HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Không đợi Cảnh Dật Nhiên phản ứng La Hạo đã hôn lên mặt hắn một cái, sau đó hai người đều đẩy đối phương ra rồi chạy trối chết!

Má ơi, vậy mà lại bị đàn ông hôn!

Sao cảm giác này lại kỳ lạ như thế!

Cả người Cảnh Dật Nhiên đều không thoải mái!

Tiểu Lộc nhìn thấy Cảnh Dật Nhiên thất tha thất thiểu chạy vào, sau đó vội vàng chạy vào nhà vệ sinh không ngừng rửa mặt, rửa đến bốn lần mới dừng lại, cô đứng ngoài cửa hỏi: “Anh làm sao vậy? Trên mặt có thuốc độc hả?”

Ngoại trừ việc này, hình như không còn gì khác, đúng không?

Tiểu Lộc có chút lo lắng.

Cảnh Dật Nhiên cầm khăn lau mặt, vẻ mặt rối rắm: “So với thuốc độc còn làm người ta khó chịu hơn!”

Anh chính là thẳng nam, không thích đàn ông, chỉ thích phụ nữ!

Cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống, hôm nay anh đã nếm thử mùi vị của nó rồi!

Nếu biết La Hạo dễ yêu anh như vậy, anh sẽ không đi đùa giỡn loại người ngây thơ dễ nhìn như thế!

Thật là, có gương mặt mà nam nữ đều yêu thích cũng rất lo lắng mà!

Một lát sau Cảnh Dật Nhiên mới loại bỏ được cảm giác lúng túng này.

Chờ đến khi anh khôi phục bình thường, anh mới xoa tóc Tiểu Lộc nói: “Ngày mai anh dẫn em đi tìm ông cụ Mộc, anh cảm thấy chúng ta cũng có thể có con, nếu không thì trong nhà rất vắng vẻ.”

Trong lòng anh nghĩ, anh muốn đứa nhỏ giống như Cảnh Duệ vậy, xinh đẹp giống như búp bê, lại thông minh như thiên tài.

Giá trị nhan sắc của anh và Tiểu Lộc đều cao như vậy, chắc chắn đứa nhỏ sẽ đẹp hơn cả Cảnh Duệ!

Tiểu Lộc vẫn luôn biết Cảnh Dật Nhiên rất thích con nít, trong lòng cô có chút áy náy, hình như có rất ít gia đình sau khi kết hôn lại không sinh con, một gia đình, chỉ có đứa nhỏ mới được xem là đầy đủ, không có đứa nhỏ, thật sự sẽ giống như Cảnh Dật Nhiên nói, có chút vắng vẻ.

Cô đã quen với không khí vắng lặng, thậm chí còn quen sống cô độc, nhưng mà Cảnh Dật Nhiên lại không giống như vậy, anh là người bình thường, có nhu cầu tình cảm giống như người bình thường, cô là vợ của Cảnh Dật Nhiên, cô phải có nghĩa vụ sinh con cho anh.

Từ khi tiếp xúc nhiều hơn với Cảnh Dật Nhiên, phương diện tình cảm của Tiểu Lộc chậm rãi bắt đầu trở nên bình thường, cô không cần phải đối diện với nhiệm vụ giết người mỗi ngày, cuộc sống trở nên an ổn mà thanh thản, điều này làm cô có chút không thích ứng được, may mà Cảnh Dật Nhiên luôn ở cùng cô, dẫn cô ra ngoài chơi, đi khắp mọi nơi, đi ăn những món mà trước đây cô chưa từng ăn, ăn bữa tiệc hải sản lớn, ăn bữa cơm gia đình, con đến vườn trái cây hái những quả tươi mới nhất.

Cô cảm nhận được hạnh phúc và tốt đẹp mà trước đây chưa từng có.

Càng như vậy, cô lại càng muốn thoả mãn tâm nguyện của Cảnh Dật Nhiên.

Tuy không nhất định có thể thành công, nhưng Tiểu Lộc vẫn đồng ý đến gặp Mộc Vấn Sinh hỏi thử.

Chờ đến khi Cảnh Dật Nhiên dẫn Tiểu Lộc đến chỗ ở của Mộc Vấn Sinh, anh lập tức bị tình huống trong nhà Mộc Vấn Sinh làm cho sợ ngây người!

Bởi vì, trong sân nhà Mộc Vấn Sinh, không chỉ có Cảnh Thiên Viễn, mà còn có hai mỹ nữ cao gầy tóc vàng mắt xanh, quan trọng nhất là, hai mỹ nữ này đều đang mang thai!!

Người Mộc gia, Cảnh Dật Nhiên đều biết hết, anh có thể khẳng định, không ai có vợ là người nước ngoài!

Hai mỹ nữ trước mắt rất thân thiết với Mộc Vấn Sinh và Cảnh Thiên Viễn, Cảnh Dật Nhiên luôn tự nhận mình là người có biểu tình rất phong phú, nhưng giờ phút này anh lại không biết nên đưa ra vẻ mặt thế nào!

Một lát sau, Cảnh Dật Nhiên mới tìm được linh hồn bé nhỏ của mình, anh lắp bắp: “Ông nội, con con con... Con có thêm một... người chú rồi sao?

Đã lâu rồi Cảnh Thiên Viễn chưa gặp thằng cháu khốn khiếp tên Cảnh Dật Nhiên này, cho nên khi nhìn thấy anh, ông cũng không có vẻ gì là hào hứng.

Ông không muốn quan tâm tới Cảnh Dật Nhiên, nhưng mà nghe thấy nó nói “chú”, trong đầu Cảnh Thiên Viễn toàn là dấu chấm hỏi: “Cái gì mà chú?”

Mộc Vấn Sinh cũng có chút sững sờ, sao Cảnh Dật Nhiên lại có chú? Chẳng phải nó chỉ có một người cha là Cảnh Trung Tu thôi sao?

Cảnh Dật Nhiên giơ một ngón tay chỉ vào một trong hai mỹ nữ đang mang thai, giọng nói run rẩy: “Đứa nhỏ này, không phải là của ông chứ?”

Cảnh Thiên Viễn lập tức bị những lời này làm cho ngã ngửa!

Nói bậy bạ cái gì đó!

Hoá ra là Cảnh Dật Nhiên nghĩ đứa nhỏ trong bụng của hai người này là của ông!

Cuối cùng thì Mộc Vấn Sinh cũng hiểu được ý tứ của Cảnh Dật Nhiên, ông nhìn thấy gương mặt thâm trầm sắp mưa của Cảnh Thiên Viễn, lập tức cười ha ha không ngừng: “Ha ha ha, trời ơi, Tiểu Nhiên Nhiên, ánh mắt của con thật tốt! Đúng vậy đúng vậy, con sắp có chú rồi, một người chú nhỏ hơn con ba mươi tuổi!”

Cảnh Thiên Viễn nhảy dựng từ trên ghế bành, hung hăng đạp Cảnh Dật Nhiên một cước, sau đó lại cảm thấy chưa hết giận nên cầm bó cửu tiên thảo dùng để làm thuốc đập vào lưng Cảnh Dật Nhiên!

Vừa rồi Mộc Vấn Sinh còn cười không ngừng, thế nhưng sắc mặt lập tức tái xanh!

Bó cửu tiên thảo này là do ông vất vả chọn lựa kỹ càng, đều là thảo dược tốt nhất, bây giờ lại bị Cảnh Thiên Viễn dùng để đánh người, trong lòng Mộc Vấn Sinh không ngừng rỉ máu!

“Họ Cảnh kia, ông đánh người thì cứ đánh, đừng đụng vào cửu tiên thảo của tôi! Nhanh bỏ xuống, một lát nữa tôi cần dùng!”

Cảnh Thiên Viễn đang tức giận làm sao mà còn quản cái gì là cửu tiên thảo, có thể người đánh người là được!

Một bó cửu tiên thảo đều bị đánh gãy, cơn tức của Cảnh Thiên Viễn mới giảm bớt, ông giận dữ hét lên: “Trong đầu mày toàn là nước hả?! Hay là mày mù rồi? Hai người này, có ai giống người của tao sao?”

Từ nhỏ Cảnh Dật Nhiên đã sợ Cảnh Thiên Viễn, nhưng mà lúc này anh đang bị chuyện hai người đó mang thai làm cho khiếp sợ cho nên đại não đều ngắn lại, còn chưa kịp suy nghĩ đã nói ra: “Hai người này, ai cũng giống! Ông nội, khi nào thì ông theo mốt như vậy? Chuyện này bà nội có biết không?”

Cảnh Thiên Viễn nghe thấy lời Cảnh Dật Nhiên, máu cả người đều tập trung lên đỉnh đầu! Tóc cũng dựng thẳng luôn rồi! Cơn tức mới vừa kiềm chế được lại dâng lên!

Ông tiện tay cầm lấy chén trà ném vào người Cảnh Dật Nhiên, hận không thể đập chết thằng cháu này!

Cảnh Dật Nhiên trốn tránh theo bản năng, nhưng mà có người lại nhanh hơn anh mấy chục lần, nháy mắt liền đón được chén trà sắp đập lên mặt anh.

Anh tập trung nhìn vào, là Tiểu Lộc phản ứng nhanh nhẹn bảo vệ gương mặt của anh.

Thật ra Tiểu Lộc không hiểu tình huống này, cô không hiểu vì sao Cảnh Dật Nhiên mới nói câu đầu tiên mà đã làm Cảnh Thiên Viễn vô cùng tức giận.

Bình thường Cảnh Thiên Viễn rất ít khi tức giận, tình tính của ông còn lạnh nhạt hơn Mộc Vấn Sinh rất nhiều, nhưng mà lúc này ông lại làm Tiểu Lộc cảm thấy ông rất giống Mộc Vấn Sinh.

Cô không hiểu Cảnh Dật Nhiên dựa vào đâu mà đoán rằng hai mỹ nữ ngoại quốc kia mang thai con của Cảnh Thiên Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi