HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Triệu An An cũng không quen khi bị người ta chụp tới chụp lui, cô muốn được tự do đi dạo, chứ không thích bị phô bày dưới ánh đèn của người khác.

Chẳng qua, mỗi khi có người nhắc đến màn cầu hôn long trọng ngày đó, trong lòng cô đều rất vui vẻ.

Cô nghĩ, có lẽ đời này bọn họ đều sẽ thoả mãn và hạnh phúc bởi vì từng có một màn cầu hôn lãng mạn như thế.

“Không sao, một thời gian sau nữa là mọi người sẽ quên hai chúng ta thôi, A thị có rất nhiều tin tức mà.”

Mộc Thanh biết Triệu An An không thích bị người khác chú ý, anh cười cười an ủi vợ mới cưới của mình.

Triệu An An tựa đầu lên vai anh, vẻ mặt hạnh phúc: “Không sao, bọn họ ghen tị với em thôi!”

Mộc Thanh ôm cô vào lòng, nói: “An An, có thể lấy được em, thật tốt, sau này ngày nào anh cũng nhìn thấy em.”

Hai mắt Triệu An An trong suốt, chu môi muốn hôn anh, thưởng cho anh.

Cô cũng cảm thấy, ngày nào cũng ở chung với Mộc Thanh rất tốt!

Có lẽ là do cô bị bà ngoại cấm cửa quá lâu, cũng có lẽ là cô bị kích thích bởi vì Mộc Thanh từng đi xem mắt với Mễ Hiểu Hiểu, dù sao thì Triệu An An không muốn rời khỏi Mộc Thanh một phút nào.

Trước kia cô không phải là người như vậy.

Tuy rằng trước kia cô cũng rất thích Mộc Thanh, nhưng mà không nhìn thấy anh cũng không nhớ nhung sâu đậm như thế.

Nhưng mà bây giờ, chỉ cần không nhìn thấy Mộc Thanh thì cô đều suy nghĩ, muốn biết anh đang làm gì, muốn biết anh có nhớ cô hay không.

Triệu An An cảm thấy, giống như trải qua mười một năm, cô đã thật sự hiểu được làm sao để yêu một người.

Mặc kệ cô có thể sống được bao lâu, cô đều quý trọng từng ngày có thể ở bên anh.

Hy vọng, bệnh của cô sẽ tái phát chậm một chút, để cô có thể hưởng thụ được thêm càng nhiều thời gian hạnh phúc.

Triệu An An thay đổi quần áo thoải mái, sau đó nhắm mắt theo sau Mộc Thanh, anh đi tới chỗ nào, cô liền đi theo đến chỗ nấy.

Anh thay quần áo, cô đứng bên cạnh nhìn anh, sau đó chảy nước miếng với dáng người rắn chắc hoàn mỹ của anh.

Anh cắt rau củ, cô đứng bên cạnh giúp đỡ, có đôi khi là lột tỏi, có đôi khi là lột vỏ khoai tay.

Trong phòng bếp, mùi cơm lơ đãng trong không khí, mang theo cảm giác ấm áp của gia đình, làm cho Triệu An An hạnh phúc muốn khóc.

Hôm nay, cảm giác nấu cơm với Mộc Thanh không giống ngày xưa, ngày xưa cô ăn cơm xong liền rời đi, lần tiếp theo gặp lại cũng không biết là khi nào.

Nhưng mà hôm nay, ở đây là nhà của cô, là nhà của cô và Mộc Thanh, cô không cần phải rời đi, ăn cơm xong cũng có thể rửa chén với anh, cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ, cùng nhau tỉnh dậy.

Mộc Thanh nhìn thấy hai mắt đỏ ửng của Triệu An An, còn tưởng rằng cô bị hơi ớt làm cho cay mắt, anh tắt bếp gas, lấy khăn mặt sạch sẽ lau mắt cho cô.

“Trong phòng rất nồng, em ra ngoài chờ đi, anh làm xong sẽ kêu em vào ăn, ở đây có anh rồi, em không cần phải làm gì hết. Anh cưới em vì muốn cho em hạnh phúc, không phải muốn em cực khổ.”

Động tác của anh ôn nhu như thế, trong giọng nói còn ẩn chứa say đắm và đau lòng, giống như đối xử với bảo vật của đời mình.

Lúc trước nước mắt chỉ đảo quanh hốc mắt Triệu An An, nhưng mà Mộc Thanh nói như thế, nước mắt của cô lập tức lăn dài.

Mặc dù cô đang khóc, thế nhưng vẻ mặt lại có nụ cười.

Cô lau nước mắt lên người Mộc Thanh, ôm thắt lưng anh: “Không muốn, em không muốn đi ra ngoài, em muốn nấu cơm với anh! Em cũng muốn học nấu ăn, sau này nấu cho anh ăn! Anh ăn đồ em làm, em sẽ cảm thấy rất thoả mãn!”

Cảm giác này, Mộc Thanh cũng có.

Mỗi lần anh nấu ăn cho Triệu An An, Triệu An An đều ăn rất vui vẻ, anh sẽ cảm thấy tất cả mệt mỏi đều đáng giá.

Nếu cô thích, Mộc Thanh sẽ không đẩy cô ra xa mình, anh cũng muốn cô ở bên cạnh mình, một người nấu cơm đương nhiên không bằng hai người cùng nhau làm trong hạnh phúc.

Mộc Thanh cúi đầu hôn lên mắt cô: “Đồ ngốc, đừng khóc, em khóc anh sẽ đau lòng, anh luôn tìm cách làm cho em cười, làm em vui vẻ, chỉ cần em vui, muốn anh làm gì anh cũng nguyện ý.”

Lời anh nói, lại làm Triệu An An khóc càng nhiều hơn.

Cô không biết tại sao mình lại trở nên cảm tính như thế, trước kia cô đâu có hay khóc như thế này đâu.

“Em là vui vẻ, em thích cuộc sống giống như bây giờ, cho dù có chết thì em cũng nguyện ý!”

Mộc Thanh lập tức che miệng cô, “Không được nói bậy!”

Anh rất kiêng kị chữ “chết”, bởi vì anh sợ sẽ mất Triệu An An.

Dỗ dành Triệu An An xong rồi, Mộc Thanh mới bắt đầu nấu ăn.

Kỹ thuật xắt rau của anh rất tốt, lại biết chú ý phối hợp dinh dưỡng, làm ra món ăn đủ sắc hương vị và dinh dưỡng, trong mắt Triệu An An toàn là những ngôi sao nhỏ sùng bái.

Mộc Thanh mặc quần áo ở nhà màu lam, dáng người cao ngất, sườn mặt anh tuấn, khí chất ôn nhu, ngay cả ngón tay cũng thon dài xinh đẹp.

Dáng vẻ nấu cơm của anh tràn ngập mị lực, làm Triệu An An gục ngã rất nhiều lần.

Lúc này, anh không hề cố sức mà đã chinh phục được cô, cho nên cô lập tức hôn anh, làm anh cảm thấy rất thoải mái.

Ăn cơm xong, Mộc Thanh rửa chén, Triệu An An liền đứng sau lưng ôm anh, giống như muốn trở thành sinh đôi.

Mộc Thanh cười cười, rất thích cảm giác này, được cô ôm từ phía lưng, rất thoải mái, rất ôn nhu.

Rửa chén xong, Mộc Thanh cởi bao tay cao su, trực tiếp ôm lấy cô, rời khỏi phòng bếp, đi vào phòng tắm.

“Bà xã, hôm nay chúng ta tắm uyên ương đi!”

Triệu An An vẫn chưa quen với hai chữ “bà xã” này, cô cảm thấy rất buồn nôn!

Nhưng mà, mặc kệ cô buồn nôn thế nào, thế nhưng trong lòng lại rất thích thú!

“Anh đã gọi em là bà xã, vì sao em không gọi anh là ông xã?” Mộc Thanh cố gắng tranh thủ lợi ích cho mình.

Triệu An An cười ha ha, thế nhưng lại không chịu gọi.

“Không sao, lát nữa để em gọi nhiều một chút là được!”

Mộc Thanh nở nụ cười xấu xa, vừa bước vào phòng tắm liền cởi quần áo Triệu An An.

“A, lạnh!”

“Không sao, anh sẽ lập tức làm em nóng lên, còn nóng đến nỗi em chịu không nổi!”

Mộc Thanh nói xong liền mở vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ nước, ngay cả quần áo cũng không thèm cởi, thẳng tay đặt Triệu An An lên tường, vừa hôn vừa kích thích thân thể mẫn cảm của cô.

Vừa rồi Triệu An An còn đứng trong phòng bếp ôm anh, cọ tới cọ lui, làm anh chịu không nổi!

Thân thể Triệu An An rất mẫn cảm, không thể chịu nổi sự vuốt ve của Mộc Thanh, cho nên cô lập tức yếu ớt dựa vào người Mộc Thanh.

Hơi thở của cô dồn dập, ngón tay mảnh khảnh nắm quần lót Mộc Thanh, kéo xuống dùm anh: “Anh cởi hết quần áo em, nhưng anh lại mặc quần áo, vậy không công bằng...”

Trong giọng nói của Triệu An An, xuất hiện cảm giác nũng nịu mà ngay cả cô cũng không nhận ra, Mộc Thanh bị giọng nói và động tác của cô làm cho sắp điên luôn rồi!

“Em chuẩn bị xong chưa, An An? Anh muốn vào, anh muốn làm em!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi