HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Sắc mặt Tần Phong cực kì khó coi, hắn ta là trưởng phòng giáo vụ của trường học, ngày thường thân phận địa vị rất cao, bối cảnh gia đình cũng không tồi, chưa từng có người nào nói chuyện không khách sáo với hắn ta như vậy!

Hắn hừ lạnh một tiếng, lạnh mặt nói: “Tôi và hiệu trưởng Triệu là quan hệ đồng nghiệp bình thường, anh không cần suy đoán ý nghĩ của người khác! Hôm nay tôi chỉ tới đưa tài liệu cho cô ấy, không có xấu xa giống như anh nghĩ! Hiệu trưởng Triệu, vị hôn phu của cô cũng quá không nói đạo lý, như vậy về sau tôi cũng không dám giúp đỡ!”

Hắn ta nói xong, buông tài liệu trong tay, xoay người rời đi, nhưng thật ra hắn có vẻ quang minh lỗi lạc.

Nhưng hắn tuyệt đối là một người có có tâm cơ, trước khi đi còn hãm hại Mộc Thanh!

Quả nhiên, ngay sau đó Triệu An An liền không vui nói: “Mộc vô lại, hôm nay sao anh lại thế này! Đều đuổi tất cả người của em đi, đắc tội bọn họ thì về sau còn ai giúp đỡ em? Tần Phong chỉ tới đưa tài liệu, không có chút ái muội nào với em, anh nói chuyện quá mức!”

“Người của em? Chê cười! Anh cũng không tin không có mấy tên háo sắc này thì em không làm được hiệu trưởng! Ba người bọn họ không có ai tốt đẹp, một người so với một người còn biết giả vờ hơn, vốn anh cực kì chán ghét Văn Khang, hiện tại xem ra, hắn ta là người lỗi lạc nhất! Về sau em cách bọn họ xa một chút, nếu không cần thiết thì đừng nói chuyện với bọn họ! Đặc biệt là Tần Phong, tâm cơ nặng như vậy, người cũng ác độc, khẳng định là tai họa!”

“Tần Phong là trưởng phòng giáo vụ, ta em quen biết hắn từ lúc còn làm giáo viên, lịch sự văn nhã, nào có xấu như anh nói!”

Triệu An An ngoài miệng không phục, kỳ thật trong lòng cũng không thích Tần Phong, cô không có tâm cơ không sai, nhưng không có nghĩa là cô ngốc.

Nhưng Tần Phong cũng chưa từng làm chuyện gì khác thường, hắn ta trên cơ bản đều tới giúp đỡ, hơn nữa cũng chưa bao giờ đòi báo đáp, bởi vì quen biết từ trước, cho nên hiện tại quan hệ cũng không tệ lắm.

“Hóa ra trước đây hắn đã nhìn chằm chằm em!”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Mộc Thanh không có vẻ tươi cười, nơi này quả thật là ổ sói!

Vốn dĩ hắn cảm thấy, Triệu An An làm hiệu trưởng trường đại học X rất an toàn, nơi này là tháp ngà voi, so với sự lục đục cạnh tranh bên ngoài thì tốt hơn nhiều. Cô là hiệu trưởng, quyền cao chức trọng, chỗ dựa cũng cũng đủ lớn, người bình thường cũng không dám trêu chọc cô. Không nghĩ tới, lại có không ít người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai dùng các loại thủ đoạn để theo đuổi cô!

Hắn mới ở chỗ này một ngày, liền có ba người đàn ông theo đuổi tới, khi khác còn không biết có bao nhiêu người đâu!

Trên thực tế, khi khác thật đúng là không có nhiều người như vậy tới lắc lư trước mặt Triệu An An, ngẫu nhiên sẽ có một người mà thôi, rốt cuộc các giáo viên nam muốn theo đuổi hiệu trưởng cũng không nhiều lắm!

Mộc Thanh cùng Triệu An An không biết, Văn Khang hôm nay là chính hắn chủ động tới, mà Ngô Tân cùng Tần Phong là bị Văn Khang khuyến khích đến đây.

Hai người bọn họ vốn dĩ có hảo cảm với Triệu An An, muốn theo đuổi cô, nghe Văn Khang nói cô có vị hôn phu tự nhiên cũng muốn chạy đến xem.

Bọn họ cố ý tới thử quan hệ của Mộc Thanh cùng Triệu An An.

Giờ phút này ngọn lửa nhỏ trong lòng Mộc Thanh cũng biến thành núi lửa gần như sắp phun trào.

“Về sau em tuyệt đối phải cách xa Tần Phong, người này không có lòng tốt, anh không yên tâm để em tiếp xúc với hắn!”

Triệu An An bĩu môi: “Còn nói người ta không có lòng tốt, em xem anh cũng không có lòng tốt gì! Người khác đến văn phòng của em đều quy củ, chưa từng có hành động khác thường gì, đâu giống anh, động tay động chân!”

Mộc Thanh đi đến bên cạnh cô, trực tiếp ôm cô vào trong ngực mình, Triệu An An giãy giụa suy nghĩ muốn chạy trốn, Mộc Thanh lại gắt gao ôm lấy cô không thả.

“Anh có thể giống như bọn họ sao? Em là người phụ nữ của anh, anh động tay động chân với em rất bình thường, mấy người kia không tốt, ánh mắt nhìn em làm anh không thoải mái!”

Trong lòng Triệu An An ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: “Ai là người phụ nữ của anh, không biết xấu hổ!”

“Em không chỉ là người phụ nữ của anh, còn là vị hôn thê của anh, anh là vị hôn phu của em!”

Lại nghe hắn nói ba chữ này, Triệu An An không phục ngẩng đầu, trừng lớn đôi mắt nói: “Khốn kiếp, anh nói cho rõ ràng, ai là vị hôn thê của anh? Chúng ta đã chia tay, anh sẽ không quên chứ?”

Mộc Thanh nhàn nhạt nói: “Là em đơn phương chia tay, trước nay anh đều không đồng ý. Hơn nữa, trong lòng anh, chúng ta đã đính hôn, anh cũng đã cầu hôn em, em cũng đồng ý rồi!”

“Khi nào, sao em không có chút ấn tượng nào! Anh lừa gạt em, đầu óc em ngu ngốc hơn anh không sai, nhưng em không dễ quên……”

“Mười một năm trước, lúc em mới làm bạn gái anh.”

Giống như mơ hồ có một chuyện như vậy, Triệu An An có ấn tượng, nhưng nhớ không rõ cụ thể tình hình, lúc ấy giống như Mộc Thanh nói một câu muốn cưới cô, sau đó cô đồng ý rồi!

“Chuyện này không tính, đó là nói chơi, làm sao có thể coi là thật!”

“Anh nói thật, sao em nói không phải thật sự? Cầu hôn còn có nói chơi sao?” Sắc mặt Mộc Thanh có chút khó coi.

“Vậy lúc ấy anh cũng không đưa nhẫn cho em a, cũng không có hoa, cái kia không tính! Qua loa như vậy, anh còn không biết xấu hổ nói với em!”

“Ai quy định cầu hôn cần phải có nhẫn có hoa?”

“Ấy……” Triệu An An có chút cứng họng, cô chơi xấu nói: “Em mặc kệ, dù sao cũng không tính! Cầu hôn phải có nhẫn có hoa mới được!”

“Vậy được, ngày mai anh liền mang theo nhẫn cùng hoa cầu hôn lại một lần nữa, cầu hôn trước mặt tất cả giáo viên và học sinh trường đại học X. Đẻ tất cả mọi người biết, em là người phụ nữ của anh, khiến tất cả nhừng người đàn ông đó đều hết hy vọng!”

“A?” Nói như nào liền biến thành như vậy!

Triệu An An nóng nảy: “Đừng đừng đừng, em nói chơi, anh đừng coi là thật a!”

“Em lại chơi? Anh mặc kệ, dù sao anh cũng coi là thật!” Mộc Thanh bị cô làm tức chết rồi, nhưng trong lòng lại cảm thấy, chính mình thật sự phải cho Triệu An An một nghi thức cầu hôn thật long trong —— chẳng sợ cô không đáp ứng.

Trên thực tế, hắn đã cầu hôn với Triệu An An vô số lần.

Nhưng so với điều mà Triệu An An muốn, đều không có hoa hồng đỏ tươi đẹp ướt át, cũng không có nhẫn kim cương lộng lẫy bắt mắt, xác thật đều rất đơn sơ.

Đối thoại giữa bọn họ đều là “Em gả hay không?” “Em không gả!” Loại hình thức này, hắn còn chưa từng thử cách chính thức để cầu hôn Triệu An An.

Chẳng sợ Triệu An An ngoài miệng cự tuyệt hắn, trong lòng khẳng định cũng sẽ rất vui vẻ.

Có cô gái nào không thích người mình yêu dùng cách lãng mạn nhất để cầu hôn?

Mộc Thanh càng nghĩ càng cảm thấy hắn cần phải cầu hôn theo nghi thức, Triệu An An càng cần một nghi thức cầu hôn lãng mạn.

Hắn ôm chặt Triệu An An, nhẹ nhàng hôn cánh môi no đủ của cô, thấp giọng nói: “Ngày mai khẳng định không được, không kịp chuẩn bị, quá vội cũng không tốt, không đủ trịnh trọng. Em chờ ba ngày, ba ngày sau, anh tới trường học cầu hôn em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi