HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Đây chính là sở trường của cha con Trịnh Khải Nam và Trịnh Kinh, suy nghĩ của bọn họ đã đạt đến mức khủng khiếp, nếu người bình thường muốn nói dối trước mặt bọn họ, căn bản là không có khả năng thực hiện được.

Tuy Cổ Thiên Việt có tố chất tâm lý rất cao và biết cách nguỵ trang gần như hoàn mỹ, nhưng dưới tình huống không hề phòng bị, bị đâm trúng nơi yếu ớt nhất, nhất định sẽ có phản ứng theo bản năng.

Trịnh Kinh âm thầm cười lạnh, anh sắp không khống chế được lửa giận của mình rồi!

Thì ra Cổ Thiên Việt là sói đội lốt cừu!

Cả nhà bọn họ đều nhìn lầm hắn rồi!

May là từ trước đến nay anh đều không có ý định gả Trịnh Luân cho ai, càng không có ý muốn gả cho Cổ Thiên Việt, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

Khi Trịnh Kinh ôm bể cá ra ngoài, bàn tay đặt dưới bàn của Cổ Thiên Việt liền nắm chặt.

Cho đến khi hắn phát hiện thái độ của người nhà họ Trịnh vẫn như trước, không có gì thay đổi, nắm đấm của hắn mới dần buông lỏng, vẻ hung ác nham hiểm ở sâu trong ánh mắt cũng chậm rãi tản đi, khôi phục lại vẻ ôn nhu nhã nhặn như ngày xưa.

Hôm nay hắn cũng đem điểm tâm đến cho Trịnh Luân.

Trịnh Khải Nam uống trà, yên lặng nhìn Cổ Thiên Việt đưa điểm tâm cho Trịnh Luân, còn giúp cô châm trà nóng, chuẩn bị khăn tay, đúng là cẩn thận.

Hèn gì Bùi Tín Hoa rất xem trọng Cổ Thiên Việt, hắn nhã nhặn thanh tú, dáng vẻ tốt, tính cách tốt, gia thế cũng tốt, chăm sóc Trịnh Luân như người thân của mình, giống như một người con rể phù hợp.

Quan trọng nhất chính là, tính cách của hắn và Trịnh Luân rất giống nhau, rất thích im lặng, không thích náo nhiệt, sau này nếu sống với nhau cả đời, cũng không xảy ra mâu thuẫn gì lớn.

Trịnh Khải Nam nhìn thấy điểm tâm, cười nói: “Thiên Việt, tay nghề của mẹ con không tệ, lúc đầu chú cứ tưởng điểm tâm mẹ Luân Luân làm đã rất lợi hại rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn! Nhìn cái bánh này thật đẹp, hèn chi Luân Luân thích ăn.”

Ông nói xong, cầm lấy một miếng bánh chậm rãi thưởng thức.

Chẳng qua, bánh có hơi giòn, ông cắn một cái, rớt một phần xuống đất.

Cổ Thiên Việt liếc nhìn mảnh vụn dưới đất, thu lại ánh mắt, khiêm tốn cười nói: “Sao có thể, chú quá khen rồi, điểm tâm dì Bùi làm rất ngon, chẳng qua là mẹ con thấy Luân Luân thích ăn nên ngày nào cũng nghiên cứu, cho nên làm có hơi đa dạng một chút.”

Trịnh Khải Nam cười nói với Cổ Thiên Việt hai câu rồi đứng dậy đi làm.

Bình thường ông chỉ nói với Cổ Thiên Việt mấy câu mà thôi, không tán gẫu nhiều lắm, hôm nay cũng không ngoại lệ

Đi ra ngoài, ông nói với người hầu đối diện: “Quét dưới bàn đi, vừa rồi tôi ăn điểm tâm làm rơi.”

Người hầu cười rồi quét dọn dưới bàn, đổ rác vào thùng, rồi đem túi rác đi ra ngoài.

Bên ngoài biệt thự, Trịnh Khải Nam ngồi trong xe chờ.

Người hầu cung kính đi đến bên cạnh ông, cẩn thận lấy mảnh vụn điểm tâm bỏ vào túi nhựa rồi đưa cho ông.

Trịnh Khải Nam nhận lấy túi nhựa, lái xe rời di.

Trịnh Kinh phụ trách việt xét nghiệm cá, Trịnh Khải Nam tự mình tìm người kiểm tra thành phần điểm tâm.

Kết quả xét nghiệm đã có.

Cá chết là do trúng độc, trong bụng nó có vụn bánh rất nhỏ, trong đó là độc tố từ một loại thực vật.

Nhưng mà điểm tâm hôm nay thì không có độc.

Chuyện liên quan đến tính mạng Trịnh Luân, sau khi hai cha con nhận được kết quả xét nghiệm đều không về nhà, mà là gặp nhau trong văn phùng cục cảnh sát.

“Hắn rất cẩn thận, hôm nay đem đến điểm tâm an toàn.”

Trịnh Khải Nam rít một hơi thuốc lá, phun ra làn khói, vẻ mặt nghiêm trọng.

Ông rất ít hút thuốc, mỗi lần hút thuốc, nhất định sẽ giết người.

Cổ Thiên Việt đã chạm vào điểm mấu chốt của Trịnh Khải Nam, ông tuyệt đối không cho ai làm hại con gái của ông!

Trịnh Kinh còn tức giận hơn cả Trịnh Khải Nam, còn nữa, anh không thể kiềm chế được, bây giờ anh chỉ muốn về nhà bắn chết thằng khốn đó!

Nhưng anh không phải là Cảnh Dật Thần, anh không thể xử lý hoàn mỹ mọi chuyện, thực lực và quyền lực của anh không đủ để chống đỡ cho anh làm chuyện điên cuồng như vậy.

Không cần nói chuyện gì khác, giết Cổ Thiên Việt, chắc chắn cha mẹ hắn sẽ không để yên.

Bọn họ nên giải quyết chuyện này theo cách thông thường, nói cách khác, bọn họ cần chứng cứ! Cần rất nhiều chứng cứ chính xác!

Trịnh Kinh vất vả ngăn chặn lửa giận của mình, lạnh lùng nói: “Hèn gì mỗi lần hắn đến đều chỉ đem điểm tâm đủ cho Luân Luân ăn, không để lại chút nào, đều phải ăn sạch sẽ! Thì ra là trong điểm tâm có vấn đề, hắn đã làm tốt chuẩn bị tiêu huỷ tất cả chứng cứ! Vậy mà dám hạ độc Luân Luân ở trước mặt chúng ta, đúng là không muốn sống!”

“Chúng ta không hiểu Cổ Thiên Việt, còn không biết cha mẹ hắn có tham dự vào chuyện này hay không, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hai ngày này cứ để Luân Luân đến ở biệt thự ngoại thành của nhà chúng ta đi, ba sẽ nói với người ngoài rằng nó đi Đức thăm bạn, chúng ta phải điều tra rõ ràng, đừng để Luân Luân tiếp xúc với Cổ Thiên Việt, nếu không sẽ rất nguy hiểm.”

Trịnh Kinh nói: “Để em ấy ở một mình, chắc chắn sẽ rất sợ, còn không an toàn, con đi với em.”

Trịnh Khải Nam nhìn chằm chằm vào con trai, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như muốn nhìn thấu nội tâm nó.

Trịnh Kinh không nhượng bộ chút nào, quang minh lỗi lạc đối diện với ba mình.

Một lát sau, Trịnh Khải Nam mới nói: “Con phải luôn cân nhắc, chuyện gì nên làm, chuyện gì không. Nếu không thì đó không phải là bảo vệ em gái con, mà là hại nó, con hiểu chưa?”

Bây giờ là thời kỳ đặc thù, chuyện giữa Trịnh Kinh và Trịnh Luân, Trịnh Khải Nam tạm thời không quản, điều quan trọng bây giờ là phải bảo vệ tính mạng Trịnh Luân, tìm ra nguyên nhân Cổ Thiên Việt hạ độc.

Trịnh Kinh gật đầu: “Ba, ba yên tâm, con hiểu được, cũng biết nặng nhẹ. Chỉ cần một ngày Luân Luân vẫn còn là em gái con, con sẽ không làm chuyện xằng bậy.”

Trịnh Khải Nam tắt đầu thuốc, bỏ vào trong thùng rác, giọng nói trầm thấp: “Con hiểu được là tốt rồi, hai đứa đều là đứa nhỏ mà cha mẹ thương yêu, ở trong mắt cha mẹ, Luân Luân là con gái, ngoại trừ điều đó thì không còn gì khác...”

“Chỗ mẹ con...” Nếu để Trịnh Luân và anh đến ở ngoài biệt thự, chắc chắn Bùi Tín Hoa sẽ không chịu.

“Không sao, chỗ mẹ con cứ giao cho ba, bà ấy không phải người phụ nữ bình thường, ba sẽ nói sự thật cho mẹ con biết, bà ấy không phải người phụ nữ bình thường, cho dù biết sự thật, cũng sẽ không để lộ ra dấu vết.”

Trịnh Khải Nam rất tin tưởng vợ mình, bọn họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, ông biết rõ năng lực của Bùi Tín Hoa.

Bây giờ bà cam chịu đứng sau lưng ông, cam chịu giúp ông chăm sóc con trai con gái, nhưng mà khi còn trẻ, bà cũng là ca sĩ nổi tiếng, nội tâm rất mạnh mẽ và sâu sắc.

Trịnh Kinh thả lỏng, chỉ cần Trịnh Khải Nam ra mặt, chỗ của Bùi Tín Hoa sẽ không thành vấn đề, đến lúc đó anh lại cam đoan với Bùi Tín Hoa, Trịnh Luân sẽ không cần ở trong nhà đối mặt với cái đồ nguy hiểm như Cảnh Thiên Viễn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi