HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Mẹ hao phí nhiều tâm tư như vậy để nuôi cô lớn, dạy cô đọc sách vé tranh, cưng chiều cô như công chúa, chưa bao giờ bắt cô làm việc nhà, ngay cả ăn một quả táo cũng là mẹ gọt vỏ sau đó cắt thành từng miếng để trong đĩa, cô chỉ việc dùng dĩa để ăn táo.

Nhưng cô báo đáp mẹ như thế nào?

Cô khiến nhà cửa náo loạn đến gà chó không yên, anh trai vì việc của họ mà tranh chấp với ba mẹ rất nhiều lần.

Trịnh Luân biết việc anh em bọn họ yêu nhau, mẹ đã đẩy hết mọi trách nhiệm lên đầu anh trai.

Mẹ không đánh cô mắng cô, mỗi lần đều đi tìm anh trai tính sổ, chỉ cần ở nhà bọn họ hơi chút thân mật thì mẹ liền nổi giận với anh trai.

Nhưng Trịnh Luân luôn cảm thấy cô mới là người phải chịu trách nhiệm chuyện này, không liên quan nhiều đến Trịnh Kinh, nếu không phải cô luôn muôn tới gần hắn, luôn muốn ở bên cạnh hắn, anh trai sẽ không cùng cô đi đến ngày hôm nay.

Cô giống như quá ích kỷ!

Biết rõ không thể có loại quan hệ này với anh trai nhưng vẫn khống chế không được tới gần hắn.

Cô suy nghĩ thật lâu, sau đó lặng lẽ đi đến phòng Trịnh Kinh giữa đêm khuya.

Lúc Trịnh Luân đi đến phòng hắn, nhìn thấy Trịnh Kinh đã ngủ say.

Cô có chút không đành lòng gọi hắn, nhưng không có lúc nào thích hợp để nói chuyện này, cô không muốn để mẹ biết.

Cô đang do dự thì Trịnh Kinh liền tỉnh lại, nhìn thấy cô đứng trong phòng mình rõ ràng có chút kinh ngạc.

Trịnh Kinh lập tức ngồi dậy: “Luân Luân, sao em lại tới đây? Không ngủ được sao?”

Lúc hắn ngủ rất cảnh giác, mặc dù Trịnh Luân chỉ phát ra tiếng bước chân rất nhỏ, hắn cũng nhận ra.

“Anh, em có lời muốn nói với anh.”

Trịnh Luân mang theo nồng đậm giọng mũi, giọng nói có chút hạ xuống.

Trịnh Kinh lập tức liền biết cô khẳng định đã khóc.

“Hôm nay em đã nghe thấy anh cãi nhau với mẹ?”

Dựa theo tính cách Trịnh Luân trừ bỏ chuyện này cô sẽ không bởi vì việc khác mà nửa đêm không ngủ được, khóc sưng đôi mắt tới phòng tìm hắn.

Hắn bật đèn, đứng dậy đi đến bên cạnh Trịnh Luân, rút khăn giấy trên bàn, nương theo ánh đèn mà lau nước mắt cho cô.

“Nha đầu ngốc, đừng khóc, không phải anh với mẹ thường xuyên ầm ĩ như vậy sao, đều là việc nhỏ, ngày mai anh dỗ mẹ một hồi bảo đảm sẽ tốt hơn, em không cần lo lắng ngoan ngoãn trở về ngủ đi.”

Nước mắt Trịnh Luân càng rơi càng nhanh.

Cô nức nở nhỏ giọng nói: “Anh, đều là em sai, chúng ta về sau chỉ làm anh em thì tốt rồi, anh không cần vì em mà cãi nhau với mẹ.”

Trịnh Kinh xoa khuôn mặt trắng nõn của cô, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Ừ, về sau anh sẽ không ầm ĩ với mẹ, đây là lần cuối cùng, anh cam đoan! Nhưng làm anh em chỉ là tạm thời, về sau anh sẽ không chỉ là anh của em.”

Việc cưới Trịnh Luân hắn còn chưa sắp xếp tốt, tạm thời không thể nói cho cô biết, miễn cho chắng may thất bại lại làm cô mất công vui mừng một hồi.

Cảm xúc của Trịnh Luân vẫn vô cùng sa sút, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, anh, anh là anh trai em, vĩnh viễn đều như vậy, về sau cũng sẽ không thay đổi. Đêm nay em muốn nói cho anh biết, mẹ đã sắp xếp cho anh đi xem mắt, anh nên đi đi, anh…… Anh nên kết hôn với người khác đi.”

Trịnh Kinh không vui nói: “Không được nói bậy, anh kết hôn với người khác làm gì! Hoặc là không kết hôn, muốn kết hôn chỉ có thể kết hôn với em, lời này anh đã nói rồi, Luân Luân, em phải tin anh!”

“Anh, lần này em rất nghiêm túc.”

Trịnh Luân ngẩng đầu nhìn vào mắt Trịnh Kinh có chút nghẹn ngào nói: “Trước kia là em không hiểu chuyện, chỉ muốn thân mật với anh một chút nhưng càng muốn càng nhiều, hiện tại em mới biết được chúng ta thật sự không thể ở bên nhau. Anh trai, anh cưới người khác đi!”

Lúc nói ra lời này Trịnh Luân cảm thấy trái tim mình cũng bị xé rách!

Đem người đàn ông mình đã yêu nhiều năm chắp tay nhường cho người phụ nữ khác, kể cả tính tình Trịnh Luân hào phóng cũng không làm được!

Nhưng không có cách nào, hắn là anh trai cô, chăm sóc cô lâu như vậy, nếu về sau cô vẫn quấn lấy hắn không bỏ, thật sự sẽ hại hắn!

Thân phận hai người bọn họ rất khó giải thích rõ ràng với người ngoài, người không biết nội tình chiếm 99%, bọn họ đều cho rằng cô và Trịnh Kinh là anh em ruột.

Nghe thấy Trịnh Luân vậy mà muốn hắn cưới người khác, Trịnh Kinh đau đớn cũng không ngừng lan tràn.

Cưới người khác?

Hắn căn bản làm không được!

Nếu hắn thật sự cưới người khác, Trịnh Luân liền phải gả cho người đàn ông khác, cùng người đàn ông khác ngủ chung trên một chiếc giường, sự tốt đẹp của cô sẽ bị một người đàn ông khác thưởng thức, chạm đến, so với việc giết hắn còn khó chịu hơn!

Trịnh Kinh căn bản bất chấp giờ phút này đang ở nhà, hắn ôm chặt Trịnh Luân, đem cô ôm gắt gao!

“Luân Luân, có phải em cảm thấy hai chúng ta đi đến bước hiện tại đều là em sai hay không?”

Trịnh Luân bị hắn ôm lấy, trong lòng rất hoảng loạn, vạn nhất bị mẹ thấy được, hai người bọn họ nhất định phải chết!

“Anh trai, anh mau buông tay! Mẹ sẽ nhìn thấy mất!”

“Sẽ không, đã trễ thế này, mẹ đã ngủ rồi. Hiện tại, em mau trả lời vấn đề của anh.” Trịnh Kinh không chịu buông tay, ngược lại ép Trịnh Luân vào trong ngực mình, hai người càng thêm chặt chẽ.

Trịnh Luân hơi do dự vài giây, liền thừa nhận mình có loại suy nghĩ này.

“Đúng vậy, anh trai, đều là em sai, em không nên……”

Cô còn chưa nói xong đã bị Trịnh Kinh hôn xuống.

Trịnh Luân hoảng sợ biến sắc, dùng sức đẩy hắn, lại căn bản là đẩy không ra!

Tại sao có thể hôn môi ở nhà!

Này quá nguy hiểm!

Trịnh Kinh hôn cô, giảm bớt nỗi khổ tương tư khó nhịn của mình, lúc này mới ôm Trịnh Luân nói: “Luân Luân, suy nghĩ của em không đúng. Em có lẽ cũng không biết, anh thích em, so với em thích anh còn sớm hơn nhiều.”

Trịnh Luân giãy giụa suy nghĩ muốn thoát khỏi lồng ngực của Trịnh Kinh, nhưng hắn không buông tay, sức của cô căn bản không phải đối thủ của hắn.

Cô rốt cuộc từ bỏ giãy giụa, có chút tham lam dựa vào lồng ngực ấm áp kiên cố của Trịnh Kinh nhẹ giọng hỏi: “Thật vậy chăng?”

“Đương nhiên là thật, coi em là em gái hay là người con gái để yêu thương, anh còn phân không rõ sao. Khi còn nhỏ anh đã muốn cưới em, sau khi lớn lên cảm giác này liền càng thêm mãnh liệt, thậm chí anh không nhậm chức trong quân đôi mà trực tiếp trở về thành phố A cũng bởi vì nơi này có em.”

Những lời này Trịnh Luân là lần đầu tiên nghe Trịnh Kinh nhắc tới.

Cô vẫn luôn cảm thấy là cô thích Trịnh Kinh trước, hơn nữa cho thấy tâm ý của mình trước, không nghĩ tới hóa ra Trịnh Kinh còn thích cô sớm hơn, mãnh liệt hơn!

Hắn từ bỏ chức vụ cao cấp trong quân đội mà rất nhiều người hâm mộ, lựa chọn về thành phố A làm một cảnh sát hình sự bình thường thế nhưng tất cả đều là vì cô!

Tin tức này làm Trịnh Luân cảm thấy khiếp sợ!

Lúc ấy, cô luôn cảm thấy Trịnh Kinh chỉ coi cô như em gái mà thôi, hoàn toàn không có sự yêu thích.

Hóa ra hắn giả vờ tốt như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi