn rất đau, cho nên không dám ngồi.

Tiểu Lộc biết Mộc Vấn Sinh, cho nên khi nhìn thấy ông đến, trong đôi mắt bình tĩnh của cô xuất hiện ánh sáng.

Y học cổ truyền và y học hiện đại của Mộc Thanh rất tốt, có lẽ hắn có thể miễn cưỡng so sánh với Mộc Vấn Sinh về y học hiện đại, thế nhưng ở mảng y học cổ truyền, hắn không theo kịp Mộc Vấn Sinh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi