HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Dật Thần cũng không để bụng chiếc áo khoác sang quý bị con trai làm bẩn, hắn quấn chặt con trai một chút, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của bé.

“Không sao, đã bỏ lỡ một lần thì lần sau sẽ không mắc sai lầm giống vậy nữa. Hôm nay con đã làm rất tốt, ba rất tự hào về con.”

Giọng điệu cảu hắn mềm nhẹ, mang theo nồng đậm tình thương của người ba, một chút cũng không tiếc ca ngợi Cảnh Duệ.

Hắn cùng không giống Cảnh Trung Tu, ông kể cả vừa lòng hắn cũng sẽ không khen hắn, ông chỉ thích dùng cách gièm pha để khích lệ con cái.

Cảnh Dật Thần có bóng ma đối với phương thức giáo dục này, từ nhỏ hắn đã có khát vọng mãnh liệt muốn đạt được sự cổ vũ của ba, hắn cảm thấy, cổ vũ so với đả kích càng có thể khích lệ lòng người, cũng càng ấm áp hơn.

Cho nên, phần lớn thời gian hắn đều cổ vũ Cảnh Duệ, chỉ lúc Cảnh Duệ thật sự làm không tốt hắn mới nói không hài lòng.

Có ba cổ vũ cùng che chở, vết thương trong tâm hồn nhỏ bé của Cảnh Duệ rất nhanh được chữa lành.

Nhưng từ nay về sau, bé cũng trưởng thành hơn rất nhiều, hơn nữa, chuyện này để lại hai di chứng rõ ràng nhất đối với bé đó là: Chán ghét bị người chạm vào và máu lạnh.

Lần đầu tiên có lòng tốt với người khác liền chịu đả kích mãnh liệt, so với bất kì sự giáo dục nào của Cảnh Dật Thần thì có hiệu quả hơn nhiều.

Thế giới của những đứa trẻ bình thường đều tràn đầy sự vui vẻ, những việc không vui đều sẽ quên rất nhanh.

Cảnh Duệ có ba bảo vệ và cổ vũ thì rất nhanh đã vui vẻ trở lại, nhìn đu quay cao chọc trời ở công viên trò chơi, hứng thú bừng bừng nói: “Ba ơi, ba dẫn con đi chơi đi!”

Quả nhiên vẫn là một đứa bé, được một lát liền hoạt bát trở lại, Cảnh Dật Thần đang moi hết ruột gan nghĩ cách dỗ dàng con trai, kết quả lại không cần đến!

Hắn nhìn thoáng qua công viên trò chơi náo nhiệt, trên mặt cũng lộ ra ý cười: “Được, ba đưa con đi chơi.”

Chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của hắn, mặc kệ Cảnh Duệ muốn làm cái gì, Cảnh Dật Thần đều sẽ đáp ứng.

Hắn cái gì cũng có thể cho đi, chẳng sợ ngày mai Cảnh Duệ muốn làm quốc vương, hắn cũng có thể khống chế một nước nhỏ để con trai làm cho đỡ ghiền.

Cảnh Duệ bây giờ còn nhỏ, muốn lăn lộn như thế nào cũng được, tất cả những cục diện rối rắm đều có người làm ba như hắn phụ trách thu dọn, bé chỉ cần làm được.

Chờ bé trưởng thành, đến khi cần phải gánh vác trọng trách của Cảnh gia thì bé sẽ không thể liều lĩnh được nữa.

Cho nên, Cảnh Dật Thần muốn cho con trai một thời thơ ấu mặc sức vui vẻ.

“À, đúng rồi, ba, việc ngày hôm nay ba không được nói với mẹ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi