HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mộc Thanh không thích sử dụng bạo lực, hắn cảm thấy như vậy sẽ mất đi phong độ quân tử, hắn có thể dùng châm và thuốc để giải quyết đối thủ, cho nên hắn lớn như vậy nhưng chưa từng dùng tay đánh nhau.

Nhưng mà, có người dám sỉ nhục ông nội mà hắn tôn trọng nhất, hắn cảm thấy lúc này máu trong người đang xông lên đỉnh đầu, hận không thể trực tiếp bóp chết Cảnh Dật Nhiên!

Cảnh Dật Nhiên lảo đảo lui về sau vài bước, Mộc Thanh lại đi lên thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Cảnh Dật Nhiên.

“Mày mới là thầy đồng! Ông nội tao là thần y, tao cũng là bác sĩ ưu tú nhất! Viên đạn trong đầu mày là nhờ tao lấy ra! Mày hôn mê một tháng, là ông nội tao tốn nhiều sinh lực như vậy để cứu mày, cướp mày về từ tay tử thần! Mày dám chửi ông nội tao? Xem tao có đánh chết mày không!”

Thật ra trong lòng Cảnh Dật Nhiên cũng không có muốn mắng Mộc Vấn Sinh, hắn rất khâm phục Mộc Vấn Sinh, thậm chí còn rất sợ ông cụ hung dữ đó.

Vừa rồi chỉ là tức giận, lỡ lời nói ra mà thôi.

Nhưng mà nếu bắt Cảnh Dật Nhiên cúi đầu nhận sai, thì trừ khi mặt trời mọc từ hướng Tây, nếu không cho dù có bị Mộc Thanh đánh chết hắn cũng không nhận sai.

Tính cách của hắn, trước kia khi đối diện với Cảnh Dật Thần cũng như vậy, thà chết chứ không chịu khuất phục, tình nguyện bị Cảnh Dật Thần đánh gãy xương sườn, đầu rơi máu chảy cũng không cúi đầu.

Bây giờ hắn cúi đầu trước Cảnh Dật Thần, cũng không có nghĩa là hắn sẽ cúi đầu trước những người khác -- Mặc dù người sai là hắn.

“Mày tới lấy máu của người phụ nữ của tao, sao tao có thể để yên! Hôm nay cho dù mày có đánh chết tao thì mày cũng không được lấy! Tao xuống tay không biết nặng nhẹ, lát nữa mày bị biến thành tàn phế thì cũng đừng có tìm anh tao đến dạy dỗ tao! Hôm nay cho dù ảnh có đến cũng vô dụng thôi, một giọt máu của Tiểu Lộc cũng không được lấy!”

Cảnh Dật Nhiên vừa rống giận vừa xông vào đánh nhau với Mộc Thanh.

Hai người đánh từ phòng khách cho tới phòng bếp, rồi lại từ phòng bếp tới phòng ngủ.

Chờ đến khi Cảnh Dật Thần đến, trong biệt thự đã biến thành một đống bừa bộn!

“Đều dừng tay cho tôi!”

Cảnh Dật Thần quát lên một tiếng, Cảnh Dật Nhiên và Mộc Thanh đều ngừng lại.

Tóc tai Mộc Thanh lộn xộn, áo không biết đã rớt ở đâu, trên mặt hắn còn có vài vết bầm, khoé môi cũng có máu, rõ ràng là bị Cảnh Dật Nhiên đánh không nhẹ.

Cảnh Dật Nhiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, quần áo hắn có rất nhiều nếp nhăn, hai má cũng sưng phù, ngay cả đôi mắt đào hoa xinh đẹp của hắn cũng bầm tím.

Nhưng mà, Cảnh Dật Nhiên bị thương nhẹ hơn Mộc Thanh một chút, dù sao thì hắn cũng đánh đấm nhiều hơn Mộc Thanh, hắn hiểu nên đánh và bảo vệ bản thân thế nào. Bị Cảnh Dật Thần đánh nhiều năm như vậy, những lần đánh đấm đó cũng không phải dạo chơi.

Cảnh Dật Thần nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hai người bọn họ liền nhíu mày.

Nhưng mà anh không rãnh để ý chuyện hai người đánh nhau, anh hỏi Cảnh Dật Nhiên: “Tiểu Lộc đâu?”

“Tôi giấu rồi! Mấy người không thể ác độc như vậy được, Tiểu Lộc đơn thuần, mấy người muốn gì thì Tiểu Lộc liền cho cái đấy, muốn lấy máu cũng ngu ngốc đồng ý! Tôi đau lòng, tôi không đồng ý! Mấy người lấy nhiều máu như vậy, thân thể Tiểu Lộc sẽ xảy ra vấn đề!”

Lúc trước Tiểu Lộc bị rút một ống máu, tuy chỉ có 10ml nhưng Cảnh Dật Nhiên vẫn đau lòng muốn chết.

Máu của Tiểu Lộc không giống với người bình thường, một khi bị rút, máu tái sinh đều là máu mang mầm bệnh, hàm lượng độc trong cơ thể cô cũng sẽ nhanh chóng gia tăng, nhiệt độ cơ thể sẽ giảm xuống, sau đó thành phần trong máu sẽ thay đổi.

Mộc Thanh đánh Cảnh Dật Nhiên một lát, cơn giận đã giảm hơn một nửa.

Đến rút máu của Tiểu Lộc, thật ra hắn cũng có chút áy náy, nếu đổi lại là hắn, có người rút máu của Triệu An An, hắn cũng sẽ đau lòng.

Nhưng đây là để cứu mạng người, cho nên có đau lòng cũng phải rút!

“Mày đừng có nói ngoa, tao chỉ rút 200ml, ảnh hưởng đến cơ thể Tiểu Lộc rất ít! Lần trước mày truyền cho Tiểu Lộc 800ml máu cũng không sao, 200ml máu chỉ là lượng máu cơ bản khi hiến máu mà thôi, căn bản là không có nguy hiểm đến tính mạng!”

“Tiểu Lộc không giống tao! Trong thân thể của Tiểu Lộc đều là mầm bệnh, đâu phải mày không biết! Không được, tao không cho rút!”

“Cùng lắm thì tao kêu ông nội lọc máu cho Tiểu Lộc lần nữa là được! Lại không cần tiền của mày!” Mộc Thanh gấp muốn chết, hắn muốn nhanh chóng rút máu rồi đi phối chế thuốc giải, để Triệu An An tỉnh dậy sớm một chút, nếu không Triệu An An ngủ lâu quá rồi quên mất hắn luôn thì làm sao bây giờ!

“Không được!”

Dù sao thì Cảnh Dật Nhiên vẫn không đồng ý, hắn không có vĩ đại như vậy, hy sinh người phụ nữ của mình để đi cứu người phụ nữ của người khác, dù sao thì Thượng Quan Ngưng với Triệu An An cũng không chết, vừa rồi Mộc Thanh có nói, hai người chỉ mất trí nhớ một chút mà thôi.

Đây chỉ là chuyện nhỏ!

Chẳng phải Trịnh Luân thường không nhớ rõ mọi chuyện hay sao?

Chậm rãi nghiên cứu ra thuốc giải là được rồi, với tri thức y học của Mộc Vấn Sinh, không cần lâu lắm là có thể phát hiện ra thuốc giải, đâu cần phải lấy máu của Tiểu Lộc!

Cảnh Dật Thần thản nhiên nhìn Cảnh Dật Nhiên, mở miệng nói: “Nhất định phải rút máu của Tiểu Lộc, nhưng mà tôi sẽ bồi thường cho Tiểu Lộc. Với tình huống thân thể của Tiểu Lộc, rút 200ml máu cũng không có vấn đề gì lớn. Tôi không phải trưng cầu ý kiến của cậu, chỉ là nói một tiếng cho cậu biết thôi.”

Anh nói xong liền xoay người rời đi.

Cảnh Dật Thần giống như Mộc Thanh, rất hy vọng có thể chế tạo ra thuốc giải nhanh một chút, Thượng Quan Ngưng vẫn mê man như vậy, ai biết có thể xuất hiện biến chứng ngoài ý muốn nào đó hay không!

Về phần Tiểu Lộc, anh có thể tìm được.

Mộc Thanh tức giận trừng Cảnh Dật Nhiên rồi đi theo Cảnh Dật Thần.

Hắn phải đi theo Cảnh Dật Thần để tìm Tiểu Lộc, sau đó rút máu của cô.

Cảnh Dật Nhiên suy sụp ngồi xuống sô pha, trong lòng khổ sở muốn chết.

Một lát sau, hắn mới cầm chai rượu vang, đi ra ngoài cửa.

Bởi vì mọi người không biết người của Dương Mộc Yên có thể quấy rầy Cảnh Dật Nhiên hay không, cho nên người của Cảnh Dật Thần vẫn chưa có rút đi, vẫn mai phục bên ngoài biệt thự, phụ trách bảo đảm an toàn cho Cảnh Dật Nhiên.

La Hạo chính là người phụ trách.

Cảnh Dật Nhiên đi ra ngoài, tìm được La Hạo ở một góc trong vườn hoa, sau đó ngồi sóng vai với hắn.

La Hạo nhìn thấy dáng vẻ suy sút sầu não của Cảnh Dật Nhiên, trái tim lại đập rộn ràng!

Tuyệt sắc nhân gian!

Ách... Tuy rằng dùng từ này trên người một người đàn ông thì có hơi không phù hợp, nhưng mà giờ phút này La Hạo không tìm được từ hình dung nào khác!

Có lẽ là vì ánh mắt kinh diễm của La Hạo quá mức rõ ràng, cho nên Cảnh Dật Nhiên ôm bờ vai của hắn, híp mắt hỏi: “Có phải dáng vẻ của tôi rất đẹp không?”

La Hạo gật đầu theo bản năng, sau đó ý thức được mình vậy mà lại thừa nhận sắc đẹp của Cảnh Dật Nhiên, lập tức sợ hãi lắc đầu.

Cảnh Dật Nhiên không cho là đúng, hắn biết dung mạo của mình đẹp đến cỡ nào, nam hay nữ thấy hắn đều nhìn theo hắn, rất nhiều người say mê hắn.

Hắn cười tự giễu, giọng điệu buồn bã: “Dáng vẻ đẹp thì có sao đâu chứ? Ngay cả người mà tôi muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, có phải rất vô dụng hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi