HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Duệ không sợ người lạ, nhưng mà từ khi bé dần lớn lên, bé đã có năng lực phân biệt người thân và người lạ.

Người bé thích nhất chính là Cảnh Dật Thần, ngay cả Thượng Quan Ngưng cũng phải xếp hạng thứ hai, điều này làm cho cô rất ghen tị.

Cảnh Duệ không quen Cảnh Dật Nhiên, đương nhiên là sẽ không mở miệng gọi hắn, hiện tại bé chỉ gọi “ba ba” mà thôi.

Cảnh Dật Thần ôm con mình vào lòng, tư thế tiêu chuẩn, vừa thấy liền biết là thường xuyên ôm Cảnh Duệ, còn nữa, ngày nào anh cũng thay quần áo cho Cảnh Duệ, anh đối xử với Cảnh Duệ rất kiên nhẫn, làm cho Cảnh Dật Nhiên phải mở rộng tầm mắt.

Cảnh Dật Nhiên và Cảnh Dật Thần cùng nhau lớn lên từ nhỏ, có bao giờ nhìn thấy Cảnh Dật Thần ôn nhu như vậy đâu!

Trước đây lúc nào Cảnh Dật Thần cũng banh mặt, chưa từng nở nụ cười.

Từ sau khi có Cảnh Duệ, anh không hề che giấu tình thương của cha, còn hơn cả Cảnh Trung Tu năm đó, không thể nghi ngờ, anh có đầy đủ tư cách của người làm ba -- Đối xử với người khác lạnh lùng, duy nhất chỉ ôn nhu với vợ và con của mình.

Cảnh Dật Nhiên dẫn Tiểu Lộc về nhà, trong đầu toàn là hình ảnh ấm áp khi Cảnh Dật Thần ôm Cảnh Duệ, sửa sang lại quần áo cho bé, đút bé uống nước.

Cảnh Dật Nhiên nắm tay Tiểu Lộc đặt trước ngực mình, nhẹ giọng nói: “Tiểu Lộc, chờ chuyện này xong, chúng ta kết hôn đi! Anh muốn cưới em.”

Tiểu Lộc quay đầu nhìn Cảnh Dật Nhiên, ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta giống như bây giờ không tốt sao?”

Cảnh Dật Nhiên lập tức cười khổ.

Tiểu Lộc không có mong muốn được kết hôn, anh đã sớm phát hiện ra điểm này.

Còn nữa, cô cũng không giống những cô gái khác, nhìn thấy con nít sẽ rất thích.

Tất cả mọi người đều thích Cảnh Duệ, chỉ có phản ứng của cô là rất bình thản, ở trong mắt cô, con nít và người lớn không hề khác nhau.

“Như bây giờ rất tốt, nhưng mà kết hôn còn tốt hơn.”

Tiểu Lộc im lặng một lát, đột nhiên hỏi: “Anh muốn làm ba ba?”

Khó có khi cô có được trí tuệ sâu sắc, Cảnh Dật Nhiên lập tức cười: “Không phải anh muốn làm ba ba, mà là anh thích cảm giác gia đình. Nếu chúng ta kết hôn, chúng ta sẽ có gia đình của mình.”

Thời thơ ấu của anh không được hoàn chỉnh, bởi vì chưa từng được cảm nhận tình thương của cha, anh sinh ra là ngoài ý muốn, vừa sinh ra đã không được ông nội và ba ba yêu thích.

Chương Dung cũng không đủ tư cách của người làm mẹ, bởi vì muốn bảo vệ hình dáng bộ ngực xinh đẹp của mình, thậm chí còn không chịu cho anh bú sữa.

Anh được nuôi lớn dưới sự dạy dỗ của Mạc Lan.

Anh luôn khát vọng có được mái ấm gia đình, cho nên đối với việc hôn nhân, anh rất xem trọng.

Anh không muốn dẫm lên vết xe đổ của cha mẹ mình.

Anh muốn cho con anh tình thương tốt nhất, anh muốn làm một người cha tốt, giống như Cảnh Dật Thần hiện tại.

Tiểu Lộc kinh ngạc nhìn Cảnh Dật Nhiên, nói khẽ: “Cơ thể của em đã bị mầm bệnh cải tạo, những phương diện khác đều rất mạnh, chỉ có khả năng sinh lục là yếu đi. Xác suất em sinh được con là không.”

Chuyện này, Cảnh Dật Nhiên đã sớm biết.

Nhưng mà, lúc này nghe thấy Tiểu Lộc nói như vậy, trong lòng anh vẫn rất khó chịu.

Anh ôm Tiểu Lộc vào lòng, đặt cằm lên trán cô, nói: “Không sao, chúng ta có thể thử một lần, có lẽ ở chỗ ông cụ Mộc Vấn Sinh sẽ có cách, nếu không, chúng ta đi nhận nuôi một đứa. Nhưng mà trước đó, anh phải biến em thành vợ của mình.”

Xưng hô vợ này, làm cho trong lòng Tiểu Lộc rộn ràng.

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện có ngày mình sẽ kết hôn, cô nghĩ cả đời mình vẫn cứ cô đơn như thế.

Cô ôm thắt lưng Cảnh Dật Nhiên, nói bằng giọng điệu trẻ con của mình: “Nghe cũng không tệ.”

...

Trong tiệm áo cưới, Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân đang chọn áo cưới cho Triệu An An.

Đối với Triệu An An mà nói, cái nào cũng giống nhau hết, cô không ngừng đổi tới đổi lui cũng không tìm được bộ váy cưới nào mà cô cảm thấy đặc biệt.

Trịnh Luân nhìn thấy Triệu An An mặc váy cưới thì hâm mộ không thôi: “An An, hôm nay bạn mặc bộ nào cũng đẹp hết.”

Không biết khi nào thì cô mới có thể được mặc một bộ váy cưới xinh đẹp như thế.

Thượng Quan Ngưng ôm một bộ váy cưới đi tới, cười nói: “Luân Luân, em đừng có khen An An nữa, chắc chắn sau này khi em mặc sẽ càng đẹp hơn, An An là nữ hán tử, mặc váy mà còn có cảm giác như đang mặc quần mới ghê chứ!”

Thật sự như thế, ánh mắt của Triệu An An có khí chất hào hùng, mặc váy cưới cũng cảm thấy rất ngầu.

Triệu An An cười lớn: “Chị bán hàng, tôi đặt may một cái quần cưới!”

Một cô gái với gương mặt xinh đẹp đi tới, nhìn lướt qua ba người Triệu An An, cười nói: “Tôi cảm thấy, cô không cần phải chọn váy cưới.”

Giọng nói của cô ta rất kỳ lạ, nụ cười của Triệu An An lập tức cứng lại.

Thượng Quan Ngưng và Trịnh Luân cũng nhận ra thái độ thù hận của đối phương.

Người bán hàng này, vừa rồi cứ nhìn chằm chằm Triệu An An, ánh mắt rất lạnh lùng, mặc dù là cười, nhưng bọn họ lại không hề cảm nhận được ý tốt trên người đối phương.

Còn nữa, gương mặt của người đó quá xinh đẹp, động tác sửa sang váy cưới để lộ ra tao nhã và cao quý, người như vậy, sao lại là người bán hàng được chứ?

Triệu An An lạnh lùng nhìn đối phương, nói: “Cô có ý gì!”

Cô ta đi đến bên cạnh Triệu An An, đột nhiên vỗ nhẹ lên mặt Triệu An An, khoé môi xuất hiện tươi cười kỳ lạ, nói: “À, ý của tôi là, có lẽ cô sẽ không đợi được đến ngày kết hôn, bởi vì cô sẽ chết!”

Bàn tay cô ta lạnh lẽo không có chút độ ấm nào, tiếp xúc với mặt Triệu An An, làm cho cả người Triệu An An đều không thoải mái! Còn nữa, nụ cười của cô ta kỳ lạ như vậy, giọng nói cũng như người từ cõi âm, ngay cả Triệu An An to gan mà cũng dựng tóc gáy!

Thượng Quan Ngưng kéo Triệu An An ra sau lưng, cau mày nhìn cô gái trước mặt: “Dương Mộc Yên?” 

Dương Mộc Yên nhíu mày: “À, cũng là cô thông minh hơn, chúc mừng cô, đoán đúng rồi!”

Nghe thấy ả thừa nhận thân phận, ba người Thượng Quan Ngưng đều chấn động.

Thượng Quan Ngưng và Triệu An An đã từng nhìn thấy Dương Mộc Yên, nhưng mà người trước mắt lại hoàn toàn không giống với ả lúc trước!

Nguyên nhân mà Thượng Quan Ngưng có thể miễn cưỡng nhận ra là bởi vì giọng nói và khí chất của ả, còn có cảm giác hung ác -- Cảm giác mà chỉ có thể cảm nhận được từ trên người Dương Mộc Yên.

Còn nữa, Thượng Quan Ngưng đã biết chuyện Dương Mộc Yên phẫu thuật thẩm mỹ, ả còn cố ý phẫu thuật khác trước hoàn toàn, như vậy Cảnh Dật Thần sẽ không thể tìm được ả.

Trịnh Luân nhát gan nhất, lúc này đã sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch luôn rồi, cô cắn chặt môi, không cho mình phát ra âm thanh gì.

Chuyện Dương Mộc Yên lẳng lặng hạ độc cô, cho đến bây giờ vẫn chưa có lời giải, suýt nữa thì cô trở thành kẻ câm điếc, hiện tại nhìn thấy Dương Mộc Yên, sao Trịnh Luân lại không sợ cho được!

Triệu An An không sợ trời không sợ đất nhưng cũng hoảng sợ khi nhìn thấy Dương Mộc Yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi