HÀO MÔN KHẾ ƯỚC: QUÂN TRƯỞNG CHỜ ĐÃ!

Ngày thứ 3 Lâm Hiểu Khê bị bắt, bên phía điều tra vẫn không khiến cô hé ra một lời nào. Cho dù có ai đi vào tra khảo cũng đều chỉ nhận lại mấy lời chẳng liên quan. Phía cảnh sát mặc dù tóm sống được cô nhưng lại không có bằng chứng về việc cô có thật sự là Kito không ? Vụ nổ xảy ra ở phim trường đó không phải do boom mà là do trong quá trình quay phim, một số máy tạo khói bỗng dưng xảy ra vấn đề nên bốc cháy, kéo theo một vụ cháy lớn, xe hơi của Trần Tố bắt lửa nên nổ. Không có thương vong về người.


Hứa Luật Khôi nhìn người con gái đang ngồi trong phòng thẩm vấn, cô đúng là giáng xuống một đòn đau cho anh mà. Lần này, anh tiến vào phòng, ngồi đối diện cô.


" Đúng là không ngờ được." Anh mỉa mai.


" Thôi nào ngài quân trưởng, tôi chỉ là tình cờ được thuê để đóng giả một người thôi, tôi chẳng biết chuyện gì xảy ra." Cô bắt đầu rơi nước mắt tỏ vẻ oan khuất.


Hứa Luật Khôi chẳng đoái hoài đến nước mắt của cô, " Đừng khóc, từ khi chúng ta gặp nhau tới bây giờ nước mắt của cô là thứ mà tôi khinh thường nhất."


Lâm Hiểu Khê nghe anh nói thì liền không khóc nữa, đưa tay lên lau nước mắt sau đó cười, " Mở được USB chưa ?"


Câu hỏi bất ngờ này của cô khiến anh có chút trở tay không kịp.


" Đoán được trong đó có gì không ?"


"...."


" Hm, có khi nào mở ra lại là bí mật kinh thiên động địa gì không ?"


" Lâm Hiểu Khê, có phải cô lại bị điên lên không ?" Anh không còn nhẫn nại.


" Không có bằng chứng mà bắt người thế này, cũng thật là..." Lâm Hiểu Khê nhìn còng tay, thở dài. " Kito vừa mới phát hiện ra một lỗ hổng trong dữ liệu bảo mật của Facebook, hôm qua Kito đã tới trụ sở của Facebook để làm việc với bên đó. Sau đó được đăng lên báo. Nhật báo 21/11 ngày hôm nay do chính tạp chí Công nghệ NewTech đăng tải."


" Anh xem... Tôi bị oan rồi." Lâm Hiểu Khê lắc lắc còng tay, lòng bàn tay cô hướng về phía anh để lộ vết sẹo ở tay phải rất lớn, màu của sẹo đã chuyển thành sẫm. Hứa Luật Khôi nhìn xong thì có chút đau lòng, " Không ngờ bàn tay của thần đồng Violin lại bị như thế này đấy."


Lâm Hiểu Khê thu tay về, ngắm nghía vết sẹo, " Đến cả tôi cũng không ngờ, ngủ dậy thì đã thấy có nó rồi." Cô đưa mắt lên quan sát anh, chỉ có sự lạnh lùng sắt đá, vậy là cô nhầm rồi sao..." Có thuốc lá không ?" Cô hỏi.


Hứa Luật Khôi rút từ trong túi áo ra một bao, lấy một cây sau đó để lên môi cô, zippo bật lửa. Cô cảm nhận chất nicotine đi vào trong phổi, thoả mãn, " Kito là ai không quan trọng nhưng mà tôi vô tội. Chắc anh trai tôi sắp nhận được tin rồi." Đưa tay lên lấy ra rồi thả một hơi khói trong không khí, " Hứa Luật Khôi, lần này tôi về để từ hôn."


Anh ngồi đối diện cô cười nhạt, " Từ hôn ? Tôi nhớ trước đây cô luôn nói không phải tôi thì không cưới sao ? Nhanh như vậy đã đổi ý."


" Lúc đó chưa gặp nhiều người nên nghĩ anh là nhất, bây giờ gặp nhiều rồi thì tôi lại ưng ý tên cấp phó Địch Lăng kia của anh hơn." Cô nói.


Rầm...


Hứa Luật Khôi nắm chặt lấy cằm cô, " Đừng có đụng tới người xung quanh tôi."


Lực đạo nắm cằm không hề nhẹ, " Ok, không đụng." Cuối cùng cũng được thả lỏng, cô biết người này luôn bạo lực nhưng mà thế này thì không nên.


Hứa Luật Khôi đá cửa ra ngoài, vừa vặn thấy Địch Lăng, " Quân trưởng, phía trên ra lệnh thả người."


" Đúng là lũ điên." Anh tức giận bỏ đi.


Lucas lái xe đến sở cảnh sát đón cô, cửa mở ra, người phụ nữ với chiếc váy lụa đen và áo lông chồn bước ra, thần sắc có chút mệt mỏi vì lâu ngày chưa ngủ. Cô tiến tới mở cửa xe, ngồi vào, " Làm tốt lắm."


Đêm qua Lucas đã phải tung quả tin cực lớn này cho nhật báo NewTech để cứu Lâm Hiểu Khê đi ra ngoài. Đúng là tất cả đường đi nước bước này cô đều dự đoán rất đúng. Hai người rời khỏi sở cảnh sát về khách sạn.


Lâm Hiểu Khê tắm rửa rồi vào giường, cô lấy điện thoại bật lên bản nhạc mà David nói cô nên bật để dễ đi sâu vào giấc ngủ. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, " Ai là người đang che giấu kí ức của tôi đây ?"


Phải một lúc lâu sau cô mới có thể đi vào giấc ngủ được, trong mơ, cô như đi lang thang nhiều người dài trên sa mạc, máu chảy dọc theo chân của cô. Đi rất lâu, khuôn mặt cô bỏng rát, cơn đau ở bụng càng ngày càng tăng lên sau đó cô ngã xuống, ánh mặt trời làm chói mắt. " Cứu em....H..."


Cô bật dậy, cả người toàn mồ hôi ướt đẫm, cô lấy cốc nước để sẵn ở bên bàn, uống một hơi hết sạch. Trong giấc mơ đó, cô đã tìm ai vậy ? Điện thoại rung lên, cô nhìn thấy người gọi tới là Thẩm Bình Tây, quyết định không nghe máy.


Cô đi ra ngoài ban công của phòng, không biết suy nghĩ gì, cô liền ngồi lên thanh chắn, nhìn chân mình đung đưa trên không trung, một khoái cảm xuất hiện, nếu cô nhảy xuống có phải sẽ không bị giày vò bởi những giấc mơ nữa phải không ?


" Thử nhảy xem sao ?" Ban công bên cạnh có người đi ra, anh ta là người ngoại quốc, vẻ ngoài mang theo phong thái của người tri thức.


" Nếu nhảy xong chết đi thì có phí không ?" Cô quay sang hỏi anh ta.


Anh ta cũng ngồi lên giống cô, mở lon bia trong tay xong uống một hớp, " Có gì mà phí, không thiết sống thì không sống thôi."


" Anh tên gì ?" Cô leo xuống, đưa tay sang phía ban công kia.


Người kia cũng leo xuống, vươn tay sang nắm lấy tay cô, " Jack."


" Tối đi bar không ?" Cô thấy người kia vẫn nắm tay mình không thả, ngón tay anh ta như có như không lướt qua lòng bàn tay có sẹo của cô.


" Được." Jack thả tay cô ra, " Vẫn chưa biết tên cô."


" Tiểu Khê."


————


Đêm đó cô và Jack hai người vừa mới quen vẻn vẹn 2 tiếng đã nắm tay nhau đi vào club lớn nhất Tứ Xuyên. Lâm Hiểu Khê đổ toàn bộ rượu ra khay li rất điêu luyện, cô đem một li cho anh, " Rum, loại rượu dành cho kẻ điên." Cụng li với anh ta xong cô liền uống một mạch. Rượu mạnh chảy xuống cuống họng nóng nhưng lại thiêu đốt lên một ngọn lửa. Jack cũng nhanh chóng uống hết li của mình.


" Dẫn người mới khuyên mình nhảy lầu đi club thì cô đúng là lần đầu." Anh nhìn xuống sàn nhảy, mọi người đều đang điên cuồng, chỉ có cô và anh là vẫn bình tĩnh cùng nhau uống rượu.


Lâm Hiểu Khê uống thêm một li rượu, " Ngày hôm nay tôi mới ra khỏi trại giam đấy."


Jack hứng thú quay sang, ngón tay của anh vòng theo miệng li, " Tội gì vậy ?"


" Ăn trộm thông tin mật của quân đội." Cô dửng dưng trả lời, " à còn cả đầu độc một anh lính bằng Lavender-C1. May mà bị ép giải độc rồi nếu không chắc vào tù."


" Lavender-C1 ư ? Hầu hết người bị nó đều suy nhược thần kinh rồi chết não." Ánh mắt nhanh nhạy của Jack biến chuyển.


" Ồ, anh biết nó, đúng là người trong nghề. Lavender-C1 không phải không có thuốc chữa mà là xem tôi có chữa không. Nó có thể ngấm vào da qua một cái chạm nhẹ, tôi tự mình để Lavender độc mình đã sau đó tôi đầu độc người khác. Nó không phải là độc. Về cơ bản Lavender là thuốc ức chế thần kinh, người chết vì nó chẳng qua là do không chịu được cơn đau kéo dài 3 ngày của nó thôi. Phải nói là đau đến khủng khiếp." Cô vẫn không quên được lần đầu mình thử nghiệm thứ thuốc đó, vật vã suốt hai ngày không thể xuống giường được nếu không vì Thẩm Bình Tây phát hiện được cô rồi tiêm thuốc thì có lẽ cô đã sớm đi đời.


" Vậy cô giải nó bằng cách nào ?"


" Hôn một cái, như Bạch Tuyết sống lại." Cô cười, tay vòng sang ôm lấy cổ anh, kéo anh sát về phía người cô, " Chúng ta đã từng gặp nhau chưa ?"


" Hmm, không biết nữa. Có thể cô đã thấy tôi trên một tờ báo nào đó, cũng có thể ta đã gặp nhau một lúc nào đó không hay... ai biết được." Jack đưa tay xuống ôm lấy vòng eo của cô, nhấc bổng cô ngồi lên người mình, hai người trong một tư thế hết sức thân mật.


"Vậy ra anh thật sự là vị giáo sư nghiên cứu về biến đổi gen thiên tài Jack mà người ta hay đăng báo đó." Lâm Hiểu Khê vuốt mái tóc màu đồng của anh, " Điều gì mang nhà khoa học tới Tứ Xuyên này vậy ?"


" Chỉ muốn thư giãn thôi. Tôi đã gắn bó với phòng thí nghiệm quá lâu." Jack lấy một li rượu uống giải toả, hơi thở mang hơi men tựa sát vào người cô.


Lâm Hiểu Khê bật cười, " Vừa hay, anh có muốn làm bạn trai tôi không ?"


Jack ánh mắt có chút biến đổi, đôi mắt đen âm trầm nhìn cô với vẻ suy xét, " Cô và tôi gặp nhau chưa được nửa ngày."


" Rồi sao, anh có muốn tôi không ?" Lâm Hiểu Khê đưa ngón tay của mình mân mê trên khuôn môi của anh, ánh mắt cô lúc này thập phần phóng đãng. Môi cô chậm rãi hôn xuống trán anh, sống mũi rồi cuối cùng chạm lên ngón tay đang đặt nơi môi anh, " Hửm ?"


" Được thôi." Jack ngậm ngón tay cô, vẻ mặt nguy hiểm, " Tiểu Khê, cô không biết mình đang chơi đùa với lửa đâu."


" Ồ. Nghĩ cũng hay." Cô cười, tựa đầu vào lồng ngực của anh, trong lòng với nhiều tâm tư.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi