HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Tư duy của Lý Phi Đao cùng Mộc Thanh hoàn toàn không giống nhau!

Hắn ta cảm thấy, hai người đàn ông cùng theo đuổi một cô gái, mà cô gái này lại cần một người mạnh mẽ để bảo vệ mình, đương nhiên người có năng lực sẽ thắng người kia cùng cô gái đó ở bên nhau, cái này thì cần gì tiền đặt cược.

Dù sao mặc kệ thế nào, hôm nay hắn ta nhất định phải đánh một trận với Mộc Thanh.

Tất cả mọi người đều là đàn ông, cách thức giải quyết vấn đề giữa những người đàn ông không phải là đánh nhau sao?

Chẳng lẽ còn đấu võ mồm?

Lý Phi Đao tiến lên một bước, bàn tay to giống như quạt hương bồ “Bang” một cái đập lên vai Mộc Thanh, trầm giọng nói: “Hôm nay anh muốn đánh thì đánh, không muốn đánh cũng phải đánh! Tôi phải đọ sức với anh một trận, tôi muốn cho An An biết, tôi là mạnh nhất!”

Đánh đánh đánh, chỉ biết đánh nhau!

Bả vai Mộc Thanh bị Lý Phi Đao đập đã tê rần!

Làm gì dùng sức lớn như vậy muốn phế bỏ cánh tay của hắn hay là có chuyện gì xảy ra?

Lỗ mũi của hắn cũng bốc khói, Cảnh Dật Thần sao lại phái Lý Phi Đao tới bảo vệ Triệu An An, đây không phải là chọc tức hắn sao?

Chẳng lẽ thời gian qua hắn còn chưa đưa đủ bực mình!

Vợ còn chưa cưới được, nhà không được về, mỗi lần ông nội nhìn thấy hắn đều mắng mỏ một trận, ba mẹ nhìn thấy hắn cũng chỉ biết lắc đầu.

Thậm chí còn có Dương Mộc Yên đứng ở chỗ tối như hổ rình mồi, lâu lâu sẽ gửi thư tình đến bệnh viện, hại hắn mỗi lần nhận được thư tín đều kinh hồn bạt vía, sợ bị Triệu An An thấy lại hiểu lầm hắn.

“Được a, đến đây đi, đánh đi đánh đi đánh đi!”

Có người một hai muốn chịu ngược đãi, hắn không thành toàn hắn ta thì cũng thật xin lỗi y thuật xuất sắc của mình!

Lý Phi Đao thật vui vẻ, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: “Được! Anh cũng tính là một người đàn ông, chúng ta đánh!”

Mộc Thanh cực kì tức giận, cái gì mà hắn cũng tính là một người đàn ông, hắn có phải đàn ông hay không còn đợi Lý Phi Đao định đoạt sao? Là do Triệu An An định đoạt mà!

Lý Phi Đao căn bản không thèm để ý sắc mặt của Mộc Thanh, hô một câu “Bắt đầu”, liền nhào tới Mộc Thanh.

Trong lòng Mộc Thanh nghẹn cơn tức giận, thấy Lý Phi Đao nhào lại đây, thân thể linh hoạt chợt lóe, một bàn tay liền đập lên ngực Lý Phi Đao.

Lý Phi Đao ỷ vào sức lực của mình mạnh mẽ, căn bản không thèm tránh.

Mộc Thanh khoa chân múa tay, hắn ta cảm thấy không chịu nổi một kích, căn bản sẽ không tạo thành thương tổn gì cho mình.

Đáng tiếc, hắn ta sai rồi.

Hắn ta xem nhẹ thực lực của một bác sĩ, chỉ tính sức mạnh, Mộc Thanh khẳng định không phải đối thủ của hắn ta, nhưng đánh nhau không chỉ dựa vào sức mạnh, còn có rất nhiều nhân tố khác.

Trước kia hắn ta không đụng phải đối thủ nào như Mộc Thanh, cho nên chưa bao giờ biết, có người có thể chỉ bằng một cây ngân châm nho nhỏ là có thể cướp đi một mạng sống.

Xã hội hiện đại không thường sử dụng loại vũ khí kia, tất cả mọi người đều thói quen dùng súng lục, căn bản sẽ không dùng ngân châm hay phi đao ám khí gì.

Mộc Thanh nhìn như vô dụng, nhưng lại làm ngực Lý Phi Đao bỗng nhiên đau xót.

Sau đó hắn ta liền phát hiện mình căn bản không động đậy nổi, hắn ta vừa sợ vừa giận, muốn giãy giụa, nhưng tay chân hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến!

Sau phải giây, hắn ta liền lâm vào bóng tối, bất tỉnh nhân sự “Bùm” một tiếng ngã xuống mặt đất.

Bụi đất bay tán loạn, hiện trường nháy mắt rơi vào tự yên tĩnh quỷ dị.

Trận đánh nhau này kết thúc quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lý Phi Đao cao lớn uy mãnh liền thảm bại.

Triệu An An ngây ngốc đứng ở nơi đó, nhìn một khắc trước Lý Phi Đao còn đang kêu gào, ngay sau đó liền biến thành đầu gỗ, ngã trên mặt đất, không biết mình nên lộ ra biểu tình gì mới tốt.

Rơi thật đúng là…… Vang dội a!

Lý Phi Đao ngã xuống, thế giới rốt cuộc yên tĩnh!

Triệu An An nhìn Mộc Thanh không quan tâm gì cả, ý cười trên mặt không kiềm chế nổi, cô chủ động tiến lên ôm lấy cánh tay Mộc Thanh: “Không phải nói đến xem em sao? Đi thôi, em mang anh đi tham quan văn phòng của em một chút!”

Lúc này Mộc Thanh có cảm giác thành tựu mười phần, không mất chút sức lực nào giải quyết một người theo đuổi người phụ nữ của mình, lại rõ ràng giành tình cảm của người đẹp, trên mặt hắn có vẻ cảnh xuân sáng lạn.

“Được a, anh còn chưa tới đã nghe Trịnh Kinh nói, nơi này của em có thể so sánh với hoàng cung!”

Hai người thân mật đi vào phòng làm việc, bỏ lại một mình Lý Phi Đao đang hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất, có vẻ thê lương vô cùng.

Mười hai người vệ sĩ đang đứng trước của văn phòng của Triệu An An, tất cả đều gương mặt run rẩy, muốn cười lại không thể cười, đều dùng sức kìm nén.

Bọn họ đã sớm khuyên Lý Phi Đao, nói hắn đừng đánh chủ ý lên Triệu An An, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào!

Triệu An An là người của Mộc Thanh, chuyện này chỉ cần người ở bên Cảnh Dật Thần lâu một chút nhi đều biết rõ. Hai người tuy rằng chưa kết hôn, nhưng tình cảm không có gì phá nổi, Mộc Thanh che chở Triệu An An giống như tròng mắt, làm sao có thể cho phép có người mơ ước cô.

Mộc Thanh nhìn giống như rất dễ nói chuyện, cả ngày cười ha hả, nhưng nếu để hắn ra tay, thủ đoạn tuyệt đối còn hơn cả Cảnh thiếu! Ngân châm cùng độc dược của hắn không biết từ khi nào đã cắm lên người, sau đó sẽ bắt đầu đau đớn cùng tra tấn không ngừng nghỉ.

Cảnh thiếu giết người đều sẽ khiến họ chết được thoải mái, Mộc Thanh lại trước nay không làm người khác dễ dàng chết, y thuật của hắn cao minh, lúc người ta sắp chết, hắn sẽ cứu sống, sau đó lại tiếp tục tra tấn.

Cảnh thiếu trước kia có những tù binh cực kì ngoan cố, tất cả đều ném cho Mộc Thanh, để hắn giúp đỡ tra khảo!

Người biết Mộc Thanh lợi hại, không ai không cung kính với hắn, ai dám chủ động khiêu khích? Đó là không muốn sống nữa!

Giờ thì tốt rồi, Lý Phi Đao nằm trên mặt đất như vậy, còn không biết khi nào mới tỉnh đây!

Có hai người ngày thường quan hệ với Lý Phi Đao cũng không tồi, mỗi người một bên kéo hắn, đem vào trong xe thương vụ.

Cũng không thể thật sự để cho hắn nằm trên mặt đất như vậy, bây giờ đã là mua thu hắn lại còn đang mặc áo ngắn tay sẽ bị lạnh a!

Mộc Thanh khẳng định sẽ không làm hắn ngất xỉu đơn giản như vậy, chờ Lý Phi Đao tỉnh còn phải chịu giày vò.

Mộc Thanh đang tham quan văn phòng của Triệu An An.

Trịnh Kinh nói văn phòng của cô giống hoàng cung hơi có chút khoa trương, nhưng trang trí đúng là cực kì xa hoa, hơn nữa cả một tầng này đều thành phòng làm việc của Triệu An An, còn có một phòng pha trà, phòng ngủ hay thâm chí phòng thể thao cũng có.

Đây là do hai vị hiệu trưởng trước tỉ mỉ bài trí, hiện tại lại tiện nghi cho Triệu An An.

Khu làm việc cũng không phải rộng rãi bình thường, ít nhất một trăm mét vuông, trang trí theo phong cách cổ điển của châu Âu.

Trên bàn làm việc, xếp mấy chồng văn kiện.

Mộc Thanh mở ra, phía trên đều được Triệu An An đánh dấu, có đoạn chỉ đánh dấu một chút, có chỗ lại viết một đoạn rất dào.

Trước kia lúc Triệu An An đi học, thành tích học tập rất bình thường, bởi vì cô thích chơi hơn nên cũng không quan tâm đến việc học tập, nhưng chữ viết của cô lại rất đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi