HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Duệ biết chuyện này là gạt Triệu An An, bé cũng chỉ nói vậy thôi chứ không nói thêm câu nào nữa.

Tuy bé không thích nhưng vẫn phải mặc bộ đồ có cái đuôi kia vào, sau đó chờ đến khi Thượng Quan Ngưng không chú ý tiền tháo bỏ cái đuôi kia.

Thẩm mỹ của mẹ là gì đây, vậy mà mua quần có đuôi cho bé, rất kỳ lạ rất khó chịu! Hơn nữa khi bé muốn ngồi đều phải ngồi nghiêng, nếu không sẽ ngồi lên cái đuôi đó.

Thượng Quan Ngưng dẫn Cảnh Duệ đến Đức chơi với Triệu An An một tuần, Cảnh Duệ rất ghét những bộ đồ giả thú kia, cho nên nhìn thấy cũng không chịu mặc nữa.

Tuy Thượng Quan Ngưng muốn cho con ăn mặc đáng yêu một chút, trẻ con một chút, nhưng mà Cảnh Duệ không thích, còn rất kiên định với cách ăn mặc của mình, cho nên cô cũng không ép con mặc nữa.

Cảnh Dật Thần đặt may cho Cảnh Duệ tây trang và áo sơ mi giống anh như đúc, còn có áo bành tô nho nhỏ.

Cảnh Duệ mặc vào, khí chất quý tộc lập tức đột phá đi ra, cùng với khi mặc đồ giả thú là hai phong cách hoàn toàn khác nhau.

Bé mặc bộ tây trang nhỏ, trông giống như quý ông.

Thượng Quan Ngưng nhìn thấy cha con bọn họ mặc quần áo giống nhau như đúc đứng ở nơi đó, còn có gương mặt giống nhau như đúc, trong lòng có cảm giác ấm áp không nói nên lời.

Cảm giác hạnh phúc mà chồng và con đem đến, tràn ngập trong lòng cô.

Cảnh Duệ rất thích quần áo mới của mình, bé ôm cổ Cảnh Dật Thần, hôn lên môi ba ba một cái, vui vẻ nói: “Ba ba, cũng là ánh mắt của ba tốt, thiên tài như con, nên mặc quần áo như vậy mới đúng!”

Bộ tây trang và áo bành tô này là được đặt may riêng cho Cảnh Duệ, tổng cộng là hơn mười vạn, Thượng Quan Ngưng ngại nó quá đắt, bởi vì Cảnh Duệ lớn rất nhanh, mấy tháng nữa là sẽ không mặc được bộ quần áo với giá hơn mười vạn này rồi, đúng là có hơi lãng phí.

Nhưng mà Cảnh Dật Thần lại không cảm thấy như vậy.

Chỉ cần con trai thích, lãng phí một chút cũng không sao, dù sao thì anh cũng có nhiều tiền, còn nữa, anh cố gắng kiếm tiền như vậy, chẳng phải là vì muốn nuôi vợ và con hay sao?

Bây giờ nhìn thấy Cảnh Duệ vui vẻ, Cảnh Dật Thần cảm thấy, chút tiền này rất đáng giá.

Đối với chuyện con trai khoe khoang mình là thiên tài, Cảnh Dật Thần không cảm thấy có gì không đúng, con anh chính là thiên tài, cho nên có quyền kiêu ngạo.

Trong thế giới của Cảnh gia, cho đến bây giờ đều không có hai chữ “khiêm tốn”.

Bọn họ đã đứng trên đỉnh Kim Tự tháp, là vua trong các vị vua, cho nên không cần phải khiêm tốn.

“Ba cũng thấy nó rất hợp với con, sau này chúng ta cứ mặc thế đi! Thiên tài thì nên mặc trang phục như thế, sau này quần áo của con cứ giao cho ba, mẹ con có thể về hưu rồi.”

Đối với chuyện Cảnh Dật Thần đơn phương tuyên bố việc cô “về hưu”, Thượng Quan Ngưng không biết phải làm sao.

Anh quá cưng chiều con trai rồi, Cảnh Duệ muốn gì là mua cái đó, muốn anh làm gì anh cũng làm, cưng chiều không ai bằng!

Ngày nào Cảnh Duệ cũng mặc tây trang như vậy cũng rất đẹp, nhưng mà chẳng phải là đang đốt tiền hay sao? Một bộ quần áo giá hơn mười vạn, anh còn muốn thay đổi, không thể nào ngày nào cũng mặc bộ này, khi lớn lên còn phải mua quần áo mới không ngừng, số tiền tiêu phí cho việc này phải là con số thiên văn!

Được rồi, dù sao thì không chỉ Cảnh Dật Thần có tiền, tài sản của cô cũng có mấy trăm triệu, việc ăn mặc của con trai không có vấn đề gì.

Bây giờ cô chỉ có một đứa con bảo bối, cô chỉ hận không thể đem toàn bộ những thứ tốt nhất trên thế giới cho bé.

Một tuần sao, một nhà ba người của Cảnh Dật Thần trở về A thị.

Triệu An An rất không muốn họ về, nhưng mà cô phải ở Đức trị liệu hơn ba tháng, bọn họ không thể nào cứ ở Đức với cô.

Thật ra trong lòng Thượng Quan Ngưng còn luyến tiếc hơn cả Triệu An An, bởi vì cô sợ đây là lần cuối bọn họ nhìn thấy nhau.

Cô đồng ý với Triệu An An, nửa tháng sau sẽ dẫn Cảnh Duệ đến thăm Triệu An An, bấy giờ Triệu An An mới dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhưng mà, chân trước Thượng Quan Ngưng vừa mới rời đi, chân sau hai anh em Trịnh Kinh và Trịnh Luân đã tới.

Bọn họ đã thương lượng là chia ra đi thăm Triệu An An.

Trịnh Luân là người hướng nội, rất ít khi đi xa nhà, ngoại trừ việc tham dự hôn lễ của Thượng Quan Ngưng thì đây cũng là lần đầu cô chính thức xuất ngoại.

Còn nữa, lần này ra nước ngoài, cô đã cầu xin Bùi Tín Hoa rất lâu.

Không phải Bùi Tín Hoa không cho con gái đi thăm bạn mình, mà từ trước đến giờ bà chưa từng để Trịnh Luân rời xa bà lâu như vậy, trong lòng bà lo lắng, sợ Trịnh Luân xảy ra chuyện gì.

Cho dù Trịnh Kinh cam đoan hắn có thể chăm sóc cho Trịnh Luân thật tốt, Bùi Tín Hoa cũng không yên tâm.

Thật ra, có Trịnh Kinh đi cùng Trịnh Luân, Bùi Tín Hoa càng thêm lo lắng.

Hai anh em bọn họ ở chung một chỗ, cũng rất dễ xảy ra chuyện!

Cô nam quả nữ đi đến quốc gia hoàn toàn xa lạ, chuyện không nên xảy ra cũng sẽ xảy ra.

Sự thật chứng minh, trực giác của người mẹ là chuẩn nhất.

Sau khi Bùi Tín Hoa mềm lòng đồng ý cho con gái đi xa, con đường tình yêu của con trai và con gái càng chạy càng xa.

Triệu An An nhìn thấy hai anh em cùng nhau đến thăm mình, cô liền cố gắng hết sức để mà tác hợp.

Cô kéo tay Trịnh Luân, không ngừng nói: “Tiểu Luân Luân, bạn nên chủ động một chút! Không cần sợ, dũng cảm theo đuổi tình yêu thực sự của mình đi!”

Sao lời này lại nghe giống như đang dụ dỗ con nít vậy?

Trịnh Luân cười ôn nhu, không nói gì.

Vấn đề giữa cô và Trịnh Kinh đã không dừng ở việc ai chủ động ai bị động, mà là thân phận anh em của bọn họ, đây là khoảng cách không thể vượt qua.

Chuyện này, tạm thời không có cách giải quyết, ba mẹ, còn có bạn bè thân thích của Bùi gia và Trịnh gia, đều không đồng ý cho bọn họ kết hôn.

Về mặt pháp luật, bọn họ là anh em ruột, trừ khi cô chuyển khỏi hộ khẩu Trịnh gia, nếu không thì không thể nào đăng ký kết hôn.

Nếu cô thật sự vì muốn kết hôn với Trịnh Kinh mà chuyển hộ khẩu ra ngoài, việc này chẳng khác gì là cô dùng dao đâm vào lòng ba mẹ.

Triệu An An thấy Trịnh Luân không nói lời nào, nghĩ cô nhát gan không dám câu dẫn Trịnh Kinh, liền cười nói: “Được rồi, chuyện này cứ để tôi, nhất định giúp hai người gạo nấu thành cơm!”

Trịnh Luân đã thấy qua thủ đoạn hãm hại của Triệu An An, cô lập tức nói: “Không không không, không cần, bây giờ tôi và anh trai tốt lắm, tôi không muốn gì nữa đâu!”

“Ai ôi, đừng lo, chỗ của Mộc Thanh có đủ lại thuốc cho đàn ông, chắc chắn là không tổn hại thân thể, còn nữa, không cần bạn làm, để tôi làm là được, miễn cho hắn lại giận bạn.”

Triệu An An hưng phấn không chịu được, ngay cả đau đớn vì phải trị liệu bằng hoá chất cũng quên mất.

Đây là lần đầu cô làm chuyện có ý nghĩa như vậy, nhất định phải thành công mới được!

Trịnh Luân đưa quả việt quất đã rửa sạch cho Triệu An An, nói nghiêm túc: “An An, ngàn vạn lần đừng làm như vậy, đừng bỏ thuốc anh trai, bọn tôi cứ làm anh em như vậy cũng được, có một người anh tốt như anh ấy, tôi đã rất hạnh phúc rồi, tôi không muốn đòi hỏi thêm nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi