HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Duệ đứng ở nơi đó không động đậy, cho tới khi cô gái nhỏ kia chuẩn bị bổ nhào lên người hắn, hắn mới nhanh chóng lắc mình, không để cho cô gái nhỏ kia chạm vào ngay cả vạt áo của hắn.

Cô gái nhỏ bùm một tiếng ngã lên mặt đất.

Cô đau đến hai mắt đẫm lệ, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự kinh ngạc cùng tức giận!

Cô lớn lên rất xinh đẹp, mặc dù năm nay mới mười một tuổi, những cũng đã ra dáng một tiểu mỹ nhân, trước kia vẫn luôn được mọi người cưng chiều, mọi người nhìn thấy cô, đều sẽ kinh ngạc cảm thán với sắc đẹp cảu cô.

Hôm nay mặc dù cô có chút chật vật nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.

Nhưng hôm nay sắc đẹp của cô lại không phát huy một chút tác dụng nào!

Thiêu niên thoạt nhìn cũng chỉ xấp xỉ tuổi cô lại thấy chết mà không cứu!

Cảnh Duệ không liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, lạnh nhạt vô cùng lập tức đi qua người cô.

Cô gái nhỏ chưa từ bỏ ý định, dùng giọng nói thê lương thét chói tai: “Anh trai, anh đừng bỏ lại em, em sai rồi, về sau không bao giờ chạy loạn, anh phải cứu em a, em là em gái ruột của anh!”

Cảnh Duệ phảng phất giống như không nghe thấy vẫn nhấc chân đi về phía trước.

Nhưng hai tên áo đen đang truy đuổi cô gái lại ngăn đường đi của hắn, một người trong số đó lấy súng ngắm ngay tán của Cảnh Duệ, ác độc nói: “Tiểu tử, hóa ra mày là anh trai của nha đầu chết tiệt này! Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được lại chẳng tốn chút công sức nào, bọn tao tìm mày đã lâu! Hôm nay liền đưa hai anh em mày lên đường!”

Một tên áo đen khác chặn lại nói: “Đánh cho bọn nó tàn phế là được, ông chủ muốn bọn chúng còn sống, chúng ta không thể tùy tiện giết bọn nó.”

Hắn nói, tiến lên muốn đánh gãy chân Cảnh Duệ.

Một tháng rưỡi gần đây tâm trạng của Cảnh Duệ đều không tốt, Cảnh Trí mất tích làm trong lòng hắn vắng vẻ, hiện tại lại không hiểu tại sao bị chặn đường, tức giận không thể nào kiềm chế.

Hắn nhìn lướt qua hai người áo đen, nhìn một tên trong số đó giơ lên côn sắt muốn đánh gãy chân hắn, hắn nhanh chóng tung người né tránh côn sắt, hai chân trái phải chuẩn xác đá lên người hai tên áo đen kia.

Hai tên áo đên không biết công phu của Cảnh Duệ lại tốt như vậy, một loạt động tác của hắn gần như trái với lẽ thường, căn bản làm người khác phản ứng không kịp!

Chờ đến lúc bọn hắn muối duỗi tay ngăn cản Cảnh Duệ, lại phát hiện chính mình không thể động đâyk!

Hai tên áo đen trợn mắt, mang theo biểu tình hoảng sợ “Bang bang” hai tiếng ngã lên mặt đất, động mạch trên cô vỡ vụn, máu tươi điên cuồng chảy ra ngoài.

Cảnh Duệ trầm ổn tiếp đất, không thèm liếc mắt nhìn hai tên áo đen một cái, quay người lại đi về phía cô gái nhỏ mới kêu cứu hồi nãy.

Từ lúc Cảnh Duệ đánh chết hai người áo đen trước sau chỉ tốn chưa đến hai giây!

Cô gái nhỏ không thể kiềm chế mà run rẩy!

Vừa rồi cô chỉ muốn người thiếu niên quần áo đẹp đẽ quý giá kia giúp chặn lại hai tên áo đen kia, muốn khiến hắn thành kẻ chết thay, tranh thủ chút thời gian để mình chạy trốn.

Không nghĩ tới người thiếu niên này lại có công phu kinh hãi thế tục!

Hai tên áo đen kia không phải người thường, nào có dễ dàng bị người giết chết như vậy! Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, trong tay hai người bọn họ đều cầm súng, lại chỉ trong chớp mắt đã mất mạng!

Cô gái nhỏ biết mình đã chọc vào một đối thủ mạnh mẽ!

Cô rất thức thời, lập tức bò đến bên chân Cảnh Duệ, đáng thương hề hề khóc lóc nói: “Anh trai, thật sự cám ơn anh! Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, chờ em về nhà, nhất định sẽ nói ba tặng lễ vật thật lớn cho anh! Vừa rồi rất xin lỗi, làm em quá sợ hãi, cho nên liền theo bản năng gọi anh là anh trai, hy vọng anh có thể cứu em, anh đừng để ở trong lòng!”

Cô muốn ôm lấy chân Cảnh Duệ, cầu xin hắn tha thứ, nhưng cô vừa duỗi ra tay, Cảnh Duệ liền không chút khách khí đạp cô văng ra ngoài!

Cô gái nhỏ bị hắn đạp xa hơn mười mét, “Oa” một tiếng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Cô quỳ rạp trên mặt đất, hoảng sợ vạn phần, người này là ác ma! Hắn so với hai tên áo đen kia còn tàn nhẫn hơn người!

Cảnh Duệ chậm rãi đi đến bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ đang bị thương, lạnh nhạt nói: “Lần sau tìm kẻ chết thay thì mở to đôi mắt một chút, nếu không người chết chỉ có thể là cô.”

Hắn không thích người khác gọi hắn là anh trai, hai chữ này không phải ai cũng có tư cách để gọi.

Người có tư cách gọi hắn là anh trai nhất, hiện tại đang không rõ sống chết khiến hắn sốt ruột.

Cô gái nhỏ trước mắt không khiến hắn nổi lên sự đồng tình, hắn chỉ muốn xử lí mọi việc thật nhanh để trở về nước.

Hắn lấy ra súng vừa muốn bắn, trên đỉnh đầu liền xuất hiện một chiếc máy bay trực thăng, rồi sau đó mười mấy người nhanh chóng từ thang trượt của máy bay trực thăng xuống.

Một người đàn ông trong đó nhanh chóng bế cô gái nhỏ đang nằm trên mặt đất, run giọng gọi cô: “Tiểu thư!”

Nước mắt của cô gái nhỏ ào ào rơi xuống, ủy khuất khóc lóc nói: “Bác Vinh sao giờ bác mới đến, thiếu chút nữa cháu đã bị giết chất! Ô ô ô……”

“Tiểu thư, là tiểu tử này muốn giết cô sao? Mấy người các cậu mau bắt tên này trở về! Trở về để tiểu thư chậm rãi tra tấn nó!”

Mười mấy người nhanh chóng rút súng ngắm ngay vào Cảnh Duệ.

Cảnh Duệ lạnh lùng đứng ở nơi đó, hắn cảm thấy rất tức giận vì những người này lại lần nữa làm hắn tốn thời gian.

Những người trước mắt này cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng đối phương còn có mấy chiếc máy bay trực thăng đang bay vòng vòng bên trên, không biết còn có bao nhiêu khẩu súng đang chĩa vào đầu hắn.

Đem tất cả mọi người xử lý cũng không quá khó khăn, nhưng đây là ở Anh quốc, khiến mọi việc nghiêm trọng hơn thì chỉ làm chậm trễ thời gian hắn về nước, hơn nữa những thế lực của hắn sẽ bị bại lộ, những người vẫn âm thầm đi theo bảo vệ hắn sẽ hi sinh.

Vì một đứa con gái như vậy, không đáng.

Cảnh Duệ không chút do dự xoay người bước đi, hoàn toàn coi những khẩu súng đang ngắm vào mình như không khí.

Người đàn ông trung niên hô to: “Uy, tiểu tử, cậu đứng lại! Lại bước thêm một bước nữa thì cậu sẽ mất mạng!”

Cảnh Duệ ngừng lại, sau đó xoay người, dùng đôi mắt không chút tình cảm nhìn người đàn ông trung niên.

“Cậu là ai? Vậy mà dám can đảm ra tay với tiểu thư nhà tôi!”

“Ông không xứng biết! Hơn nữa……” Cảnh Duệ vươn tay, ra hiệu với một phương hướng nào, tiếp tục nói: “Người chết không cần phải biết.”

Theo sự ra hiệu của Cảnh Duệ, những người vẫn âm thầm ở bên cạnh hắn lặng im không một tiếng động xuất hiện.

“Giết hết, đặc biệt là đứa con gái kia.”

Có thể giọng điệu của hắn quá mức cuồng vọng, người của đối phương đều ngây ngẩn cả người, cũng không dám tin hắn coi như không thấy thực lực mạnh mẽ bên phía bọn họ, muốn giết sạch tất cả!

Cảnh Duệ lại một chút không có để ý ánh mắt của đối phương, hắn nhàn nhạt phân phó xong, sau đó xoay người nhanh chóng biến mất trong ánh nắng chiều.

Hắn không muốn khiến việc trở nên nghiêm trọng chỉ bởi vì hắn vội vã muốn về nước mà thôi. Nhưng có người muốn tìm chết thì hắn cũng không thể ngăn cản!

Cảnh Dật Thần nhìn thấy con trai xuất hiện trong nhà, hơi hơi có chút kinh ngạc: “Chương trình học sắp xếp cho con không phải mới bắt đầu được hai tháng hay sao? Tại sao đã trở về rồi?”

Cảnh Duệ ngồi xuống sôpha sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Cảnh Dật Thần, không có trả lời mà nói thẳng vào vấn đề: “Ba, con muốn đi đến tổ chức sát thủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi