HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Đầu tháng bảy, Triệu An An sau khi trị liệu ở Đức hơn nửa năm đã hoàn toàn khỏe mạnh lên đường về nước.

Bởi vì trị bệnh bằng hoá chất nên tóc cô đều rụng hết, hiện tại tóc rất ngắn.

Nhưng cô hoàn toàn không thèm để ý, dù sao Mộc Thanh cũng không thèm để ý, thật ra cô cảm thấy, tóc ngắn có vẻ càng đẹp trai hơn! Mới vừa xuống phi cơ, quay đầu lại đã thấy độ đẹp trai bộc phát!

“Ha ha, Triệu An An rốt cuộc còn sống trở về!”

Triệu An An một đường hưng phấn kêu to khiến tất cả những người ở sân bay đều quay lại nhìn.

Mộc Thanh đi theo phía sau cô, không thèm để ý ánh mắt của những người khác, hắn tự mình mang theo hành lý của hai người, nụ cười trên mặt dịu dàng mà đẹp trai.

Triệu An An liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thượng Quan Ngưng cùng cháu trai nhỏ đẹp trai mà cực kì đáng yêu, cô thét chói tai nhào tới.

“Người đẹp, tớ nhớ cậu muốn chết!”

Thượng Quan Ngưng chỉ cười ôm lấy Triệu An An, Cảnh Duệ đứng một bên lại lại nói: “Mấy ngày trước ba mẹ cháu mới từ Đức trở về, mấy người mới không gặp ba ngày mà thôi, tại sao lại giống như ba năm chưa gặp vậy, ấu trĩ!”

Hai chữ “Ấu trĩ” này được nói ra từ trong miêng một đứa bé có vẻ đặc biệt buồn cười, đặc biệt là Cảnh Duệ khuôn mặt nhỏ căng ra, nghiêm túc mà lạnh lừng, trên người còn mặc một chiếc áo sơmi nhỏ và quần dài có phong cách giống với Cảnh Dật Thần, cái loại cảm giác này giống như thân xác là một đứa bé nhưng tâm hồn lại là của một người lớn vậy.

Thật ra trong lòng Triệu An An rất thích Cảnh Duệ, nhưng cô cũng thích đối đầu với Cảnh Duệ, thích nhìn dáng vẻ không chịu đựng được mà dậm chân của Cảnh Duệ.

“Tiểu quỷ, quan hệ của cô và mẹ cháu rất tốt, cháu ghen ghét a! Chúng ta gọi là sống một ngày mà như một năm, cháu là một đứa bé nên cái gì cũng không hiểu, nhanh chóng về nhà tìm ba cháu chơi đi, hai người mới là một loại người!”

Cảnh Duệ khó có khi nào đồng ý với ý kiến của Triệu An An một lần, gật đầu nói: “Cô nói rất đúng, cháu với ba cháu đều là một loại người, chúng ta đều là thiên tài. Cô vẫn nên nói dượng mua nhiều thuốc bổ não về uống thì tốt hơn.”

Mộc Thanh tức khắc cười ha ha, nhóc con này càng ngày càng độc miệng! Trước kia Mộc Thanh sẽ luôn chịu thua sự càn quấy của Triệu An An, hiện tại Triệu An An rốt cuộc gặp được đối thủ!

Triệu An An cũng cười, cô đã bị Cảnh Duệ cười nhạo rất nhiều lần chỉ số thông minh không đủ.

Dù sao cô cũng lưu manh vô cừng, chỉ số thông minh không cao không phải do cô sai, ai bảo gen của ba mẹ cô không đủ cường đại đây!

Hiện tại Thượng Quan Ngưng đã mặc kệ Cảnh Duệ, bé tự có chủ kiến, hơn nữa thường thường đều chính xác, hiện tại bất luận bé nói cái gì, cô cũng sẽ không quát mắng con trai, để cho bé tự do trưởng thành, có đôi khi tự phụ cũng không phải là một chuyện xấu. 

Cảnh Dật Thần chính là một người cực kỳ kiêu ngạo, nhưng hắn xác thật cũng đủ tư cách để kiêu ngạo.

Cảnh Duệ cũng giống như Cảnh Dật Thần vậy, tính cách giống hắn cũng rất bình thường.

Phương thức giáo dục của cô, có lẽ sẽ cực kì thích hợp với những đứa trẻ bình thường, nhưng đối với Cảnh Duệ mà nói, hoàn toàn không thể thực hiện được, việc giáo dục của Cảnh Duệ cô đã giao hết cho Cảnh Dật Thần, cô chỉ phụ trách làm hết trách nhiệm của một người mẹ chăm sóc cuộc sống hàng ngày của bé.

“Được rồi, hai người vừa gặp mặt liền đấu võ mồm, tớ cũng không thể chen vào lời nào, nhanh chóng về nhà đi! Mộc lão gia tử đang sốt ruột chờ.”

Thượng Quan Ngưng lôi kéo Triệu An An đi ra ngoài, Lý Đa đã sớm mang theo người đỗ xe chờ ở cửa sân bay, đoàn người lên xe chạy thẳng về phía tiểu viện của Mộc Vấn Sinh.

Sân bay ở vùng ngoại thành, tiểu viện của Mộc Vấn Sinh cũng ở vùng ngoại thành, cách rất gần, lái xe hai mươi phút là đến.

Triệu An An đi theo Mộc Thanh, vô cùng cao hứng đi vào trong.

Sân trong tiểu viện to như một sân bóng đá, bàn đá dưới tàng cây thạch lựu, chỉ có một mình Cảnh Dật Thần đang ngồi, nhưng trước mặt hắn lại có hai cái nôi nho nhỏ, mỗi cái nôi đều có một đứa bé mới lớn mấy tháng.

Tươi cười trên mặt Triệu An An rất nhanh liền biến thành kinh ngạc, ba bước cũng thành hai bước chạy đến trước mặt Cảnh Dật Thần, nhìn hai em bé trắng trắng nộn nộn đang ngủ trong nôi, khiếp sợ nói: “Anh họ, anh và chị dâu sinh hai đứa nhỏ này khi nào vậy?! Tại sao em chưa bao giờ thấy bụng A Ngưng lớn hơn! Hai người hiện tại…… Có ba đứa con?”

Trong lúc cô sinh bệnh Thượng Quan Ngưng cứ nửa tháng lại sang thăm cô một lần, lấy đâu ra thời gian để sinh con!

Nhưng Cảnh Dật Thần lại căn bản không có khả năng sinh con với người phụ nữ khác!

Cảnh Dật Thần lạnh lùng nhìn cô một cái, duỗi tay chỉ Cảnh Duệ lớn lên giống hắn như đúc: “Chỉ cần mắt em không mù là có thể nhìn ra anh chỉ có một đứa con. Hai đứa bé chậm hiểu ở trong viện này, trừ bỏ ăn thì chỉ biết ngủ, sao có thể là con anh.”

Cảnh Duệ cũng lạnh lùng giống như ba: “Cô, có phải cô không ăn nhiều cà rốt và uống thuốc như lời cháu nói không? Ánh mắt kém như vậy, chẳng lẽ cô không cảm thấy hai đứa bé này lớn lên giống cô như đúc sao?”

Tròng mắt của Triệu An An trừng lớn giống như muốn rớt ra!

“Nói linh tinh, hai con khỉ này giống cô chỗ nào?! Cô không có đứa con xấu như vậy! Rốt cuộc là con nhà ai? Không phải con của anh, tại sao anh lại đảm nhiệm chức bảo mẫu mà trông coi hai đứa bé?”

Cảnh Dật Thần trừ bỏ chăm sóc Cảnh Duệ, đứa nhỏ của người khác ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn nhiều một lần, sao có thể ở chỗ này trông giữ hai đứa nhỏ này!

Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: “Ai nói em biết anh làm bảo mẫu?”

“Vậy anh làm vệ sĩ sao?”

“Ai có thể đủ sức mời anh làm vệ sĩ?”

“Vậy anh rốt cuộc là ai!” Triệu An An bị Cảnh Dật Thần xoay vòng quanh, lời nói chưa trải qua sự suy xét của đại não đã hô lên.

Hơn nữa, tiếng của cô quá lớn đã đánh thức hai đứa bé đang ngủ say.

Hai bé lớn tiếng khóc, Mộc Thanh nhanh chóng ném hết hành lí ở trong tay chạy tới, đau lòng ôm một đứa trong đó: “Ai nha, Đóa Đóa ngoan a, không khóc không khóc, ba đang ở đây!”

Triệu An An cảm thấy mình giống như ở giữa ngày nắng lại bị sét đánh trúng, trong đầu rầm rầm vang lên!

Ba?!

Qua một hồi lâu cô mới tìm được linh hồn nhỏ bé của mình, khó có thể tin hỏi: “Mộc đầu gỗ, hai con khỉ này là con của anh?!”

Mộc Thanh còn không kịp nói chuyện, Mộc Vấn Sinh cùng Cảnh Thiên Viễn liền từ trong phòng đi ra, lão gia tử không vui nói: “Gọi ai là khỉ con! Đây là con trai cháu! Còn có A Thanh ánh mắt của cháu bị làm sao vậy, đứa cháu đang ôm là Sâm Sâm, Đóa Đóa là đứa kia! Không phải đã đưa ảnh chụp cho cháu xem hay sao? Làm sao vừa trở về đã không nhìn rõ được đứa nào là con trai đứa nào là con gái!”

Mộc Thanh cười nói: “Ai nha, nhận sai nhận sai, không phải vì cháu quá cao hứng sao! Tới tới tới, Đóa Đóa cũng để ba ôm một cái nào!”

Hắn cẩn thận ôm cả hai đứa nhỏ lên, hai vú nuôi phụ trách chăm sóc hai đứa bé cũng đi từ trong phòng ra, thấy hai đứa bé bị Mộc Thanh ôm hơi khó chịu, nhanh chóng bước lên đón đứa bé: “Tam thiếu gia, đứa nhỏ không thể ôm như vậy, hai đứa còn quá nhỏ, dễ dàng bị thương a!”

Mộc Thanh xác thật không có kinh nghiệm ôm trẻ con, nghe vậy nhanh chóng đưa đứa bé cho bọn họ: “Lát nữa lại chờ hai dì dạy thì biết!”

Triệu An An ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, làm sao cũng không thể bình tĩnh được!

Cô căn bản chưa từng sinh con, hai con gấu nhỏ này rốt cuộc là con của ai?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi