HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Tiểu Lộc rất thương yêu con của mình.

Cô tuy rằng là lần đầu làm mẹ nên không có quá nhiều kinh nghiệm, nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến việc cô thích cái sinh mệnh nhỏ kia.

Cô nhìn Cảnh Trí bị bà vú bên người Mộc Vấn Sinh ôm, không khỏi có chút chờ mong hỏi: “Con…… Có thể ôm thằng bé một cái không?”

Ngữ khí của cô quá mức thật cẩn thận, người không biết, chỉ sợ căn bản là sẽ không nghĩ đến cô mới là mẹ ruột của Cảnh Trí.

Cảnh Thiên Viễn có chút bất đắc dĩ, ông trước nay đều không cấm Tiểu Lộc ôm con của mình! Cô chính là mẹ ruột của bé, ôm con một cái sẽ làm cho đứa bé có cảm giác an toàn.

Đứa con ở trong cơ thể mẹ lâu như vậy, đối với mẹ vẫn có một loại bản năng quen thuộc.

Bà vú cười đem Cảnh Trí đưa cho Tiểu Lộc, còn ở một bên cẩn thận chỉ đạo cô nên ôm trẻ con như thế nào.

Tiểu Lộc cẩn thận đem Cảnh Trí ôm vào trong ngực, cô vui vẻ ngẩng đầu, nhìn về phía Cảnh Dật Nhiên: “Dật Nhiên, chúng ta có bảo bảo!”

Cảnh Dật Nhiên bật cười, Tiểu Lộc phản xạ cũng thật là quá lâu! Đến bây giờ cô mới cảm thấy ngạc nhiên và vui vẻ sao?

“Đúng vậy, em là mẹ! Anh cũng làm cha!”

Tiểu Lộc ôm con, nhẹ giọng hỏi: “Sao em cảm thấy con chúng ta rất ngoan, không khóc không nháo, rất nghe lời.”

“Khụ…… Ân, đúng vậy, rất nghe lời, giống anh khi còn nhỏ!”

“Nga, hóa ra là giống anh, như vậy thì em có thể an tâm rồi, em vốn đang cho rằng bé có phải sẽ có cái gì dị tật từ em không."

Mộc Vấn Sinh không biết nói gì nhìn cặp cha mẹ không đáng tin cậy này, nói với Cảnh Thiên Viễn: “Đứa cháu này của ông và cháu dâu của ông hình như không bình thường a, chỉ số thông minh của chắt ông có khi nào bị ảnh hưởng không? Nếu không may nó lớn lên mà trở thành người thiểu năng trí tuệ thì làm sao, thanh danh tôi tích lũy cả đời sẽ bị hủy trong tay Cảnh Gia!”

Cảnh Thiên Viễn kém chút bị ông làm cho tức hộc máu, oán hận nói: “Tiểu tử thúi này có quan hệ giì với Cảnh gia đâu! Nó không phải cháu trai của tôi, Cảnh gia tôi sao có thể có đứa chau ngu xuẩn như vậy! Đây chính là đồ đệ của ông, đem nó dạy thành không bình thường như vậy, đều là công lao của ông!”

Thượng Quan Ngưng mang theo Cảnh Duệ tới, liền nghe được hai vị lão gia lại cãi nhau, cô bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy Cảnh Duệ một phen: “Con trai con xem!”

“Mẹ, mỗi lần có loại hố lửa này, mẹ liền đem con trai đẩy vào, có phải có chút không phúc hậu không!”

“Trừ con ra, ai có thể làm cho hai bọn họ tắt lửa, người khác làm không được, mẹ lại càng không được, mẹ mà nói thì như đổ thêm dầu vào lửa."

Được rồi, mẹ nói vẫn là rất có đạo lý.  

Cảnh Duệ chậm rãi đi đến hai lão gia đang tranh luận mặt đỏ tai hồng, dùng giọng nói non nớt mở miệng hỏi: “Ông nội, về sau gia sản Cảnh thuộc về ai? Con trai của chú hai muốn cướp đồ của con sao?"

Cảnh Thiên Viễn và Mộc Vấn Sinh đang tranh chấp liền lập tức im bặt!

Thượng Quan Ngưng kinh ngạc, xấu hổ vô cùng, đi lên che lại miệng con trai, cười nói: “Cái kia…… Ân…… ý Duệ Duệ là, bé rất thúch em trai mới sinh!"

Chuyện này sao có thể tùy tiện hỏi!

Đều do Cảnh Dật Thần, anh ngày thường ở nhà dạy Cảnh Duệ, Cảnh gia tất cả đều là của mình, ai cũng không thể lấy đi dù chỉ một chút 

Cô cảm thấy việc hỏi như này, rất không thích hợp.

Cảnh Duệ một chút cũng không có cảm thấy không thích hợp.

Cha vẫn luôn nói, đồ vật của mình, đều phải dựa vào chính mình tranh thủ, mình mà không đi tranh thủ thì sẽ phải chịu sự khinh bỉ của kẻ thất bại!

Hắn dùng sức lấy tay đang che miệng của mẹ, không vui nói: “Mẹ, con rõ ràng không thích đứa nhỏ này, mẹ không cần nghe nhìn lẫn lộn.”

Thượng Quan Ngưng hận không thể bịt miệng con trai lại!

Cảnh Dật Thần này dạy con kiểu gì, càng lớn càng lạnh lùng tàn khốc!

Thượng Quan Ngưng xấu hổ vô cùng, Cảnh Thiên Viễn lại cười ha ha.

“Ai da, Mộc lão đầu, ông nhìn xem, chắt trai của tôi thật hiểy chuyện! Cảnh gia tôi đã có người kế tục nha!"

Mộc Vấn Sinh hiểu rõ ý tứ của Cảnh Thiên Viễn, ông ta là rất tụe hào kiêu ngạo với sự bá đạo và lãnh khốc của Cảnh Duệ, đây là phương pháp giáo dục trung của Cảnh gia, rất quan trọng.

Bất luận đối ai, đều không thể nhân từ nương tay, càng không thể tùy ý nhường ra ích lợi thuộc về mình.

Cảnh Duệ hôm nay nói nói ra như vậy, chứng minh Cảnh Trung Tu và Cảnh Dật Thần giáo dục thằng bé đã có hiệu quả.

Mộc Vấn Sinh trên mặt khó nén ghen ghét, hừ lạnh nói: “Đắc ý cái gì, con cháu Mộc gia đều không cần cướp đồ vật, đều rất khiêm nhường! Lớn nhỏ có thứ tự, rất tốt!”

Ông kỳ thật cũng hy vọng Mộc gia cũng có thể có một hậu bối có tính độc chiếm mạnh mẽ, bởi vì nếu tài sản chia bình quân thì sẽ rất khó phát triển, không có khả năng lớn mạng được như Cảnh gia, có thể sáng lập ra một vương giả có thực lực rất mạnh mẽ.

Cảnh Dật Nhiên nghiêng con mắt trừng mắt Cảnh Duệ: “Tiểu tử kia, ít tuổi như vậy đã đòi đạt gia sản, không sợ gia sản ưuas nhiều thì sẽ đè không lớn được sao! Gia sản Cảnh gia tất cả đều nằm trong tay cha của con, ta rất muốn cướp, nhưng cướp nhiều năm nhue vậy đều không cướp được! Sau này con của ta đạt của con, xem chừng là có chút hy vọng. Bởi vì con trai của ta cũng rất thông minh!"

“Không, không thể đoạt.”

Khuôn mặt nhỏ của Cảnh Duệ đạn nhiên không khác gì Cảnh Dật Thần, bé hiện tại đang bắt chước cha y như đúc.

“Mấy thứ này vốn dĩ chính là của con, con có trách nhiệm bảo vệ nó thật tốt, có người muốn lấy đi, con khẳng định sẽ không đồng ý.”

Đối với gia sản của Cảnh gia, Cảnh Duệ quả thật cũng không có khái niệm quá lớn. nhưng bé lại biết, đây là một loại tượng trưng, tượng trưng cho việc bản thân bé là người thừa kế của Cảnh gia, càng tượng trưng cho việc không có gì phá nổi địa bị của mình.

Trong tương lai, bé cần phải tiếp quản Cảnh gia, chứ không thể là bất luận người nào khác!

Cảnh Dật Nhiên nhìn chằm chằm Cảnh Duệ, cười vẻ mặt âm hiểm cùng gian trá: “Không có việc gì không có việc gì, con trai ta một phần gia sản cũng không cần, dù sao có anh trai như con thì thằng bé cái gì cũng không cần, về sau tiêu hết tiền thì có con cho, gây ra họa con cũng sẽ giúp nó giải quyết thu dọn cục diện, về sau thằng bé chỉ cần lo ăn nhận chơi bời là được, nhi tử một phân gia sản đều không cần, thật tốt!”

Ai nha, hắn trước kia chính là bởi vì quá ngu ngốc, không suy nghĩ cẩn thận điểm này, cho nên mới cả ngày cùng Cảnh Dật Thần chanh chấo người chết ta sống.

Sớm suy nghĩ cẩn thận thì hắn hà tất phải làm nhiều như vậy!

Hiện tại hắn quả thật rất thư thái a, nhìn ai không vừa mắt, liền trực tiếp gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần, không tới mười phút, người không vừa kia sẽ lập tức biến mất!

Thiếu tiền tiêu, gửi tin nhắn cho Cảnh Dật Thần, vài giây sau, tài khoản hắn sẽ có thêm mấy trăm vạn. So với máy ATM còn tốt hơn!

Mấu chốt nhất chính là, vợ hắn à sát thủ đệ nhất toàn cầu, giết qua bao nhiêu mạng người, tất cả đều là Cảnh Dật Thần ở che chở cô! Đây là vệ sĩ mạnh mẽ nhất toàn cầu, không gì sánh nổi!

Cảnh Duệ và Cảnh Dật Nhiên giằng co qua rất nhiều lần, hôm nay vẫn là lần đầu tiên bị Cảnh Dật Nhiên nói một câu làm cho không nên lời!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi