HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Tuy thân thể Cảnh Thiên Viễn rất tốt, dung mạo cũng trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, nhưng mà dù sao thì ông cũng đã hơn 80 tuổi rồi, xác suất có con hình như là 0 đúng không?

Nhưng mà, tuy Tiểu Lộc cảm thấy Cảnh Dật Nhiên nói chuyện rất không ổn thoả, nhưng cô không muốn mặt anh bị cái chén đập vào, cho nên cô mới đón lấy nó.

Không có đập vào Cảnh Dật Nhiên, cơn giận của Cảnh Thiên Viễn còn lớn hơn nữa, ông trút giận vào người Tiểu Lộc: “Tôi dạy cháu tôi, nha đầu cô lui qua một bên đi! Không được nhúng tay vào!”

Cảnh Dật Nhiên cũng không ngốc, khi anh ở trước mặt Cảnh Thiên Viễn đều là co được duỗi được, nhìn thấy ông còn muốn đánh người, anh liền vội vàng chạy đến nhận lỗi: “Ông nội, con sai rồi con sai rồi! Ông đừng đánh, cẩn thận đau tay! Nếu con chọc tức ông, chắc chắn bà nội sẽ đánh chết con!”

Chắc chắn Mạc Lan sẽ không đánh chết anh, nhưng mà lúc này nên nói nghiêm trọng như vậy mới được!

“Mày còn biết bà nội mày?”

Sau khi Cảnh Thiên Viễn ném chén trà đi thì những thứ còn lại đều bị Mộc Vấn Sinh che chở, không cho ông lấy nữa, không có đồ vật để đánh người, ông lại càng tức hơn, trong giọng nói cũng có tức giận.

Thằng cháu này nếu có thể thông minh được như một nửa của Cảnh Dật Thần, ông cũng bớt lo!

Đúng là không có đầu óc, hai người đó, vừa nhìn liền biết không phải là người của ông, Cảnh Dật Nhiên còn dám ở đây nói hưu nói vượn, lỡ như lời này truyền ra, mặt mũi của ông đều mất hết!

“Đời này của tao chỉ có một người là bà nội mày, lúc nào thì có người khác? Mày lại nói hưu nói vượn thì cút khỏi A thị cho sao, tránh cho tao nhìn thấy mày lại tức giận!”

Cảnh Dật Nhiên vội vàng nói: “Dạ dạ dạ, ông rất chung thuỷ với bà nội, khi còn trẻ thế nào thì về già cũng như vậy! Vừa rồi cháu hồ đồ, ông ngàn vạn lần đừng để trong lòng! Con biết, ông không thể nào lại thích loại Âu Mỹ được, ông vẫn thích vẻ đẹp Phương Đông hơn.”

Sao lời này nghe lại không lọt tai như thế?

Sắc mặt Cảnh Thiên Viễn có chút khó coi, thằng nhóc này, càng ngày càng bậy bạ!

Ông hừ lạnh một tiếng, thở phì phò ngồi xuống ghế bành, sau đó ông mới phát hiện, mùa đông nhưng ông lại đổ mồ hôi cả người, lỗ tai cũng vang lên ong ong, đúng là giảm thọ mà!

Cả người Cảnh Dật Nhiên cũng đầy mồ hôi, ngay cả trên mặt cũng có.

Anh lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ anh mới hiểu, hai mỹ nữ tóc vàng mắt xanh mang thai đang xem kịch vui kia, không có quan hệ gì với Cảnh Thiên Viễn.

Ôi, không phải ông nội thì tốt rồi!

Nếu không Cảnh Trung Tu sẽ có một người em trai nhỏ hơn ông mười tuổi, mà Cảnh Dật Thần cũng có một người chú nhỏ hơn ba mươi tuổi, bức tranh này đẹp đến nỗi anh không dám ngước nhìn!

Nếu không phải Cảnh Thiên Viễn, vậy...

Cảnh Dật Nhiên chuyển ánh mắt lên người Mộc Vấn Sinh bởi vì đau lòng cho cây thuốc mà nét mặt già nua nhăn lại thành một cục.

“Ông nội Mộc, xem ra bảo đao của ông vẫn chưa cùn! Chúc mừngchúc mừng! Mộc gia sắp có thêm người, chắc là Mộc Thanh sẽ có hai người chú, hoặc là cô!”

Mộc Vấn Sinh vừa mới uống một ngụm trà lập tức phun ra!

Cảnh Thiên Viễn nhìn thấy biểu tình giống như ăn phải ruồi bọ của Mộc Vấn Sinh, trong lòng liền cảm thấy thăng bằng!

Cho ông chê cười tôi, không ngờ quả báo lại tới nhanh như vậy, ông cũng nếm thử chút mùi vị đi!

“Thằng nhóc kia, con không được nói hưu nói vượn! Đúng là Mộc gia sắp có thêm người, nhưng hai đứa nhỏ này không phải của người khác, đều là của Mộc Thanh!”

Mộc Vấn Sinh giận đến nỗi râu vểnh cả lên!

Cái gì mà bảo đao chưa cùn, lời này mà Cảnh Dật Nhiên cũng dám nói!

Vừa rồi ông còn cảm thấy Cảnh Thiên Viễn làm lãng phí bó cửu tiên thảo của mình, lúc này lại cảm thấy bó cửu tiên thảo kia quá ít, không đánh chết thằng nhóc Cảnh Dật Nhiên này!

Cảnh Dật Nhiên kên lên: “Cái gì? Đều là của Mộc Thanh?! Sao có thể!”

Tuy Cảnh Dật Nhiên không thích Mộc Thanh, mỗi khi thấy nhau đều là châm chọc nói móc, nhưng mà anh rất tin tưởng nhân phẩm của Mộc Thanh.

Không thể nghi ngờ tình cảm mà Mộc Thanh dành cho Triệu An An, hắn đợi Triệu An An nhiều năm như vậy, sao có thể vừa kết hôn với Triệu An An mà đã có con rơi chứ?

Rõ ràng là hai mỹ nữ tóc vàng mắt xanh đó nghe không nhiểu tiếng Trung, hai người nháy mắt với Cảnh Dật Nhiên rồi cúi đầu cười nhạo anh vài tiếng, sau đó nắm tay nhau ra ngoài tản bộ.

Mộc Vấn Sinh thấy hai người đi ra ngoài liền kêu người hầu đến chăm sóc họ: “Mau mau, đi theo hai người đó, đừng để họ té ngã, không được để chắt trai bảo bối của tôi xảy ra chuyện gì!”

Người hầu cười rồi đi theo, cẩn thận chăm sóc hai thai phụ, tư thế kia giống như đang chăm sóc quốc bảo.

Cảnh Dật Nhiên thì thào: “Mộc Thanh sắp làm cha? Không thể nào, sao lại nhanh như vậy? Trước đó còn chưa nghe thấy tiếng gió nào! Chẳng phải hắn dẫn Triệu An An ra nước ngoài chữa bệnh hay sao? Sao trong nhà lại có hai thai phụ? Còn là người Âu Mỹ? Vì có con nối dỗi, hắn cũng thật liều mạng mà!”

Mộc Vấn Sinh rất tự hào, ông vuốt râu hừ lạnh: “Có ông ở đâu, sao lại không thể! Nó và Triệu An An vẫn còn ở nước ngoài, đứa nhỏ trong nhà lại không thể chậm trễ, chờ đến khi hai đứa trở về thì sẽ có hai thằng nhóc béo mập gọi bọn nó là cha mẹ!”

Đại não của Cảnh Dật Nhiên lập tức tỉnh táo lại từ trong hỗn loạn, anh sâu sắc bắt lấy từ quan trọng: “Gọi bọn họ là cha mẹ? Có liên quan đến Triệu An An sao? Hai người kia sinh con, chắc chắn cũng là đứa nhỏ Âu Mỹ hả? Triệu An An có đồng ý không?”

“Ai nói con do hai người kia sinh thì sẽ là người Âu Mỹ? Chắc chắn 100% là người Châu Á! Sao Triệu An An lại không muốn, nó chính là mẹ ruột của hai đứa nhỏ mà!”

Cái gì?!

Mẹ ruột?

Chẳng lẽ...

Ánh sáng trong đầu Cảnh Dật Nhiên chợt loé, bật thốt lên: “Ông tìm người mang thai hộ!”

Thì ra là thế!

Đây đúng là biện pháp không tệ mà!

Quan niệm của Mộc Vấn Sinh đúng là tiên tiến mà, vậy mà còn giúp cháu trai tìm người mang thai hộ, đúng là ông nội tốt!

Không biết anh và Tiểu Lộc có thể sử dụng phương pháp này không?

Hai mắt Cảnh Dật Nhiên sáng ngời, lập tức khen Mộc Vấn Sinh: “Trời ơi, ông nội Mộc, ông đúng là thần y mà, chuyện khó như vậy mà ông cũng có thể làm được, có lẽ là không có vấn đề y học nào có thể làm khó ông rồi!”

Mộc Vấn Sinh là người từng trãi, ông mới không rơi vào bẫy của Cảnh Dật Nhiên đâu, ông thổi râu trừng mắt nói: “Mày không cần vuốt mông ngựa, vô dụng thôi! Vừa rồi mày đã đắc tội với ông đây rồi, nhanh cút khỏi nơi này, ông thấy mày là cảm thấy khó chịu, tâm tình rất không tốt!”

Cảnh Dật Nhiên sờ sờ mặt mình, vui cười nói: “Sao lại như vậy chứ? Ông cẩn thận xem xét đi, con chính là người đẹp trai nhất A thị, ngay cả mỹ nữ còn kém hơn con, con đẹp như vậy, ông nhìn thấy con sẽ làm tâm tình ông trở nên sung sướng mới đúng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi