HÀO MÔN KHẾ ƯỚC: QUÂN TRƯỞNG CHỜ ĐÃ!

Lâm Hiểu Khê cầm cây đàn trong tay, cô có chút lưu luyến, nhưng cô không thể nào chơi đàn được nữa. Cây vĩ cầm này gắn với kí ức đau khổ của cô, vì cây đàn này mà ông nội của cô đã bỏ mạng. Rất nhiều người đã đổ lỗi cái chết của ông nội cho cô. Cô rơi nước mắt, đặt đàn lên vai, sau đó cầm cây vĩ lên, cố gắng chơi một bản nhạc nhưng khi vừa nhắm mắt, màu máu lại hiện ra trước mắt cô. Cô buông đàn xuống, đặt nó cẩn thận vào trong hộp.


Ngày hôm sau, cô đi tới địa chỉ ở trên danh thiếp, tìm tới một toà nhà ở phía đông Paris. Cô nhờ phía lễ tân gọi giúp mình Cố Trình Châu, sau khi được sự chấp thuận của anh thì cô liền ôm theo hộp đàn đi thang máy lên tầng 17, Cố Trình Châu sống ở căn hộ cao nhất của toà nhà này. Anh ta mở cửa ra đón cô, dường như mới ngủ dậy, vẻ mặt có chút ngái ngủ.


Lâm Hiểu Khê quan sát Cố Trình Châu, anh rất trắng, vóc dáng cũng gầy gò, chiều cao chắc tầm 1m75, khuôn mặt anh có đầy đủ đặc điểm của người châu Á, điều này khiến anh trở nên thu hút. Căn hộ này rất sạch sẽ và ngăn nắp, những người làm bác sĩ đều có thói quen sạch sẽ như vậy. Cô nhận tách trà từ anh, uống thử một chút, hồng trà, được pha rất chuẩn xác, vị trà nồng nhẹ, màu trà trong nâu.


Buổi sáng mùa thu ở Paris không quá nắng, góc thưởng trà nằm ở ngoài ban công, Lâm Hiểu Khê yên lặng nhìn khung cảnh Paris từ trên cao, Cố Trình Châu đúng là một con người có tính thẩm mỹ và nhu cầu cao.


" Tôi tưởng cô sẽ giữ cây đàn đó lâu hơn chứ." Cố Trình Châu cất đàn về phòng, sau đó đi ra ngoài ngồi thưởng trà với cô.


" Tôi chỉ là nhớ nó mà nỗi nhớ không quá dài, chỉ là hoài niệm." Lâm Hiểu Khê đặt tách trà xuống, " Anh làm bác sĩ quân đội, tôi không nghĩ anh lại có hứng thú với nhạc cụ và nghệ thuật."


Cố Trình Châu bật cười, anh có thể không quá điển trai nhưng nụ cười của anh lại rất ấm áp, mang tới cho người khác một sự gần gũi và thân thiện, " Thực ra tôi không biết gì về âm nhạc hay nghệ thuật cả. Ở buổi đấu giá đó, chỉ đơn thuần là bị cây vĩ cầm đó thu hút nên mua nó. Dù sao thì nó cũng rất đẹp."


Lâm Hiểu Khê không ngờ tới điều này, " Anh bỏ ra 15000 đô chỉ vì đẹp ư ?"


" Ừ, dù sao 15000 đó cũng sẽ được dùng để làm việc thiện." Cố Trình Châu gật đầu, " Vậy sao cô lại đem nó đi đấu giá vậy ?"


Cô có chút sững người, cười gượng, ánh mắt có chút chuyển buồn, " Vì cây đàn đó mà tôi mất đi một người thân."


Bầu không khí bỗng nhiên trở nên im lặng, Cố Trình Châu không nói gì, ánh mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào cô, sau đó anh dịu dàng nói với cô, " Tiểu Khê, hi vọng cuộc đời sau của cô giống như cái tên của mình, bình lặng và trong veo."


" Cố Trình Châu, tôi không phải là người tốt."


" Thật trùng hợp, tôi cũng không phải."


" Tôi đang muốn huỷ hoại cuộc đời của một người."


"..... Còn tôi muốn cứu vớt cuộc đời của người ngay trước mắt tôi."


Một cơn gió lạnh bỗng thổi qua làm tung mái tóc của cô lên, người đàn ông đó dùng giọng nói ấm áp và ánh mắt chân thành của mình để nói với cô, còn cô, cô chỉ lạnh nhạt đối diện với anh, " Người cứu rỗi cuộc đời tôi chỉ có thể là tôi."


Lâm Hiểu Khê nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc, không gian đen lại ám lấy cô, cô hoảng hốt muốn ở lại nhưng đã không thể. Một bàn tay nắm lấy tay cô, cô mở mắt ra, " Hôm nay như vậy là đủ rồi." Vĩnh Thiều tắt đồng hồ, sau đó anh lấy khăn lau mồ hôi cho cô. Cô từ từ ngồi dậy, sắc mặt vẫn chưa hồi phục, cô đưa tay lên chạm vào tóc mình, hình như khi cơn gió đó thổi qua, chiếc khăn quàng cổ bằng lụa của cô cũng rơi khỏi cổ, bay trong gió, Cố Trình Châu phản ứng nhanh nắm lại một đầu khăn sau đó đem trả lại cho cô, " Suối nhỏ, đừng quá gai góc như vậy."


Vĩnh Thiều biết khi cô xem được kí ức của mình sẽ rơi vào trầm mặc, anh mở cửa phòng ra, lại trưng lên nụ cười đặc trưng của mình, " Nào, mình đi ăn gà rán đi." Lâm Hiểu Khê nghe nói vậy thì bật cười, cô đánh nhẹ vào bắp tay anh, " Ngốc."


Thẩm Bình Tây lái xe chở Lâm Hiểu Khê và Vĩnh Thiều đi ăn gà rán. Vĩnh Thiều do là tội phạm nên cần phải sửa sang khuôn mặt một chút, đôi mắt hai mí bị biến thành một mí, làn da trắng mịn như con gái lại bị bôi thành da ngăm. Vĩnh Thiều suy sụp ôm tay của Lâm Hiểu Khê giả bộ tủi thân nhưng lại bị cô lườm một cái sắc nhọn.


Khi đến chỗ cửa hàng gà rán ăn nhanh có tiếng, hai người Lâm Hiểu Khê và Vĩnh Thiều lần lượt đi xuống trước còn Thẩm Bình Tây đi đỗ xe. Vĩnh Thiều giống như rất lâu rồi chưa được ăn gà, cậu ta hào hứng gọi rất rất nhiều, ngay cả nhân viên cũng trừng mắt mà ngạc nhiên. Lâm Hiểu Khê đưa thẻ ra quẹt, tốn khá khá tiền đấy. Thẩm Bình Tây đại khái dễ ăn, không đòi hỏi, một bàn gà rán mang ra đương nhiên khiến cho những khách hàng khác cũng chú ý không ít.


Lâm Hiểu Khê cầm một chiếc đùi gà lên, cắn một miếng, hai mắt sáng trưng. Thẩm Bình Tây trái ngược, anh ung dung đeo bao tay ra gỡ từng phần thịt.


" Nhìn chúng ta giống như mấy người mới ra tù ấy." Vĩnh Thiều nói.


Thẩm Bình Tây dừng tay, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, có chút khinh bỉ, " Cậu mới là đồ mới ra tù."


Vĩnh Thiều giống như giật mình, cười khổ, " Ừ, trong tù chỉ được ăn gà kho sả."


Lâm Hiểu Khê trong lúc bọn họ nói chuyện đã ăn được hai cái đùi gà, lúc này còn mom mem tới chiếc bánh kẹp. " Ăn vừa phải thôi, tối ngủ phì bụng không ai thức với đâu." Thẩm Bình Tây lại chuyển mũi rìu về phía cô, cô chửi thầm, cái tên này. Nhưng nói cô vậy chứ anh vẫn lấy dao chia chiếc bánh thành hai phần, đưa cho cô một nửa, cô sung sướng hai mắt lấp lánh nhìn anh ta, " Tây Tây !" Thẩm Bình Tây rợn người, giọng điệu lạnh nhạt, " Tôi không có hứng thú với phụ nữ."


Nụ cười của Lâm Hiểu Khê bị cứng lại, cô cắn mạnh chiếc bánh, ưm, hảo hạng. Nước sốt chảy ra từ chiếc bánh dây vào bên miệng cô, Vĩnh Thiều tự nhiên lấy giấy lau cho cô, còn không quên càm ràm, " Chị hơn tôi tuổi mà y như đứa con nít."


" Đừng nhắc tới vấn đề tuổi tác ở đây." Lâm Hiểu Khê nhăn mặt.


" Được được."


Lâm Hiểu Khê ăn no, bàn gà rán cũng vơi bớt, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay, tình cờ nghe được một câu chuyện.


Nữ nhân A: " Lúc nãy tôi nhìn thấy ảnh hậu Trần Tố, cô ấy đi cùng một người mặc quân phục."


Nữ nhân B: " Tôi cũng thấy, trời ngoài mưa như vậy, quân nhân đó che ô cho cô ấy."


Nữ nhân A: " Có phải là người tình tin đồn của ảnh hậu, vị Thiếu tá trẻ tuổi đó không ?"


Nữ nhân B: " Nếu vậy thì... cái cô thiên kim tiểu thư mấy hôm trước đăng ảnh kia, bị cắm sừng à ?"


Lâm thiên-kim-bị-cắm-sừng Khê: Các người mới là bị cắm sừng, tôi hôm nay cũng cắm sừng anh ta đi ăn với hai tiểu mĩ nam đó.


Cô bực bội đi ra ngoài, nhìn hai cô gái kia, sau đó hất tóc đi về chỗ. Vĩnh Thiều và Thẩm Bình Tây cũng đi ra tay, một lúc sau liền về, thấy Lâm Hiểu Khê sắc mặt không tốt, biết ngay là có chuyện.


" Chuyện gì ?" Thẩm Bình Tây ngồi đối diện cô, vẻ mặt hỏi cho có.


" Đáng lẽ lần trước tôi nên cắt cổ cô ta thật, không chừng đỡ phiền." Cô phụng phịu má nói.


" Xấu hoắc." Một câu của Thẩm Bình Tây khiến cô muốn lấy ghế xông vào đánh anh.


" Chị muốn giết ai, em giết hộ chị." Vĩnh Thiều trái lại, anh ta có vẻ rất hào hứng.


Lâm Hiểu Khê lắc đầu, " Không muốn giết ai cả. Chỉ muốn về nhà."


Nhắc đến nhà, cô từ khi về nước tới bây giờ, số lần ở Tĩnh gia dường như đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù ba mẹ và Lâm Thiên Dương có gọi điện bảo cô về nhưng cô lại lảng tránh bận này bận nọ, chẳng qua cô sợ về đó vì bảy năm trước, ngay tại nơi đó, bàn tay của cô đầy máu ôm lấy ông nội.


Thẩm Bình Tây đột nhiên đưa điện thoại cho cô, " Bắn pháo hoa ở cầu Đinh Lâm."


" Anh muốn đi tới đó ư ?" Vĩnh Thiều nghiêng người hỏi anh.


Thẩm Bình Tây gật đầu lia lịa, " Có bắn pháo hoa. Nhất định sẽ có mấy tiểu soái ca ở đó."


Tâm trạng của Lâm Hiểu Khê vì một câu nói này mà kéo căng lên, cô bụm miệng cười, " Tây muội muội, muội thiếu đàn ông bao lâu rồi ?"


" 3 tháng lẻ 10 ngày." Thẩm Bình Tây vừa bấm điện thoại vừa nói.


Lâm Hiểu Khê:..........


Pháo hoa được bắn từ thuyền ở trên sông, vì sự kiện này mà cây cầu Đinh Lâm chật ních người. Lúc trời sẩm tối thì mưa nhưng bây giờ tạnh hẳn, không khí mang đầy mùi ẩm. Lâm Hiểu Khê cùng Thẩm Bình Tây và Vĩnh Thiều đứng ở giữa cầu, vị trí này nhất định sẽ ngắm được pháo hoa rất đẹp. Khi những chùm pháo hoa bắn lên, từng tia sáng màu sắc lan toả khắp bầu trời, mùi thuốc khói nồng gay lên mũi. Mọi người đều vui vẻ ngẩng đầu lên để ngắm pháo hoa chỉ riêng Lâm Hiểu Khê cúi thấp xuống, cô nhìn mặt sông sâu đen kịt, giống như bóng tối trong hồi ức, một khắc đó, có một tia kích thích khiến cô như muốn nhảy xuống cầu, cô dẫm một chân lên lan can, đưa tay về phía dưới, dường như, có ai đó đang gọi tên cô.


Bịch...


Lâm Hiểu Khê bị kéo lại vào, Vĩnh Thiều hoảng sợ, vừa rồi nếu anh không để ý thì nhất định người này sẽ lộn cổ xuống dưới sông. Anh chạm tay lên mặt cô, má cô lạnh ngắt, cô ngỡ ngàng nhìn anh, sau đó đột nhiên bật cười, " Vĩnh Thiều, thật sự là muốn chết quách đi mà."


Vĩnh Thiều thở dài, anh nắm tay cô, đưa cô ra khỏi đám đông, dưới bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ và không khí vui vẻ của mọi người xung quanh, bàn tay của anh nắm rất chặt, như sợ cô sẽ bị lạc mất, cũng như sợ cô sẽ buông tay. Chen khỏi đám đông, anh tiếc nuối thả tay cô ra, " Lâm Hiểu Khê, Cố Trình Châu là một kẻ xấu, người khiến chị đau lòng đem kí ức khoá chặt lại đó hại chị rất nhiều. Trên đời này, người cứu rỗi cuộc đời chị chỉ có....."


Một tiếng thét vang lên, bầu trời hiện lên một con rồng to lớn. Mọi người đều hào hứng với màn pháo hoa này, tiếng cổ vũ và reo hò vang lên rất to. Lâm Hiểu Khê không nghe được rõ Vĩnh Thiều nói gì nữa, cô mở to mắt nhìn khẩu hình miệng của anh. Cuối cùng bật lên một cái tên, " Hứa Luật Khôi."


Vĩnh Thiều gật đầu, " Em yêu chị, đó là điều mà ai cũng biết rõ. Từ lần đầu tiên khi gặp chị, em đã yêu chị nhưng tình cảm của em so với Hứa Luật Khôi đều không thể so sánh bằng. Cố Trình Châu không yêu chị, anh ta cũng không tốt như chị nghĩ. Trên đời này, người yêu chị, bán mạng vì chị chỉ có Hứa Luật Khôi. Khi kí ức của chị quay về, chị sẽ không còn đau lòng vì Cố Trình Châu nữa mà sẽ cảm thấy áy náy với Hứa Luật Khôi. Người đau khổ nhất trong 4 năm nay chính là anh ấy. Em yêu chị nhưng vì bên cạnh chị có một người như vậy nên em tình nguyện buông tay chị."


Lâm Hiểu Khê nhất thời không biết nói gì, Vĩnh Thiều nói với cô những lời này là để thổ lộ cho bản thân hay là cho Hứa Luật Khôi.


Tay của Vĩnh Thiều đưa ra, sau đó anh ôm chặt người con gái trở thành vết dằm trong tim anh suốt mấy năm qua, " Cho nên đừng nghĩ đến cái chết nữa, đừng cậy Hứa Luật Khôi yêu mình nữa, quay đầu lại đi, chị sẽ thấy, đằng sau có người chờ chị đến đau lòng." Cánh tay buông lỏng ra, Lâm Hiểu Khê quay người lại, một người đứng ở phía sau cô, sắc mặt bình thản, nhìn cô bằng ánh mắt ẩn chút nỗi đau.


Cô đi từng bước, tiến tới gần anh, sau đó vùi mặt vào trong vòm ngực của anh, " Hứa Luật Khôi, em quay đầu rồi, hoá ra...anh vẫn luôn ở phía sau em."


Hứa Luật Khôi để cô ở trong lòng mình, tay anh vuốt tóc cô, " Ừ, anh mãi ở phía sau em."


Vĩnh Thiều quay người lại, nhìn lên bầu trời ngợp đầy pháo hoa, nụ cười lúc trước dần vụt tắt, có những người như pháo hoa vậy, xuất hiện với vẻ ngoài rực rỡ, tiến đến trong trái tim của mình bằng một vẻ đẹp kì diệu nhưng, pháo hoa sẽ phải tàn lụi, không có ai mãi tồn tại trong lòng mình mãi mãi. Lâm Hiểu Khê là pháo hoa của Vĩnh Thiều, là tình yêu mà anh vĩnh viễn không bao giờ có thể lưu giữ được khoảnh khắc đẹp nhất của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi