HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Triệu An An cảm thấy, đầy óc của chính mình hiện tại giống y hệt lời Cảnh Duệ nói!

Như thế nào mọi người thoạt nhìn đều là bộ dáng cảm kích, đều rất bình tĩnh, chỉ có cô là thoạt nhìn ngốc ngếch mang cảm giác bị sét đánh!

Rốt cuộc đã xảy ra cái gì!

Triệu An An “Bạch bạch bạch” vỗ bàn đá, bàn tay đều đã ửng đỏ cũng không nhận thấy bị đau: “Đợi chút đợi chút, mọi người giải thích cho tôi đi. Hai đứa bé này rốt cuộc là con của ai! Sao mà tự nhiên tôi mới về liền có thêm hai đứa con, như thế nào mà tôi vô duyên vô cớ làm mẹ! Tôi không muốn làm mẹ kế!”

Thượng Quan Ngưng cười đến eo cũng cong, cô nhẹ nhàng tiếp nhận Mộc Đóa từ tay bà vú, sau đó liền đặt vào lồng ngực của Triệu An An: “Cậu thật ngốc nha, làm gì có mẹ kế gì, cậy rõ ràng là mẹ đẻ, Mộc Đoán lớn lên giống cậu như vậy, không phải con cậu thì là con ai?"

Triệu An An theo bản năng tiếp nhận đứa bé từ tay Thượng Quan Ngưng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ kia quả thật là có năm phần tương tự với mình, trừng lớn đôi mắt nói: “Tớ mất trí nhớ nghiêm trọng vậy sao? Mình đã sinh con rồi mà cũng không nhớ? Lại còn là thai song sinh!!”

“Cô...cô thật ngốc, cô sinh con bao giờ? Hai đứa nhỏ này một đứa năm tháng một đứa sáu tháng, làm sao có thể là bào thai song sinh! Nửa năm nay cô ở Đức chữa bệnh? Làm gì có việc sinh con! Ai, xem ra trình độ của bác sĩ nước Đức cũng giống nhau, bằng không như thế nào mà càng trị liệu, đầu óc lại càng hồ đồ đâu!”

Cảnh Duệ đại lắc đầu thở dài: “Dượng, cưới một người vợ ngốc như vậy, không sợ Mộc Sâm và Mộc Đóa về sau sẽ ngốc theo sao?Chỉ số thông minh sẽ di truyền a! Dượng nhìn con xem, gen di truyền thực đúng chỗ, cho nên mới thông minh như vậy a!”

“Ha ha ha, không có việc gì a, dù sao Mộc Đóa sẽ được anh trai che trở, sợ cái gì chứ! Hơn nữa, cô của con cũng rất thông minh, ta cũng rất thông ninh. Anh em chúng nó về sau sẽ không kém!"

Đương nhiên, so ra vẫn kém Cảnh Duệ đó là điều khẳng định, loại thiên tài như cậu bé, thì chỉ có Cảnh gia mới có, Mộc gia là quá sức.

Mộc Thanh cảm thấy, con trai và con gái của mình cũng rất tốt, thông minh giống nhau là được! Cảnh Duệ hiện tại cũng đã thông minh đến Thượng Quan Ngưng cũng không thể chống đỡ được!

Triệu An An hiện tại đã hoàn toàn bị một đám người làm cho hồ đồ!

Ai cũng không giải thích cho cô, làm khóe miệng cô cũng phải tự mở! Chuyện lớn như vậy, sao lúc trước một chút cũng chưa từng nghe, xem tình hình trước mắt thì ngay cả đứa trẻ như Cảnh Duệ cũng biết rõ ràng, cả nhà tất cả mọi người đều biết, vậy mà còn gạt cô sang một bên!

Nhưng là từ vừa rồi Cảnh Duệ nói nàng có thể tin tưởng, hai đứa trẻ quấn tã lót trước mắt này quả thật là con của cô và Mộc Thanh!

Cô thật sự là mẹ ruột!

Cio cúi đầu nhìn tiểu bảo bối trong lòng ngực vô ý thức mút ngón tay, trong lòng có một loại cảm giác nói không nên lời.

“Chuyện này không có khả năng!”  

Cô tuy rằng thực thích hai đứa nhỏ này, nhưng cô cũng hoàn toàn có thể tin tưởng là mình thật sự không có sinh con nha!

Triệu An An ôm Mộc Đóa đi đến trước mặt Mộc Thanh, thấy cậu mặt đầy ý cười nhưng lại không mở miệng giải thích, cô liền tức giận hung hăng dậm một chân cậu: “Rốt cuộc sao lại thế này! Hai đứa nhỏ này từ chỗ nào tới! Từ trên trời rơi xuống sai?”

Mộc Thanh đau hô một tiếng, ôm chân ở trong sân nhảy!

Mộc Vấn Sinh rất bất mãn: “Nha đầu thúi, làm trò bắt nạt cháu trai ta trước mặt ta sao. Bà già Triệu phất kia dạy như vậy sao! Sớm biết rằng cô sẽ gả cho Mộc Thanh, ta sẽ đem cô ôm đến Mộc gia nuôi!”

Mộc Thanh đau một lát rồi duỗi tay ôm lấy vai Triệu An An, cười đến đôi mắt cũng nhhìn không thấy: “Hai đứa nhỏ này đều là công lao của anh và ông nội! Đều là ông nuôi cháu trong ống nghiệm. Sau đó tùm hai người phụ nữ thân thể khỏe mạnh sinh hạ, cho nên hai đứa sinh ra chỉ kém nhau một tháng mà thôi.”

“A? Nuôi trong ống nghiệm? Em…… em…… Có thể sao?”

Triệu An An kinh ngạc mạc danh, cô trước kia đã từng làm rất nhiều lần kiểm tra cung, bác sĩ đều nói cô bởi vì trị bệnh bằng hoá cho nên trứng đã mất đi hoạt tính, xác xuất thụ thai rất thấp.

Mộc Thanh biết ý tứ của cô, anh cười nói: “Có thần y như ông nội ở đây. Còn có chuyện không thể thành công sao?"

Mộc Vấn Sinh vuốt râu rất hưởng thụ.

“Hừ, ta đương nhiên lợi hại, còn phải con nói! Bất quá, ta phải nói trước, hai đứa nhỏ này đều là ta đào tạo ra, cũng là ta nuôi lớn đến như vậy rồi về sau hai đứa nó đều phải đi theo ta học y, hai đứa đều tránh xa ra cho ta! Ta đây ít nhất chỉ sống được thêm hai mươi năm, nuôi đến khi hai đứa chúng nó hai mươi tuổi cucng không thành vấn đề!”

Mộc Vấn Sinh không màng tất cả, vội vàng tranh đoạt quyền nuôi nấng.

Ông không yên tâm đem hai đứa nhỏ giao cho Triệu An An nuôi, chính cô cả ngày điên điên khùng khùng gây họa lớn họa nhỏ, trừ bỏ gây hoạ ra vẫn là gây hoạ, quay đầu lại thì cháu trai ông cũng bị con bé mắng!

Nhưng mà trên thực tế, Triệu An An đối với việc nuôi con không có hứng thú!

Cô cho tới bây giờ, đại não vẫn là ngốc, căn bản không có tiến vào việc phải làm một người mẹ!

Không thể hiểu được mà lại có hai đứa nhỏ, cô biết nuôi kiểu gì a! Cô nuôi bản thân còn là vấn đề!

Cô mau chóng đáp ứng nói: “Được được được, hai người bọn họ đều cho ông nội nuôi! Con ngốc như vậy thì khẳng định không thể nuôi được mấy đứa nó!"

“Con còn tự hiểu được sao! Bất quá, mấy tháng này nên đến thăm con, không thể nhàn rỗi, chờ chắt trai ta cùng chắt gái đều hiểu chuyện thì ta lại phụ trách dạy dỗ! Con……Tạm thời làm bảo mẫu là được!”

Triệu An An ôm Mộc Đóa trong ray. Cánh tay đã cứng đờ, cô không dám lộn xônn, sợ làm cho da thịt non mịn của bé bị tthươg.

Cô vẻ mặt đưa đám nói: “Ông nội, con không làm được a!”

Mộc Vấn Sinh thổi râu trừng mắt nói: “Ai trời sinh sẽ biết chăm con? Ngay cả Cảnh Duệ cũng làm được, con đã lớn như vậy, vậy mà không thể? Đây chính là con gái và con trai ruột của cob!”

Triệu An An bị lão gia tử răn dạy một hồi, chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu: “Được rồi, con sẽ thử xem đi.”

Cảnh Thiên Viễn vẫn luôn ở một bên xem náo nhiệt, nhìn Mộc Vấn Sinh hiện tại lập tức có chắt trai chắt gái, bỗng nhiên mở miệng nói: “Dật thần, hai đứa mau chóng đi, Duệ Duệ cũng đã hơn hai tuổi, vậy mà còn một mình lẻ loi, thật đáng thương!”

Thượng Quan Ngưng không nghĩ tới lão gia bỗng nhiên mở miệng, sắc mặt ửng đỏ, ôm Cảnh Duệ nỗ lực làm giảm bớt cảm giác mình tồn tại.

Cảnh Dật Thần lại không có nửa điểm ngượng ngùng, hắn nhìn thoáng qua người vợ ngượng ngùng của mình, nhàn nhạt nói: “Không nóng nảy, chờ khi Duệ Duệ lớn hơn chút rồi lại nói. Dù sao hai đứa nhỏ kia lớn lên cũng không thông minh bằng một nửa Duệ Duệ. Việc này cũng không phải dựa,vào số lượng mà thắng!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi