HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thật ra Trịnh Luân biết Triệu An An từng bị bệnh ung thư, nhưng mà không phải Triệu An An nói cho cô biết, mà là Trịnh Kinh.

Cho nên Triệu An An không biết Trịnh Luân đã biết chuyện này từ lâu.

Triệu An An không để ý đến lời mời ở lại của Bùi Tín Hoa, vội vàng rời khỏi Trịnh gia, đến đội hình cảnh tìm Trịnh Kinh.

Nhưng mà Trịnh Kinh không có trong đội hình cảnh, lúc này Trịnh Kinh đang ở hiện trường án mạng, còn chưa trở lại.

Triệu An An muốn đến hiện trường án mạng tìm người, nhưng mà người trong đội hình cảnh không chịu nói cho cô biết hiện trường ở đâu, bởi vì cần phải giữ bí mật, bọn họ cũng không rõ ràng thân phận của Triệu An An, sao có thể tuỳ tiện nói địa chỉ cho cô biết.

Triệu An An đứng ở đó chờ, chờ đến năm giờ chiều mới nhìn thấy hình bóng của Trịnh Kinh.

Vừa thấy Trịnh Kinh, lửa giận mà Triệu An An áp chế cả ngày liền bùng nổ, cô giận dữ đi đến bên cạnh Trịnh Kinh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đấm vào mũi Trịnh Kinh.

May mà Trịnh Kinh đã nghe được chuyện Triệu An An chờ anh từ chỗ đồng nghiệp, trong lòng đã có phòng bị, nhanh nhẹn tránh thoát khỏi nấm đấm của cô, nếu không thì hôm nay mũi của anh sẽ gãy, lập tức đến bệnh viện chỉnh hình là được rồi!

Ở đây là đội hình cảnh, bên trong toàn là cảnh sát, cũng là anh em tốt của Trịnh Kinh, sao Trịnh Kinh có thể Triệu An An quậy phá ở đây cho được.

Anh không nói hai lời liền khiêng Triệu An An lên đi ra ngoài.

Cánh tay Triệu An An bị Trịnh Kinh nắm chặt, không thể đánh người, nhưng mà miệng của cô lại không bị bịt kín, cho nên có thể mắng chửi người!

Sau đó, lời mắng chửi của cô làm tất cả cảnh sát sững sờ, tất cả đều sẵn sàng trang bị dáng vẻ chờ xem kịch vui nhìn theo bóng dáng Trịnh Kinh rời đi.

“Trịnh Kinh, anh là đồ khốn! Tôi nói muốn gả cho anh hồi nào? Anh là cái đồ không biết xấu hổ! Anh mau giải thích rõ ràng với mẹ anh đi, hôm nay mẹ anh còn kêu tôi sinh con cho anh nữa kìa, cuối cùng thì anh nói với mẹ anh thế nào hả!”

“Đầu anh bị nước vào rồi sao? Biết rõ tôi không thích anh mà còn nói với mẹ anh là tôi vì anh nên từ chối lời cầu hôn của Mộc Thanh! Vì sao tôi từ chối, người khác không rõ, ngay cả anh cũng không rõ sao?”

“Anh có biết Trịnh Luân hận tôi muốn chết hay không? Luân Luân nói tôi là tên lừa gạt, nói tôi không phải là người tốt, còn muốn tuyệt giao với tôi! Đều tại anh, nếu hôm nay anh không nói rõ ràng mọi chuyện với người nhà anh, tôi sẽ giết chết anh!”

...

Lời nói của Triệu An An, làm cho tất cả cảnh sát hiểu lầm, bọn họ đều cảm thấy, là Trịnh Kinh theo đuổi Triệu An An, nhưng mà Triệu An An không muốn, cho nên mới biến thành tình huống như hiện tại.

Trịnh Kinh khiêng Triệu An An ra ngoài, sau đó thẳng tay nhét cô vào xe của mình.

Chờ đến khi Trịnh Kinh lên xe, Triệu An An lập tức đánh tới.

Trước kia sở dĩ Triệu An An có thể đánh Trịnh Kinh, tất cả đều là vì Trịnh Kinh nhường cô mà thôi, giá trị vũ lực của hai người cách nhau khá xa, căn bản là không thể so sánh.

Bây giờ Trịnh Kinh dùng sức một chút là đã có thể bắt được tay Triệu An An, làm cô không thể cử động.

“An An, đội hình cảnh là nơi anh làm việc, em đừng có làm ầm ĩ lên được không, nếu không anh sẽ bị bọn họ chê cười. Anh là đội trưởng, là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, em nên bận tâm đến thể diện của anh mới đúng?”

Triệu An An lập tức nổi giận, cười lạnh nói: “Hừ, anh còn biết mất mặt? Anh không hề có mặt! Còn nữa, anh có bận tâm đến thể diện của tôi bao giờ chưa? Về nhà nói bậy nói bạ với mẹ anh và Luân Luân, để hai người hiểu lầm tôi! Anh chính là cái đồ không biết xấu hổ!”

“Anh nói bậy nói bạ bao giờ? Mỗi một câu anh nói đều là sự thật, là chính miệng em thừa nhận em thích anh! Nếu em không tin, anh có ghi âm làm bằng chứng!”

Trịnh Kinh nói xong liền buông tay Triệu An An, lấy một cây bút ghi âm khéo léo, rất nhanh, trong xe liền vang đến đoạn đối thoại ngày hôm qua.

Lý Phi Đao: “Mộc Thanh đối xử tốt với em như vậy, cầu hôn cũng rất long trọng, vì sao em không đồng ý? Em thật sự không phải bởi vì thích anh cho nên mới từ chối Mộc Thanh hay sao?”

Triệu An An: “Không phải, tôi không thích anh, người tôi thích là cảnh sát Trịnh!”

...

Triệu An An: “Anh Kinh Kinh, đúng là chỉ có anh mới đối xử tốt với em! Em thích anh nhất!”

Triệu An An nghe xong ghi âm, sắc mặt lập tức tái nhợt!

Đây là kịch bản mà hôm qua cô và Trịnh Kinh diễn trò để từ chối Lý Phi Đao!

Cuối cùng thì cô cũng hiểu vì sao Bùi Tín Hoa và Trịnh Luân lại không tin những lời cô nói, thì ra Trịnh Kinh có bằng chứng mạnh mẽ như vậy!

Cô nghiến răng nghiến lợi trừng Trịnh Kinh: “Anh đúng là đồ đê tiện! Mau đưa ghi âm đây! Đưa đây, tôi phải tiêu huỷ!”

Trịnh Kinh bỏ bút ghi âm vào trong túi tiền, thản nhiên nói: “Lúc nào trên người anh cũng có bút ghi âm, đây là đồ dùng công tác của rất nhiều cảnh sát, ngay cả chức năng ghi âm cũng tự động, chứ không phải là anh cố ý ghi âm em.”

Anh nói xong liền nở nụ cười ôn nhu với Triệu An An, nụ cười này quá mức ôn nhu, khác hoàn toàn với Trịnh Kinh nghiêm túc ngày thường, làm Triệu An An nổi da gà.

“Họ Trịnh kia, không cho anh cười như vậy! Rất quỷ dị! Anh cười như vậy làm tôi cảm thấy giống như thay đổi thành người khác! Không phải anh bị ma ám đó chứ!”

Trịnh Kinh câm nín, Triệu An An xem nhiều tiểu thuyết ma quái lắm sao?

Ánh mắt Trịnh Kinh ôn nhu, đầy tình ý nhìn Triệu An An, thấp giọng nói: “An An, anh vẫn luôn thích em, anh biết, em cũng thích anh, chúng ta kết hôn đi!”

Triệu An An giật mình và rùng mình!

Hai ngày nay xảy ra chuyện gì?! Vì sao cô lại cảm thấy trải qua một đêm thì mọi thứ liền thay đổi!

Cuối cùng là cô điên, hay là tất cả mọi người đều điên?

Vì sao bọn họ đều không tin lời cô nói? Tất cả đều chỉ nhận định chuyện mà mình nhận định!

Triệu An An cảm thấy giống như mình đã đi vào giấc mơ không thể tỉnh lại, ở trong giấc mơ này, cô mất đi năng lực khống chế, vẫn luôn bị người khác thao túng!

Cảm giác này rất khủng bố, làm cho tóc gáy toàn thân Triệu An An lập tức đứng lên!

Bờ môi cô run rẩy, hàm răng không ngừng va vào nhau, nói chuyện cũng ngập ngừng: “Anh anh anh... Tôi tôi tôi... Không thích anh! Thiên... Thiên tài mới kết hôn với anh! Anh nên đến bệnh viện tâm thần kiểm tra xem có phải mình điên rồi không!”

Thật ra Triệu An An rất muốn đến bệnh viện, khám thử xem có phải mình điên rồi không!

Vì sao không ai tin lời cô nói, cuối cùng là cô có vấn đề, hay là người khác có vấn đề!

“An An, em không cần phải mạnh miệng, thích anh cũng không sao. Chỗ Mộc Thanh em không cần lo lắng, anh sẽ giải thích rõ ràng với Mộc Thanh, anh nghĩ, Mộc Thanh sẽ chúc phúc cho chúng ta!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi