HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Từ sau khi Triệu An An lên làm hiệu trưởng X đại, Mộc Thanh chưa từng đến trường học thăm cô.

Anh chỉ biết là, sau khi cô làm hiệu trưởng, thay đổi rất nhiều, không chỉ mặc váy công sở mà còn mang giày cao gót, giơ tay nhấc chân đều có một loại khí chất cao quý, giống như một người hiệu trưởng tốt.

Tuy ở trước mặt anh vẫn là cô gái tuỳ tiện mang chút mơ hồ, nhưng mà ở trước mặt người khác, cô sắm vai của mình rất tốt, không còn tuỳ hứng nóng nảy như trước kia nữa.

Còn nữa, từ sau khi có công việc ổn định thì cô rất có ý thức trách nhiệm, không còn tâm tư chạy trốn nữa.

Gần đây cô rất cố gắng, muốn phát triển X đại ngày càng tốt hơn, để càng có thêm nhiều học sinh vào học, càng nhiều giáo viên giỏi đến trường dạy học.

Cô còn chăm chỉ hơn lúc làm giáo viên ở X đại.

Văn phòng hiệu trưởng rất dễ kiếm, học sinh nào cũng biết nó ở đâu, tuỳ tiện hỏi một người là được.

Bởi vì văn phòng hiệu trưởng nằm trong một toà nhà độc lập, bên trong đều là nơi làm việc của cấp cao trong trường. Những kiến trúc này đã được xây từ mười mấy năm trước, hiệu trưởng lúc đó không phải là hiệu trưởng Mẫn, mà là một người khác.

Vị hiệu trưởng kia rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, cho nên liền để trường học xây cho mình một toà nhà, trở thành nơi làm việc và sinh sống của hắn.

Sau đó hiệu trưởng Mẫn lên đài, không thể trắng trợn chiếm một toà nhà để làm văn phòng, cho nên mới tìm một vài căn phòng trong đó bày biện thành văn phòng của những chức vị cao cấp trong nhà trường.

Sau khi Triệu An An trở thành hiệu trưởng, tầng một và tầng hai của toà nhà năm tầng này là của cô, ba tầng trên là văn phòng của những lãnh đạo khác, văn phòng của hiệu trưởng Mẫn cũng ở trong đó.

Mộc Thanh lái xe, chạy tới toà nhà thì dừng lại, vừa xuống xe liền nhìn thấy trước toà nhà có hơn mười hai bảo vệ.

Uy phong lẫm liệt, nhìn không giống như đang bảo vệ hiệu trưởng mà giống tổng thống hơn.

Nhiều bảo vệ như vậy, còn ai dám bắt nạt Triệu An An?

Chỉ sợ với khí thế như thế này, ngay cả lãnh đạo trường học cũng không dám đến làm việc -- Anh đoán đúng, trong toà nhà này chỉ có một mình Triệu An An.

Người đứng đầu trong mười hai bảo vệ này, là một người khôi ngô cao lớn, đúng là mục tiêu của Mộc Thanh, Lý Phi Đao.

Tuy đứng cách nhau mười mét, nhưng Lý Phi Đao vừa liếc mắt liền nhìn thấy Mộc Thanh.

Ánh mắt hắn lập tức sắc bén mà hung ác, vẻ mặt kia, vừa nhìn liền biết là đang đối diện với tình địch.

Mộc Thanh nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lập tức nổi giận.

Hắn nghĩ thật hay!

Hắn có tư cách gì mà giành Triệu An An với anh?

Nếu biết Lý Phi Đao sẽ động lòng với Triệu An An như vậy, anh sẽ không để Lý Đa dẫn Lý Phi Đao trở về đây, còn để hắn đi theo Cảnh Dật Thần, trở thành thủ hạ đắc lực.

Mộc Thanh chậm rãi đi đến, thản nhiên nhìn Lý Phi Đao, anh chưa kịp mở miệng mà Lý Phi Đao đã nói: “Mộc Thanh, mày tới tìm An An của tao sao? Bây giờ em ấy không rãnh, mày đi đi!”

Suýt chút nữa thì Mộc Thanh bị lời nói của hắn làm cho hộc máu!

Cái gì gọi là “An An của tao”?

Khi nào thì Triệu An An biến thành người của hắn!

Hơn nữa hắn còn làm chủ thay Triệu An An, trực tiếp đuổi anh đi!

Anh rất muốn chém Lý Phi Đao, để hắn đi đầu thai làm người một lần nữa!

Mộc Thanh hít sâu hơn mười lần, mới áp chế được xúc động muốn giết người.

Nếu Lý Phi Đao không phải là người của Cảnh Dật Thần, chắc chắn anh sẽ làm cho hắn không tỉnh lại được nữa.

“Lý Phi Đao, tốt nhất là mày nên cút ra xa một chút, An An là người của tao, mày không cần tự rước lấy nhục. An An không thích mày, người em ấy thích là tao, vẫn luôn là tao! Mày, đừng có đùa!”

“Nếu An An thích mày, vì sao em ấy không chịu gả cho mày?”

“Không gả cho tao, là có nguyên nhân đặc biệt, cũng không có nghĩa là không thích tao, ngược lại, An An không chịu gả cho tao, chính là bởi vì thích tao.”

Lý Phi Đao nhìn Mộc Thanh giống như nhìn thằng ngu, sao lại có lý do thế này?

Bởi vì thích hắn, mới không gả cho hắn?

Lừa đứa nhỏ ba tuổi chắc cũng không được đâu?

Cho dù có lấy cớ cũng không thể thế này chứ! Chẳng lẽ nhìn hắn giống như người không có đầu óc lắm sao?

Lý Phi Đao mất hứng, giọng điệu lại càng máy móc: “Theo như tao biết, bây giờ hai người đã chia tay, mày không phải là bạn trai của An An. Tao theo đuổi An An, không có liên quan đến mày. An An có thích tao hay không cũng không quan trọng, chỉ cần có thấy lấy được em ấy, chắc chắn sau này em ấy sẽ thích tao!”

Trong lòng Mộc Thanh cực kỳ tức giận!

Vậy mà còn muốn ép cưới An An?!

Anh còn không nỡ ép cô!

Chẳng lẽ Lý Phi Đao muốn làm như lúc trước, nhốt Triệu An An?

Không không không, chắc chắn hắn không dám làm, không từ mà biệt, nhất định là Cảnh Dật Thần sẽ không buông tha cho hắn.

“Không thể nào, mày chết tâm đi là vừa, đời này Triệu An An chỉ có thể là người của tao, tốt nhất là mày nên biến mất trước mắt An An, nếu không tao sẽ làm cho mày không xuống giường được một tháng, đến lúc đó đừng trách tao ác độc!”

Hai tay Lý Phi Đao tụ chung một chỗ, hơi hơi dùng lực, liền nghe vang lên tiếng “răng rắc”.

“Mày muốn đánh nhau? Hình như mày thích An An nhiều hơn Trịnh Kinh, vừa rồi tao nói muốn đánh nhau với hắn, hắn sợ, không chịu đánh với tao. Cho nên tao cảm thấy hắn cũng không có sức cạnh tranh cho lắm, ngay cả một chút sức mạnh mà cũng không chịu bỏ ra, An An sẽ không thích hắn. Em ấy chỉ thích người cường tráng như tao, nguyện ý bảo vệ, liều mạng vì em ấy!”

Mộc Thanh không hề biết, Lý Phi Đao ít nói vậy mà cũng có thể nói ra những lời như vậy!

Hơn nữa, mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim!

Trịnh Kinh sợ hắn bao giờ, chỉ là hắn không cần phải đánh nhau với Lý Phi Đao! Hắn không thích Triệu An An, tự nhiên ăn no rửng mỡ lại đi giải quyết tình địch dùm anh làm gì!

Gương mặt tuấn tú của Mộc Thanh trắng bệch, tròng mắt như có thể phun ra lửa.

Tuy trong lòng anh rất rõ Triệu An An không thể nào thích kiểu người như Lý Phi Đao, nhưng mà nghe thấy Lý Phi Đao nói Triệu An An thích kiểu người cường tráng, trong lòng anh rất bực bội.

Lý Phi Đao cứ gọi An An mãi, gọi đến vô cùng thân thiết, người không biết còn tưởng rằng quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết đó!

Bây giờ Mộc Thanh rất muốn đánh Lý Phi Đao cho hết giận.

Nhưng mà nhìn thấy cơ thể của Lý Phi Đao, rắn chắc như đồng, anh không biết nên xuống tay từ chỗ nào!

Còn nữa, anh là bác sĩ, không phải đấu sĩ, so sức mạnh với Lý Phi Đao, chẳng phải là anh đang tự ngược đãi mình hay sao!

Nhưng mà dưới tình huống này, trực tiếp đánh thuốc mê Lý Phi Đao thì không hết giận, còn quá tiện nghi cho hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi