HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Trịnh Kinh dở khóc dở cười!

Nha đầu này tâm tình cũng quá lớn đi!

Như này là từ khi nào, cô cư nhiên còn nhớ thương tiền của hắn! Lại còn còn đem tiền giấu ở địa phương bí ẩn như vậy, cứ như sợ hắn sẽ cướp về vậy!

Nàng giấu ở trong nội y, ai dám lấy a! Không muốn sống nữa?

“Cô không cần cướp, về sau tiền của tôi đều cho cô tiêu, cô muốn nhiều hay muốn ít đều được!”

Trịnh Kinh cảm thấy chính mình hiện tại kỹ thuật diễn đã tăng lên nhiều, nói những lời này mà mày đều không nhăn một chút.

Nhưng hắn lại không nhíu mày, Triệu An An lại nhíu mày: “Anh câm miệng! Ai muốn tiền dơ bẩn của anh, anh nghĩ bao dưỡng tôi? Ít tiền như thế sao có thể!”

“Tôi không phải bao dưỡng cô, mà là tôi muốn cưới cô! Tôi muốn……”

Trịnh Kinh lời nói còn chưa nói xong, trên mặt “Loảng xoảng” một tiếng, lại ăn một quyền của Triệu An An: “Tôi không phải kêu anh câm miệng hay sao? Anh như thế nào còn nói tiếp?! Anh còn dám nói cưới tôi thích tôi, tôi hiện tại liền đưa anh vào bệnh viện tâm thần!"

Hai bên mặt của Trịnh Kinh đều xưng cao giống nhau, Hắn hiện tại nói chuyện đều có chút lao lực!

Này nha đầu chết tiệt kia, thật đúng là dám hạ thủ! Cũng không sợ trực tiếp đánh gãy xương gò má của hắn!

Trịnh Kinh nhịn xuống trận đau đớn từ trên mặt truyền đến, nội tâm khóc không ra nước mắt, trên mặt còn phải giả bộ một bộ dáng tình thâm, thật đúng là làm khó chết hắn!

Hắn không phải diễn viên chuyên nghiệp, hắn chỉ là một cảnh sát hình sự!

Kịch bản được thiết kế khá tốt, nhưng khi diễn thật thì hoàn toàn không phải như vậy a!

Triệu An An hoàn toàn không giống như trong kịch bản dự đoán, mà vô cùng hung hãn, hơn nữa hắn bị cô đánh mà còn không thể đánh trả, cúe như vậy, sớm hay muộn thì hắn cũng mất mạng a!

Trịnh Kinh khẽ cắn môi, nói: “An An, tôi còn chuẩn quà cho co!”

Triệu An An mang một bộ dáng giống như muốn ăn thịt người trừng mắt với hắn: "Quà? Ở đâu?”

“ở trong bao tiền của tôi!”

Phải không? Như thế nào vừa rồi một chút cũng không chú ý!

Triệu An An lập tức lại nhặt túi tiền của Trịnh Kinh lên, sau đó đem mỗi ngăn kéo khóa xem một lần, cuối cùng cũng tìm ra một cái vòng cô tinh tế.

Cô dùng hai ngón tay nhéo cái vòng cổ thoạt nhìn không thinh tế kia, cười lạnh nói: “Đây là quà anh muốn tặng tôi? Thoạt nhìn thật là xa hoa a! Là hàng vỉa hè mua mười đồng đúng không?”

“Cô lại nhìn kỹ xem, cô không cảm thấy rất quen mắt sao? Cô nhìn mặt trên xem!”

Triệu An An hồ nghi nhìn thoáng qua LOGO trên vòng, sau đó liền trừng lớn đôi mắt: “Đây là vòng cổ ở tiệm châu báu nhà tôi?"

“Đúng, đây là chiếc vòng cổ chúng ta cùng nhau chọn ở cửa tiệm châu báu nhà cô!”

Triệu An An lập tức liền nghĩ tới, vòng cổ này thật đúng là do chính cô giúp Trịnh Kinh chọn.

Cô hung thần ác sát hỏi: “Không phải anh nói muốn đưa người khác sao? Như thế nào lại cho tôi? Vòng cổ này mới mấy ngàn đồng tiền, lại còn có là đánh gãy, vậy mà anh cũng không biết xấu hổ mà lấy tới tặng cho tôi? Hơn nữa anh vì cái gì mà muốn tặng cho tôi?”

“Tôi lúc ấy là muốn mua cho cô món quà quý, chỉ là cô sống chết không đồng ý, một hai phải chọn đồ gãy! Việc này không thể trách tôi!”

“Phi! Sao tôi có thể biết anh là tặng cho tôi! Anh nhàn trứng đưa tôi vòng cổ?”

“Bởi vì tôi thích cô!”

“Phanh” một tiếng, trên ngực Trịnh Kinh lại trực tiếp ăn một quyền: “Chuyện này ngưng lại! Từ nay về sau dám nói trước mặt Triệu An An, thì tôi sẽ liền giết chết anh. Anh chỉ có thể thích Luân Luân, trừ cô ấy ra thì ai anh cũng không được thích! Anh nếu còn giám nói hươu nói vượn, tôi kêu Mộc Thanh đánh chết anh!”

Triệu An An vẻ mặt ghét bỏ nói: “Mau cút ra ngoài chô tôi, cút càng xa càng tốt, về sau không được lại đến trường học của chúng ta!”

Trịnh Kinh cũng bị cô lăn lộn cả người đều đau, cậu, hữu khí vô lực từ trên sàn nhà ngồi dậy, căn bản còn tưởng lại định nói cái gì đó, nhưng là vừa thấy sắc mặt âm trần như trời mưa của Triệu An An thì hắn lại,ngoan ngoãn ngậm miện nào.

Hôm nay hắn cuối cùng diễn xong rồi, lần sau sẽ không nguy hiểm như hôm nay nữa!

Trong lòng cậunhẹ nhàng thở ra, nghĩ đến phía dưới Triệu An An sẽ bị hố, trên mặt không khỏi lộ ra một tia ý cười.

Triệu An An nhìn đến Trịnh Kinh cư nhiên còn có thể cười, hơn nữa là nhìn chằm chằm mặt cô đang cười, thoạt nhìn giống như rất thích cô!

Triệu An An giật mình linh rùng mình một cái.

Không thể nào, Trịnh Kinh nên sẽ không thật sự thích cô đi?

Trời ạ, mau cho cô một tiếng sấm sét, đánh chết cô!

Sao anh xui xẻo như vậy?

Tổng cộng không biết còn có thể sống mấy năm, lại còn bị những người này dây dưa không thôi, lãng phí sinh mạng quý giá của cô!

Trịnh Kinh đầu óc bị lừa đá sao? Trịnh luân ôn nhu xinh đẹp, đơn thuần thiện lương lại không thích. Lại cố tình thích loại cuồng bạn lực như cô!

Hắn có khuynh hướng thích ngược sao?

Trước kia sao không thấy!

Triệu An An tuéc giận đi đến bên người Trịnh Kinh, dùng sức đá đá hắn: “Lập tức biến mất đi, mau trở về nhà uống thuốc đi."

Còn cô trong lúc đuổi theo Trịnh Kinh đã đá dày xuống,cũng không đau lắm, nếu không trên người hắn khẳng định lại xanh tím một mảnh.

Hôm nay nhiệm vụ đã hoàn thành, tâm tình Trịnh Kinh thả lỏng, cũng không hề kích thích Triệu An An, hắn bò từ trên sàn nhà dậy, sửa sang lại một chút quần áo tóc tai của mình. sau đó liền đi ra khỏi văn phòng của Triệu An An.

Giải quyết Trịnh Kinh, Triệu An An liền xì đi như bóng cao su, vô lực ngồi ở trên sàn nhà, dựa vào tường, đại não trực tiếp lâm vào trạng thái hỗn loạn.

Những chuyện hôm nay cô đều thấy không chân thực?

Cô cảm thấy có nơi nào đó quái quái, nhưng rốt cuộc là quái ở nơi nào thì Triệu An An lại không thể nói ra.

Triệu An An cau mày, nhưng lại không nghĩ ra bất kỳ manh mối gì, cô đã cảm thấy dung lượng não của mình không đủ dùng! Nếu cô có thể thông minh bằng một nửa anh trai thì tốt, chuyện hôm nay khẳng định là có thể suy nghĩ cẩn thận!

Dung lượng bộ não của Triệu An An không đủ dùng, Lý Phi Đao vẫn luôn đứng một bên không chịu rời khỏi lại là bởi vì cảm tình và kinh nghiệm không đủ, cho nên không có nhìn ra sự dị thường của Trịnh Kinh.

Lý Phi Đao đương nhiên cũng không có khả năng nghĩ đến biểu hiện của Trịnh Kinh với Triệu An An, là cố ý ngụy trang có âm mưu.

Hắn chỉ là vẫn luôn cảm thấy, Trịnh Kinh quan tâm Triệu An An quá mức.

Hắn coi Trịnh Kinh trở thành tình địch của chính mình để phòng bị.

“An An, em không cần thích Trịnh Kinh, hắn không thích hợp với em, hơn nữa hắn giống như rất thích em gái hắn, như vậy là bắt cá hai ta. Tôi không giống hắn, tôi chỉ thích một mình em, em cho tôi một cơ hội, được không?”

Triệu An An trực tiếp xem nhẹ câu nói trước của hắn, chỉ là đem câu nói ở giữa vào lỗ tai.

Cô như là gặp tri âm, cao hứng từ trạng thái hỗn loạn liền khôi phục thanh tỉnh, nói: “Anh cũng cảm thấy hắn thích Trịnh Luân? Anh cũng cảm thấy hắn không thích tôi?”

“Tôi là nghe A Hổ nói, tôi chỉ thấy qua Trịnh Luân một lần. Bất quá, A Hổ nói như vậy là không sai, hắn xem mấy thứ này đều rất có kinh nghiệm.”

Lý Phi Đao tuy rằng rẩ không thích Trịnh Kinh tranh dành Triệu An An với hắn, nhưng là hắn lại tương đối chính trực, không phải là một người sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.

Hắn chỉ là có chút cẩn thận giải thích nguyên nhân một chút.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi