HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Cảnh Trí từ lúc xuống khỏi máy bay đã cảm thấy có người đi theo mình.

Phải biết rằng, trực giác của sát thủ đều cực kỳ nhạy bén, hơn nữa cảm giác của Cảnh Trí căn bản đã vượt qua người bình thường, ó người nhìn chằm chằm cậu sẽ lập tức phát hiện.

Nhưng người ở sân bay không ít, cậu biết là mình vừa cao lại vừa đẹp trai, thu hút sự chú ý là điều bình thường.

Không lâu sau, liền có không ít cô gái nhìn trộm cậu.

Nhưng chờ đến khi Cảnh Trí đi ra khỏi sân bay, thì cảm giác bị người khác theo dõi đã khong thể nghi ngờ!

Vừa đến cái nơi xa lạ này, vậy mà lập tức đã bị người khác theo dõi, loại cảm giác này đối với một sát thủ rất không ổn!

Cảnh Trí rất muốn lấy súng, một phát súng bắn chết cái người theo dõi kia!

Đáng tiếc, lúc lên máy bay không được mang súng ống, trên người cậu rỗng tuếch, ngay cả một cái vỏ đạn cũng không có.

Ba lô và hành lý đều chỉ có chút quần áo và đồ ăn, mọi đồ vật có thể khiến cho người khác hoài nghi không hề mang.

Nếu muốn lấy súng, cậu cần đến chỗ khác lấy.

Cảnh Trí đành phải coi như không thấy có người theo dõi mình, đi nhanh về phía trước đi.

Trên thực tế, cho dù hiện tại trên người cậu có súng, thì cũng không có khả năng tùy ý giết người.

Cậu là sát thủ không sai, giết người là công việc của cậu, nhưng việc này cũng không có nghĩa cậu có thể giết người lung tung.

Ở trong lúc chấp hành nhiệm vụ, trừ khi có người uy hiếp đến tính mạng sát thủ, nếu không thì không được tùy ý giết người, đây là quy củ lâu dài cho tới nay của giới sát thủ.

Một sát thủ, đi thăm dò địa hình là điều quan trọng nhất. Không phải lập tức đi tìm mục tiêu để giết chết, mà là phải quen thuộc hoàn cảnh xung quanh.

Như vậy không chỉ có có lợi cho việc đề cao xác xuất thành công của nhiệm vụ, hơn nữa còn có thể lợi dụng địa hình để thong dong rời đi.

Cảnh Trí bước chậm ở đầu đuờng đêm khuya, nhìn cảnh quan xung quanh thành phố. Tóc đen, mắt đen, người da vàng nhìn những loại cây và hoa cỏ của thành phố A, nghe ngôn ngữ xung quan đó. Cậu liền hoảng hốt như mình tiến vào cảnh trong mơ!

Cậu đã từng tới nơi này!

Không, thật sự mà nói, cậu nhớ rõ nơi này!

Tất cả mọi thứ ở nơi này đều làm cho cậu quen thuộc!

Cái loại cảm giác này như khắc sâu vào trong xương, khó có thể hủy diệt!

Tại sao lại như vậy?!

Trong trí nhớ cậu rõ ràng không có chút dấu vết nào của nơi này!

Thời tiết tháng sáu đã có chút nóng bức, cái trán của Cảnh Trí chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đầu của cậu ẩn ẩn có cảm giác như muốn nổ mạnh, đây là hiện tượng khi nỗi lần cậu nhớ tới quá khứ.

Nhưng bất luận là thế nào mà có thể. Thì trong đầu nó vẫn rỗng, chứ nghĩ như thế này, vô luận hắn nghĩ như thế nào, trong đầu đều là trống rỗng!

Rõ ràng là có một loại cảm giác cực kì quen thuộc, rõ ràng đều là buột miệng thốt ra, nhưng là cái gì cũng đều nhớ không nổi!

“A!!”

Cảnh Trí bỗng nhiên ôm đầu bắt đầu hét lên, cậu thống khổ ngã trên mặt đất, cuộn tròn lại ỏ nơi đó, một quyền lại một quyền đấm vào đầu chính mình.

Trong óc cậu đau giống như bị kim đâm giống, cậu giờ đã bất chấp suy nghĩ bất cứ thứ gì!

Cảnh Dật Nhiên vẫn luôn đi theo phía sau Cảnh Trí, nhìn thấy con trai thống khổ ngã xuống đất, ông chạy như bay tới, đem Cảnh Trí từ trên mặt đất bế lên: “Con trai, con bị này làm sao vậy? Con đừng làm ta sợ!”

Đêm khuya người không nhiều lắm, nhưng bởi vì nơi này tới gần sân bay, có người mới vừa xuống máy bay đi qua nơi này, nhìn thấy Cảnh Trí bỗng nhiên kêu thảm ngã xuống đất, cũng định đi lên hỗ trợ. Nhưng có rất nhiều người lo lắng có lòng tốt giúp đỡ lại chỉ hỏi thăm, cũng không có ai chân chính qua xem xem xét tình hình của Cảnh Trí.

Huống chi, đã có Cảnh Dật Nhiên ra mặt hỗ trợ, những người khác cũng không nhúng tay vào.

Cảnh Dật Nhiên sau khi nhận được điện thoại của Cảnh Dật Thần, thì vẫn luôn đứng ở ngoài sân bay chờ.

Cảnh Trí vừa xuất hiện, hắn liền lập tức theo.

Hắn không xa không gần đi theo con trai ở phía sau, nhìn con cao lớn lại cường trán, vừa vui mừng lại vừa khổ sở, lúc con trai bị mang đi, mới có mười tuổi, vẫn là đứa nhỏ cái gì cũng không hiểu, hiện giờ, thằng bé đã trưởng thành!

Nếu không phải Cảnh Dật Thần đem ảnh chụp của Cảnh Trí cho hắn, thì hắn căn bản là không dám nhận!

Hắn rất muốn biết con trai khi trưởng thành nhìn như thế nào. Có phải anh tuấn giống hắn không, có phải có khuôn mặt giống hắn không, đáng tiếc, trên mẳ Cảnh Trí mang một tầng mặt nạ da người, hơn nữa nghe Cảnh Dật Thần nói, viện nghiên cứu virus vì phòng ngừa Cảnh Trí bị người nhận ra, thì định kỳ tiêm cho Cảnh Trí axit hyaluronic, biến hóa dung mạo.

Cảnh Dật Nhiên không phải là một người dễ dàng rơi lệ, nhưng khi nhìn thấy con trai, nước mặt của hắn không hề phòng bị mà rơi xuống.

Hiện tại nhìn thấy con trai kêu thảm té ngã, hắn cái gì cũng đều bất chấp, trực tiếp vọt lên.

Cũng may hắn vẫn còn một tí lý trí, không có kêu tên thật của Cảnh Trí, mà chỉ hô một tiếng “Con trai”.

Cảnh Trí ở trong mông lung nghe được có người gọi mình, sau đó liền rơi vào một cái vòng ôm rắn chắc ấm áp, có hai cánh tay gắt gao đem cậu ôm lấy, làm cho cậu có chút không thở nổi.

Ở trong trí nhớ của cậu, chưa bao giờ có người ôm qua cậu bao giờ 

Nhưng, cái ôm ấp này, cũng có chút quen thuộc!

Cảnh Trí miễn cưỡng mở to mắt, nhìn thoáng qua người ôm mình, nôn nóng vô cùng gọi cậu là "con trai"

Rồi sau đó, cậu liền ngơ ngẩn.

Người đàn ông tước mắt này ít nhất có bảy phần giống cậu!

Ý thức của cậu ngayvtức khắc liền thanh tỉnh hơn rất nhiều, cái cảm giác đau đớn trong đầu lập tức giảm bớt rất nhiều.

“Ông là ai?!”

Cảnh Dật Nhiên biết con trai đã mất trí nhớ, nhưng con trai hoàn tòan không quen biết cậu, dùng ánh mắt như nhìn người xa lạ nhìn hắn, hơn nữa lời nói ra không phải tiếng Trung mà là tiếng Anh. hắn ngay lập tức liền đau lòng.

Hắn nỗ lực áp xuống sông cuộn biển ngầm đau đớn trong lòng vừa phẫn nộ với người đã bắt con trai hắn đi, ôm chặt lấy Cảnh Trí như cũ, đau lòng hỏi cậu: “Com làm sao vậy? có nơi nào không thoải mái? Ta đưa con đến bệnh viện!”

Hai chữ “Bệnh viện" đối với Cảnh Trí mà nói, không khác gì địa ngục trần gian.

trong nhận thức của cậu, bệnh viện không phải là nơi cứu người, mà là nơi cầm tù cậu, lấy máu cậu, tiêm các chất hóa học vào người cậu.

“Cút! Tôi không đi!”

Cậu giống như điên rồi, đột nhiên đẩy Cảnh Dật Nhiên ra, bò dậy lảo đảo đi lên phía trước, ngay cả hành lý cũng bỏ.

Cảnh Dật Nhiên bị lực lớn của Cảnh Trí làm cho lăn đùng trên mặt đất, nửa thân của ông đều đau.

Nhưng cái gì cũng không quan trọng nằng con trai, Cảnh Dật Nhiên không có một chút oán hận.

Con trai không quen biết hắn, loại phản ứng này cũng không kỳ quái.

Việc kỳ quái chính là, con trai vừa nghe đến hai chữ “Bệnh viện” thì lập tức điên loạn.

Cảnh Trí ở ngoài bảy năm, Cảnh Dật Nhiên tuy rằng không biết hắn rốt cuộc là ai, nhưng hắn biết Tiểu Lộc đã từng bị cha mẹ của mình lấy làm virus thí nghiệm, cũng biết cô ở tổ chức sát thủ tu luyện. Cho nên việc Cảnh Trí trải qua thì hắn có thể đoán được một ít.

Hiện tại nhìn Cảnh Trí sinh ra bài xích đối với bệnh viện như,vậy, phản ứng đầu tiên của ông chính là chắc chắn con trai khẳng định sẽ ở bệnh viện nếm qua rất nhiều đau khổ.

Cảnh Dật Nhiên bò dậy từ trên mặt đất, lôi kéo hành lý Cảnh Trí, chạy chậm đuổi theo cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi