HÀO MÔN KHẾ ƯỚC: QUÂN TRƯỞNG CHỜ ĐÃ!

Tô Hiểu Mỹ nhếch nhác ngồi trong góc phòng, Tĩnh Vưu cầm điện thoại của cô ta xoay xoay trên bàn. Ánh mắt anh ta nhìn cô đầy sự châm biếm, " Có vẻ như... Tô tiểu thư của chúng ta cũng khó lòng thoát khỏi đây."


Tô Hiểu Mỹ hét lên với anh ta, " Luật Khôi sẽ tới cứu tôi, nhất định anh ấy sẽ cứu tôi."


Tĩnh Vưu bật cười, chống hai tay lên bàn, " Vậy ư ? Nhưng mà, hắn nói cô chỉ là bạn gái cũ của hắn."


Cô tái mặt, " Không...tôi là người mà anh ấy quan tâm nhất. Anh ấy nói như vậy là để bảo vệ tôi." Đúng vậy, Hứa Luật Khôi làm vậy là để bảo vệ cô, nhất định anh ấy sẽ cứu cô, giống như 7 năm trước. Anh đã hứa với cô sẽ không để ai làm hại cô, ngay cả Lâm Hiểu Khê còn thua cô, thì nhất định anh ấy sẽ bảo vệ cô.


Tĩnh Vưu không nói gì, nhìn số điện thoại mà mình vừa gọi tới. Cái tên được lưu đúng là khiến anh hứng thú, " Lâm Hiểu Khê là ai vậy ?"


Tô Hiểu Mỹ nghe cái tên đó thì vẻ mặt lại càng thêm sinh động, " Cô ta...là thứ đáng ghét !"


" Nhưng mà vừa rồi, người tôi gọi tới chính là Lâm Hiểu Khê."


Tô Hiểu Mỹ chấn động, chạy vồ tới giành điện thoại, kiểm tra một lần, quả thật cuộc điện thoại vừa rồi gọi tới cho Lâm Hiểu Khê. Cô ta hét lên, " Sao....sao lại gọi cho cô ta ! Sao Hứa Luật Khôi lại ở bên cô ta !"


Tĩnh Vưu không ngờ lại thấy được một màn này, sự độc ác trong người càng thêm trỗi dậy, " Tô Hiểu Mỹ, cô nói xem, ai bảo vệ cô ?"


" Nhất định là anh gọi nhầm số rồi. Lâm Hiểu Khê bị đuổi tới Pháp rồi, 7 năm trước bị đuổi tới đó, Hứa Luật Khôi chán ghét cô ta như vậy, sao có thể..." Tô Hiểu Mỹ không giống như một người bị bắt cóc nữa, cô ta tức giận lên hét.


Tĩnh Vưu chói tai, tức giận giáng một bạt tai xuống, Tô Hiểu Mỹ ngã xuống đất, ôm gò má đỏ ửng của mình, " Anh...."


" Ồn, phiền, đáng ghét !" Anh lạnh nhạt nói. " Ý thức hoàn cảnh của mình bây giờ đi."


Tô Hiểu Mỹ nhận ra vừa rồi mình bị chuyện làm mờ mắt, nhất thời quên mất, bản thân đang rơi vào tình cảnh gì. Cô ta im lặng, không dám ho hoe.


Tĩnh Vưu đi ra khỏi chỗ giam Tô Hiểu Mỹ. Tát Ma ngồi trên nóc xe, đưa mắt nhìn về phía phòng giam.


" Có chuyện gì sao ?" Tĩnh Vưu đi tới, nụ cười nhạt vẫn giữ trên môi.


" Có thật là làm xong vụ này chúng tôi sẽ nhận được tiền không ?" Tát Ma hỏi hắn.


Tĩnh Vưu gật đầu, " Đương nhiên. Tiền này đủ cho mấy cái miệng ăn trong nhà anh yên ổn suốt năm."


Tát Ma cúi đầu xuống, không nói gì.


Tĩnh Vưu im lặng quan sát anh ta, " Sợ ư ?"


Tát Ma lắc đầu... rồi lại gật đầu.


" Nhưng mà mấy đứa em của anh đều đang chết đói đấy."  Chỉ một câu đã khiến cho Tát Ma phải thôi cắn rứt. Đúng vậy, làm xong vụ này, 4 đứa em của hắn sẽ không lo đói. Chỉ là...xem như đây là lần cuối.


Lạt Dã lại bắt đầu nổi thú tính, muốn vào chỗ giam Tô Hiểu Mỹ, lúc đi qua thì thấy Tĩnh Vưu và Tát Ma đang nói chuyện gì đó. Hắn khinh bỉ tên Tát Ma yếu ớt hèn nhát đó, đẩy cửa phòng ra, nhìn người con gái ngồi ở giữa đất. Hương vị của cô ta đêm qua hắn đã thử, đúng là mềm mại khác hẳn phụ nữ ở Tây Tạng. Vừa nhìn thấy cô, hắn đã không nhịn được, đi tới kéo cô lên nằm úp trên bàn, mặc cô dãy dụa khóc thét, hắn vẫn càn rỡ hành hạ cô ta. Đúng là đám phụ nữ người nhẹ như lông tơ, chỉ hợp để làm ấm giường. Hắn thô bạo không ngừng nghỉ, nhìn người dưới thân không còn phản ứng, tay sờ soạng khắp thân thể của Tô Hiểu Mỹ sau đó liền phóng thích mầm mống trong người cô ta. Làm xong thì kéo quần lên, mặc kệ cô ta xơ xác ở trên bàn, đẩy cửa ra ngoài. Hắn nhìn thấy ánh mắt của A Lan và Tát Ma đều đang hướng về hắn, cười sỗ sàng, " Sao, cũng muốn nếm thử ?" Nói xong liền rời đi.


Tĩnh Vưu chán ghét nhìn hắn, " Đúng là một kẻ bệnh hoạn."


Tát Ma đi vào trong phòng giam Tô Hiểu Mỹ, thấy cô trần trụi yếu ớt, sắc mặt ngơ ngác thẫn thờ. Đau lòng cởi áo khoác che người cô lại. Đang định đi ra thì nghe thấy người trên bàn đang bật cười. Tát Ma ngạc nhiên, đi tới gần cô, thật sự cô đang cười, nụ cười tráo phúng mếu máo, anh có chút sợ hãi, liền mở cửa đi ra khỏi phòng.


Tô Hiểu Mỹ bò dậy, ánh mắt trống rỗng, sau đó liền cười. Cô bị như này, Hứa Luật Khôi sẽ thương xót cô, nhất định anh sẽ đau lòng vì cô. Tô Hiểu Mỹ vừa cười vừa khóc, vì cái gì phải chúi đầu lao tới cái nơi lạnh lẽo xứ Tạng này chứ, còn chẳng phải vì Hứa Luật Khôi hay sao ! Nếu không vì muốn được gần anh hơn thì cô cần gì phải mò tới nơi này để rồi gặp chuyện. Chỉ cần đi xong chuyến này thì nhất định sẽ được chuyển vào quân khu X, như vậy sẽ có thể được ở bên cạnh anh. Nhưng, chuyến đi này, lại chỉ có đau khổ và tàn nhẫn. Hứa Luật Khôi nếu biết được vì anh mà cô khổ sở như vậy thì sẽ đau lòng, thương xót cô. Lâm Hiểu Khê đừng mơ giành được anh, chỉ cần anh vẫn còn thương cô thì đừng hòng có chuyện cô ta cướp được.


——————


Đêm hôm đó quân khu X quyết định tác chiến ngay, đánh sập bọn cướp. Kế hoạch được đưa ra khá nguy hiểm nhưng thời gian bọn họ không còn nhiều. Trời tuyết càng về khuya càng lạnh lẽo, Lâm Hiểu Khê núp trong bụi cây ngắm bắn, " Có 10 người canh giữ ở bên ngoài, phía trong có 2 gian nhà sáng đèn. Cả 10 tên đều trang bị vũ trang. Báo cáo, hết."


" Phần sau có 6 tên, bọn chúng phân bố rất dày, có trang bị vũ trang. Báo cáo,hết." Giang Hi thông báo qua bộ đàm.


" LADY, nhắm bắn vào chiếc xe oto." Hứa Luật Khôi từ bộ đàm phát lệnh.


" Nhận lệnh." Lâm Hiểu Khê nhắm thẳng vào chiếc xe nã đạn, khu nhà đột nhiên trở nên lộn xộn.


" GUN, thủ tiêu phía sau."


" Vâng." Giang Hi không để tuyết cản tầm nhìn của mình, nhanh chóng bắn hạ 6 tên ở phía sau. Do mấy tên đó chỉ là tay ngang nên đương nhiên nhanh chóng bị hạ gục. Một mảng hỗn loạn, mấy kẻ kia bắt đầu nã súng một cách hoảng hốt, bạ đâu bắn đó, loạn như cào cào.


" Summer, Vic, Ki, tiến lên." Ở giữa đêm tuyết, ba bóng trắng xuất hiện, nhanh chóng thủ tiêu mấy kẻ ở phía trước, Triệu Tiểu Hạ không hổ là đặc công xuất sắc, cùng lúc xử gọn được rất nhiều người, Phó Kình và Tần Minh không thua kém. Cục diện ở bên ngoài đã được kiểm soát.


" LADY, di chuyển."


Lâm Hiểu Khê xách súng đứng dậy, cô cần tiến gần hơn tới căn nhà đó. Bọn họ vẫn chưa thể nắm bắt được bao nhiều người ở phía trong. Trong lúc cô chạy di chuyển đến chỗ được chỉ điểm thì một người xuất hiện đã khiến cô phải hoãn lại. Một thân ảnh đen cầm súng chĩa về phía cô, người đàn ông đó khác xa với lũ người dưới kia, hắn chính là sát thủ. Cô dừng lại, hai súng hướng về phía nhau.


" Lâm Hiểu Khê phải không ?" Người kia lên tiếng. Thanh âm là của người Hán, chất giọng trầm.


Cô không lên tiếng, âm thầm đánh giá người này, hắn biết cô, hơn nữa giọng điệu này chính là của người đã gọi đến. Đụng phải kẻ không tầm thường rồi.


" Anh là ai ?" Cô cảnh giác.


" Tô Hiểu Mỹ gửi lời chào tới cô."


Lâm Hiểu Khê im lặng, cô đang tính toán.


Bùm...


Một tiếng nổ vang lên, Lâm Hiểu Khê nhìn thấy căn nhà kia đang chìm trong lửa. Nhưng không để bản thân mất cảnh giác, cô liền dứt khoát nã súng, tên kia thân thể không tồi, né được rồi cả người liền ẩn nấp vào trong rừng. Lâm Hiểu Khê tựa người sau một thân cây, lắp đạn vào.


" Lần này lại là vì gì ?" Cô lên tiếng.


Tĩnh Vưu nhìn đám cháy cùng với khói bay ra từ chỗ mà mấy ngày nay hắn ở, sắc mặt không có chút thay đổi. Chuyện đã làm đều nên làm rồi. Tuy nhiên hắn chỉ là không ngờ trên đường rút lui lại bắt gặp một người của bên quân đội. Chỉ là dựa theo phán đoán, thử hỏi bừa ai ngờ lại đúng là người mà hắn hứng thú. Lâm Hiểu Khê... à, hắn nhớ ra rồi. Cái tên này vì sao lại gợi cho hắn sự hứng thú, người kia, là người kia.


" Cố Trình Châu khoẻ không ?"


Đoàng....


Một viên đạn bắn về phía chỗ Tĩnh Vưu đang ẩn nấp.


Lâm Hiểu Khê ánh mắt lạnh đến cực điểm, sao có thể...


" Quên mất, hắn chết rồi."


Đoàng....


Tĩnh Vưu biết mình đã chọc phải ổ kiến lửa, lúc này anh ta liền lao ra chế ngự cô, cô hất văng súng hắn, còn súng của cô cũng bị hắn đá xa. Lâm Hiểu Khê bị hắn đè trên tuyết, còn tay cô thì đang nắm lấy cổ hắn.


" Là ai ?" Cô lật ngược tình thế, hai chân tung về phía ngực anh ta, Tĩnh Vưu bật ngã ra phía sau, nhanh chóng đứng thẳng dậy.


" Là ai quan trọng tới thế sao ?" Tĩnh Vưu thở dài, súng ở quá xa anh ta.


Mà Lâm Hiểu Khê lúc này cũng không thể với tới súng của mình. Ở trong tuyết, người cô lạnh như băng, cổ họng đau rát.


" Muốn cứu Tô Hiểu Mỹ không ?" Tĩnh Vưu đột nhiên nói.


Sắc mặt Lâm Hiểu Khê vẫn không thay đổi, " Vậy ra anh đã sớm đoán được."


Tĩnh Vưu đương nhiên đã chuẩn bị một kế hoạch dự phòng, mục tiêu là Tô Hiểu Mỹ. Cho dù bọn họ có cứu được mấy kẻ kia thì vẫn sẽ thiếu đi nhân vật chủ chốt. Lúc này Tô Hiểu Mỹ đã bị Lạt Ma đem đi, bây giờ, muốn cứu e là phải thả hắn.


" Đi dọc bìa rừng, có khi vẫn kịp đấy !" Tĩnh Vưu nhìn cô, còn khơi ra cái giọng điệu gợi ý.


Lâm Hiểu Khê cắn răng, nếu bây giờ cô đi cứu Tô Hiểu Mỹ thì chỉ có thể thả hắn. Nhưng mà nếu thả hắn, manh mối về Cố Trình Châu...


" Chúng ta sẽ còn gặp lại." Tĩnh Vưu đoán được quyết định của cô, hắn ung dung đi tới chỗ súng của mình rồi chạy vào sâu trong rừng.


Lâm Hiểu Khê chửi thầm, cũng nhặt súng của mình lên sau đó chạy dọc theo bìa rừng, đi theo dấu chân còn chưa phai. Vừa đi vừa thông báo qua bộ đàm, " Báo cáo, Tô Hiểu Mỹ bị dẫn đi, tôi gặp phải sát thủ. Hiện tại có thể đã gần tới cuối rừng."


" Tiếp tục đuổi theo."


Cô cuối cùng cũng đuổi kịp hai bóng người đang chạy kia, đang định bắn súng về phía tên đàn ông thì bất ngờ hắn vồ lấy Tô Hiểu Mỹ quay người lại, một con dao đặt ngang cổ cô ta.


" Cút !" Tiếng Hán của hắn chắc cũng chỉ đến từng này.


Lâm Hiểu Khê cách bọn họ không quá xa, dưới ánh đèn leo lắt trên người tên kia, cô nhìn được khuôn mặt của Tô Hiểu Mỹ mà cô ta lại dường như không nhận ra cô vì bây giờ trên người cô đều bịt kín.


" Cứu tôi." Tô Hiểu Mỹ khóc lóc. Con dao kia đã cứa qua da cổ cô, máu rát chảy xuống.


Lâm Hiểu Khê dùng tiếng Tạng để nói chuyện, " Thả cô ta ra, anh sẽ sống."


Lạt Dã không ngờ cô biết tiếng Tạng, " Không, có tiền, chỉ cần có cô ta là có tiền."


Lâm Hiểu Khê nhận thấy được sự mất bình tĩnh qua giọng nói của hắn. " Thả cô ta ra, cũng có tiền."


Lạt Dã không ngu dốt mà tin, dao càng dí sát vào, " Thả súng."


Cô thở dài, tay đặt súng xuống, sau đó nhìn hắn, " Đã làm theo."


" Đá nó ra." Lạt Dã không yên tâm.


Lâm Hiểu Khê lấy chân đá súng ra, nhưng ngay lúc chân đá thì dao găm giấu trong tay áo bị cô ném thẳng đâm ngay vào đầu của Lạt Dã. Hắn không trở tay kịp, chết không kịp ngắm mắt, bổ ngửa về sau. Tô Hiểu Mỹ nhắm tịt mắt, sau khi thấy lưỡi dao kia không hề cắt cổ mình thì mới mở mắt ra. Sau đó trông thấy một bóng dáng, mừng rỡ như điên chạy về phía trước sau đó ôm chầm lấy người đó.


" Em biết mà, biết anh sẽ bảo vệ em."


Lâm Hiểu Khê nhìn cô ta chạy vụt qua mình, cô quay đầu lại, Tô Hiểu Mỹ hai tay ôm cứng lấy một thân ảnh cao lớn, cô biết người đó là ai, chỉ lạnh nhạt nhìn sau đó không thèm quan tâm, đi tới chỗ Lạt Dã, rút dao găm ra. Xoay người, " Báo cáo, hoàn thành nhiệm vụ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi