HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng nghe vậy lập tức thả lỏng tay: “Rất xin lỗi, con trai, là mẹ quá lo lắng! Con đã hôn mê rất nhiều ngày, mẹ rất vất vả mới chờ con tỉnh lại được, liền muốn ôm con một cái.”

Cảnh Duệ có chút bất đắc dĩ: “Vậy được rồi, mẹ ôm đi!”

Bé cảm thấy mình là người lớn, không thể ở trong ngực của mẹ, đó là việc của những đứa bé kém thông minh, bén là thiên tài, cần phải rời khỏi sự ôm ấp của mẹ mới đúng!

Nhưng ba đã nói, ở nhà bọn họ mẹ mới là lão đại, tất cả đều phải nghe theo mẹ.

Vậy cứ để bé hưởng thụ một chút sự ôm ấp của mẹ thì tốt hơn!

Dù sao hiện tại bé cũng đang bị bệnh nên có thể không kiên cường, có thể ỷ lại vào mẹ.

Thượng Quan Ngưng cảm nhận được sự ỷ lại của con trai, vui vẻ không chịu được.

Hậu quả của việc cô quá vui vẻ là đã sai Cảnh Dật Thần xoay vòng quanh:

“Dật Thần, anh gọi Mộc Thanh đến kiểm tra cho con xem đã khôi phục được bao nhiêu rồi? Chúng ta khi nào có thể xuất viện?”

“Dật Thần, anh cắt thanh long cho con đi, ừ…… cắt hai quả đi, lát nữa Cảnh Trí tới sẽ muốn ăn.”

“Dật Thần, anh chuẩn bị đồ ăn cho con đi……”

“Dật Thần, anh rót cho con cốc nước đi……”

……

Cảnh Dật Thần không nhanh không chậm làm những chuyện àm Thượng Quan Ngưng sai bảo hắn, hắn phát hiện mình đã trở thành bảo mẫu của con trai!

Thượng Quan Ngưng giống nhưa đang trả thì việc hắn “Dấu diếm quân tình”, chẳng những sai hắn làm hết mọi việc, hơn nữa còn không cho hắn một mình mang theo Cảnh Duệ!

Cảnh Dật Thần cười khổ không thôi, hắn tưởng rằng mình đã đủ tư cách làm một người ba, hiện tại mới biết được, hóa ra hắn cũng có lúc sẽ té ngã.

Ban đêm, Cảnh Duệ ăn xong bữa ăn khuya liền muốn tắt đèn đi ngủ, Cảnh Trí lại nhanh như chớp chạy vào phòng bệnh, sau đó lấy tất cả điểm tâm và canh trứng gà của bé ăn sạch.

Cảnh Duệ trợn mắt há hốc mồm nhìn bữa ăn sáng ngày mai của mình bị ăn sạch sẽ, nổi giận đùng đùng nói: “Tại sao em lại tới nữa? Đồ tham ăn! Mau về nhà đi, ngày mai không được tới bệnh viện!”

Cảnh Trí sờ sờ bụng nhỏ của mình, nhìn trái nhìn phải hỏi: “Anh trai, còn có gì ăn được không? Em đói!”

Cảnh Duệ té xỉu!

Đây là cái thùng cơm a!

Cảnh Dật Thần chuẩn bị thức ăn khuya cho bé rất phong phú, không chỉ có thịt bò cung cấp đầy đủ năng lượng, còn có trái cây thập cẩm, bánh mì bơ, cháo bắp, canh đậu hũ, canh trứng rong biển, lại còn chuẩn bị tốt bữa ăn sáng ngày mai gồm sữa bò, bánh mì lúa mạch, một quả cam, còn có một quả táo.

Kết quả, không lâu sau đã bị Cảnh Trí ăn đến mông chổng lên trời! Hơn nữa, ăn xong còn kêu đói!

Loại thùng cơm như này ai có thể nuôi được!

Cảnh Duệ vừa định mắng hắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì không đúng, sắc mặt biến đổi, để chân trần nhảy xuống giường một phen kéo Cảnh Trí, tức giận vỗ sau lưng hắn nói: “Em là cái đồ tham ăn! Nhanh chóng nhổ vỏ quả cam và hạt táo ra! Em tám đời không được ăn gì hay sao? Hay là không có vị giác? Những thứ kia cũng có thể nuốt xuống được!”

Cảnh Trí không biết mình đã làm sai chuyện gì, bé mờ mịt hỏi: “Anh trai, tại sao lại phải nhổ ra? Ăn rất ngon a!”

Bé nói xong Cảnh Dật Nhiên đã chạy theo tới, chờ hắn rõ ràng con trai đã làm cái gì, lại vẻ mặt thản nhiên nói với Cảnh Duệ: “Không có việc gì, không cần khẩn trương, trước kia nó cũng thường xuyên ăn cả vỏ quả cam, cũng không gặp cái gì không khoẻ. Hạt táo thì càng không cần phải nói, chưa có lần nào nó nhổ ra, về sau cháu thấy nhiều sẽ thành thói quen!”

Cảnh Duệ bị Cảnh Dật Nhiên làm cho tức chết rồi!

Cái gì gọi là thói quen?!

Chuyện này cũng có thể quen sao?

Kể cả hệ tiêu hóa của Cảnh Trí cực kì tốt cũng không thể ăn cái này nha! Hôm nay có thể ăn vỏ quả cam, ngày mai có phải muốn đi gặm vỏ cây hay không a!

Cảnh Dật Nhiên thật sự là ba ruột của Cảnh Trí sao?

Cảnh Duệ không biết chuyện này thật ra không thể trách Cảnh Dật Nhiên.

Bởi vỉ Tiểu Lộc ăn hoa quả cũng là như vậy!

Ăn nho không nhổ vỏ, ăn cam cũng chưa bao giờ gọt vỏ!

Cho nên, Cảnh Trí cũng bị cô dưỡng thành thói quen ăn hoa quả không bỏ da nhổ hạt.

Đương nhiên, nếu có người lớn giúp Cảnh Trí lột vỏ thì khác.

“Đi rồi, con trai, nên về nhà ngủ đi!”

Cảnh Dật Nhiên muốn mang con trai đã ăn uống no đủ về nhà, nhưng Cảnh Trí lại không muốn.

“Ba, con muốn ngủ với anh trai!”

Cảnh Duệ lập tức phản đối: “Anh không đồng ý!”

Ngay cả mẹ yêu cầu ngủ chung cũng bị bé trực tiếp đuổi đi, sao có thể ngủ với Cảnh Trí được!

Cảnh Dật Nhiên nhướng mày, cười khen Cảnh Trí: “Con trai ngoan, con lựa chọn thật vô cùng chính xác, được rồi, đêm nay con ngủ cùng với anh trai đi!”

Hắn nói xong, sờ sờ cằm của mình nói thầm: “Không nói thì không thấy, trước này ba còn chưa ngủ chung với anh trai của ba đâu, nếu không đêm nay thử một lần? Ừ…… Anh ấy sẽ không giữa nửa đêm dùng một phát súng abứn chết ba chứ?”

Cảnh Duệ chỉ hận mình còn quá nhỏ, sức lực quá ít, nếu không nhất định dùng một chân đá Cảnh Duệ ra ngoài!

Quả nhiên Cảnh Trí đều bị Cảnh Dật Nhiên dạy hư!

Cảnh Dật Nhiên cả ngày làm phiền ba bé, Cảnh Trí liền đi theo làm phiền bé! Hai ba con nhà này, lúc nào cũng như vậy a!

Nhưng Cảnh Dật Nhiên căn bản không quan tâm đến cảm nhận của Cảnh Duệ, trực tiếp ném con trai cho bé sau đó ngênh ngang rời đi.

Cảnh Duệ quả thật chưa từng gặp người ba không có trách nhiệm như Cảnh Dật Nhiên!

Để con trai ăn vỏ cam không tính, thế nhưng còn ném con trai cho một đứa bé mới ba tuổi!

Tuy Cảnh Duệ tự phụ mình là thiên tài, nhưng bé cũng là một đứa bé a!

Hai đứa nhỏ ở trong phòng bệnh mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Cảnh Trí không quan tâm bò lên giường của Cảnh Duệ, kéo chăn nằm xuống liền ngủ.

Cảnh Duệ có chút phát điên!

Bé đứng ở đó thở dài không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn nhận mệnh bò lên một chiếc giường khác.

Cũng may phòng bệnh có hai cái giường, lúc trước Thượng Quan Ngưng cùng Cảnh Dật Thần ngủ ở nơi này chăm sóc bé, hiện tại vừa lúc có tác dụng.

Xương cốt của bé vẫn ẩn ẩn đau, không nghỉ ngơi căn bản là không được.

Châm cứu giảm đau sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của não bộ, cho nên Cảnh Dật Thần không đồng ý để Mộc Thanh châm cứu giảm đau cho Cảnh Duệ, chịu mấy ngày thì tốt rồi.

Có lẽ mấy ngày hôn mê kia là do cơ thể của Cảnh Duệ được virus cường hóa, bé cảm thấy đau đớn vẫn có thể chịu đựng được, cũng không giống như lời Thượng Quan Ngưng nói, đau chết đi sống lại.

Lúc Cảnh Dật Thần đi tới phòng bệnh của Cảnh Duệ để xem tình trạng cơ thể của con, liền phát hiện con trai không ngủ trên giường của mình, mà là Cảnh Trí đang ngủ trên đó!

Rất nhanh Thượng Quan Ngưng tới thăm con trai cũng phát hiện vấn đề này.

Thượng Quan Ngưng thật ra không cảm thấy có cái gì, Cảnh Dật Thần lại đen mặt.

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Dật Nhiên: “Nhanh chóng đến đón con trai cậu về nhà!”

“Nó một hai phải phải ngủ chung với anh trai nó, không chịu về nhà với em, em cũng không có cách nào a!”

Cảnh Dật Nhiên chơi xấu, mặt dày vô sỉ nói: “Anh trai, em cảm thấy em cũng nên ngủ chung với anh một lần, anh cảm thấy thế nào?”

Cảnh Dật Thần “Phanh” cắt đứt điện thoại, sắc mặt càng đen!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi