HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Lúc đầu, tại sao nét bút của bố hoặc mẹ lại không có trong tay của anh ta, mà là có trong tay của người anh 2 chữ?

Mà khi đó anh ta mất trí rồi, anh ta vẫn nhất quyết, anh ta là anh.

Thế nhưng đối với bố mẹ, anh ta không hề có ấn tượng gì.

Mọi người đều nói cha mẹ anh ta chết cả rồi, nhưng không có ai nói rằng anh của anh ta chết rồi cả, như vậy, anh của anh ta nhất định còn sống.

Sau khi gỡ bỏ con chip từ tai của Cảnh Trí, anh ta thấy đầu của mình sáng sủa hơn nhiều.

Anh ta cảm thấy bản thân đã bỏ qua một vấn đề quan trọng nào đấy, mà, hai bên tổ chức lớn này, bên nào mới thật sự bảo vệ cho anh ta?

Nếu như, những gì ngẫu nhiên trước đây đều không phải là đoán sai, mà là thật sự có người đang giúp anh ta?

Cảnh Trí đột nhiên có cảm giác hạnh phúc bừng sáng.

Trong 6 năm lại đây, đây là lần đầu tiên thật sự cảm thấy hạnh phúc, được người khác thật sự bảo vệ, được người khác thật lòng yêu thương.

Anh ta không phải là vật thí nghiệm, anh ta không phải quái vật, anh ta chỉ là một đứa trẻ bị mất trí nhớ.

Anh ta cúi đầu nhìn xuống hai dòng chữ màu xanh trên lòng bàn tay, miệng cười toả sáng.

Có anh trai cũng tốt, anh ta cảm thấy những vết thương dường như đã hết đau luôn rôi!

Cảnh Trí ôm lấy đầu, rồi bước đi.

Nhìn thấy anh ta muốn rời đi, bác sĩ trong viện nghiên cứu từ từ an ủi anh ta.

"Sean, cậu không thể rời đi, sức khoẻ của cậu vẫn chưa hồi phục."

"Sean, cậu mai trở về giường của mình, thuốc hôm nay vẫn chưa chuyền xong."

"Sean, cơ thể của cậu bây giờ bất kì chỗ nào cũng có chảy máu, cậu không thể tiếp xúc với người khácc không thì sẽ dẫn đến tử vong cao. Cậu bâu giờ đã bị cách li rồi! Cậu không thể ra ngoài."

.......

Âm thanh đó đã khiến Cảnh Trí thấy khó chịu, cậu ta bình thường rất tốt bụng, khi thấy cậu ta như vậy liền để cậu ta giống như một con chuột làm vật thí nghiệm, cậu ta làm sao mà tốt được.

Những người trong viện nghiên cứu này, vì đề phòng lây nhiễm cậu ta, mà tất cả đều đeo khẩu trang và găng tay, mặc đồ phòng hộ, che kín cả người, chỉ lộ hai con mắt ra ngoài.

Cảnh Trí nhìn bộ dạng sợ hại của bọn họ, sau đó liền cắn ngón tay của chính mình.

Hầu như tất cả các nhân viên của viện nghiên cứu đến, nhìn thấy cậu ta chảy máu, toàn bộ mọi người đều bị doạ đến tái mét mặt, chạy loạn cả lên.

Cậu ta là một mầm bệnh di chuyển, là một loại nguy hiểm nhất!

Từng giọt từng giọt máu chảy xuống, Cảnh Trí không hề thấy đau, mà suy cho cùng nếu anh ta không lãng phí máu như vậy, thì máu cũng sẽ được lấy đi.

Mỗi giọt máu chảy xuống, anh ta liền lao dữ dội tới một người.

Trong sát thủ doanh, anh ta đã được đào tạo rất tiềm năng, cộng thêm tầm nhìn vượt trội của mình, anh ta có thể ném máu của mình vào người khác trong ngay mắt là chuyện không khó.

Có điều, chỉ được 1,2 phút, thì phòng nghiên cứu của viện nghiên cứu ở dưới lòng đất kêu lên 1 tiếng rất lớn.

Chuông cảnh báo của viện nghiên cứu vang lên, giọng nói khẩn thiết vang vọng khắp các loa phóng thanh trong toàn bộ viện nghiên cứu:" bắt lấy Sean, tuyệt đối không được để cậu ta chạy ra!"

Hơn trăm người mặc trang phục bảo hộ đến bắt Cảnh Trí, trong tay mỗi người bọn họ đều cầm theo súng, chủ cần anh ta cứ động một bước liền bắn ngay.

Đương nhiên, trong súng không phải là đạn thật, mà chỉ là một viên thuốc gây mê mạnh.

Cảnh Trí là vật nghiên cứu độc tố quan trọng nhất của cả viện nghiên cứu, nhất định không được để nguy hiểm đến tính mạng.

Cảnh Trí nhìn thấy đoàn người đang cố gắng bắt lấy anh ta, không ngừng cười nhạo.

Chẳng lẽ tất cả những gì anh ta học được ở sát thủ doanh là vô ích sao?

Anh ta đột nhiên tăng tốc độ tấn công, tăng tốc độ như vậy, rất dễ dàng để anh ta tránh được những viên thuốc mê, đột nhập vào đám người đó.

Từng người bị Cảnh Trí đá đi, đây dường như không phải là đá giao lưu, mà giống như ném đi một thứ bị hỏng vậy.

Hét lên một tiếng thôi, một lúc là tất cả các vệ sĩ đều nằm trên sàn, sinh tử thế nào không biết.

Cảnh Trí đạp cửa thật mạnh, từng bước từng bước đi lên bục.

Cậu ta mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, nhuộm đầy vết máu, có của chính anh ta, cũng có của cả người khác. Chiếc dép đã bị bay mất đi đâu rồi, anh ta đi chân trần, bước trên mặt đất lạnh, đằng sau anh ta là những vết chân đầy máu.

Để phòng anh ta chạy trốn, viện nghiên cứu độc tố từ đó bắt đầu không cho anh ta ăn cơm, mỗi ngày chỉ truyền dịch cho cậu ta sống qua ngày.

Anh ta đã 7 ngày không ăn gì.

Nếu không phải cơ thể anh ta khoẻ mạnh, độc tố có khả năng phóng xạ tế bào để giải phóng năng lượng, thì cậu ta bây giờ có thể đã chết đói rồi.

Thâm hụt năng lượng nghiêm trọng, đã khiến Cảnh Trí không được vững vàng.

Anh ta vốn dĩ đã mất máu quá nhiều, viện nghiên cứu vì bảo vệ được nồng độ của độc tố trong máu của anh ta, nên không thể để anh mất máu, nên sắc mặt rất nhợt nhạt.

Vừa rồi lại có một kẻ thù ra tay, mà lại tiêm vào người anh ta loại thuốc gây nghiện, nên thân thể anh ta trở nên mất sức nghiem trọng.

Mắt anh ta dần dần bắt đầu ảo giác.

Cảnh Trí biết rõ loại ảo giác này.

Anh ta cố dùng toàn bộ sức lực để chạy như điên.

Anh ta muốn chạy khỏi nơi này, nơi đây là địa ngục!

Tại sao?

Tại sao độc tố trong người anh ta lại hiếm gặp trên toàn cầu?5/8& sao anh ta lại bị cách li ở đây? Tại sao không ai coi anh ta là người?

Anh ta làm sai điều gì sao, mà lại phải chịu sự trừng phạt, sự giày vò này!

Chất gây nghiện đã ngấm vào toàn cơ thể Cảnh Trí, cậu ta lao như điên trong ảo giác, lao vào tường của viện nghiên cứu, giống như một cơn gió thổi trong quảng trường, nhảy vào trong biển nước, chìm dần xuống.

Ngay tức thì, anh ta thấy rất nhiều phần kí ức hiện ra, nhưng phần kí ức đó vô cùng loạn, anh ta không phân rõ được đó là ảo giác hay là những phần hồi ức quý giá đã qua.

"Anh, socola của em, cho anh ăn nè!"

"Anh, tại sao e lại cao hơn anh?"

"Anh, em có thể ngủ cùng anh không?"

.......

Trong lúc đó, cậu ta nhìn thấy một bóng hình cao to trên bờ biển đang lao xuống biển lạnh.

Ngừoi đó rất mơ hồ không rõ, nhưng càng ngày càng lại gần cậu ta.

Anh ta đưa tay ra, nắm lấy người Cảnh Trí, kéo cậu ta cùng nhảy xuống nước, lại thấm được bầu không khí tươi mới.

Cảnh Trí muốn nhìn bộ dạng của anh ta, muốn biết người đax cứu mình. Thế nhưng, toàn bộ thể lực của cậu ta mà cạn kiệt, thuốc gây mê quá mạnh khiến cậu ta hôn mê đi.

Ngày thứ 2, cậu ta từ hôn mê tỉnh lại.

Nhìn quanh một lượt, cậu ta cảm thấy mệt mỏi.

Bất kể cậu ta làm loạn thế nào cũng không thoát khỏi đây được.

Cậu ta dựa vào đầu giường, nghĩ lại tất cả ngững gì đêm qua, nghĩ lại dốt cuộc có phải có người cứu cậu ta từ dưới nước lên.

Cậu ta không thể phân biệt được ảo giác hay hiện thực, cậu ta chỉ cảm thấy, đêm qua bản thân như đang mơ, không chân thực.

Cửa phòng mở ra, Peter bước vào.

" đêm qua 72 người chết, nhiễm độc tó 256 người!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi