HÀO MÔN KINH MỘNG III: ĐỪNG ĐỂ LỠ NHAU

Bữa trưa, hai người đi ăn ở đường Kim Bảo. Bữa bít tết khá ngon, chỉ có điều 30% phí phục vụ cuối cùng quả thực khiến Tố Diệp xót xa. Tới khi thanh toán, người phục vụ đưa hóa đơn cho Niên Bách Ngạn. Anh đang định cầm lấy thì Tố Diệp xung phong: Để em!

Người phục vụ nhìn Niên Bách Ngạn với vẻ kỳ lạ, sau đó mới đưa hóa đơn cho Tố Diệp.

Tố Diệp đưa thẻ ngân hàng một cách hào phóng. Sau khi thanh toán xong, đi ra ngoài, cô vỗ vỗ vai anh: “Đàn ông ấy à, có lúc cần phải biết co biết duỗi. Chuyện thanh toán tiền này, không nhất định cứ phải là nhiệm vụ của cánh đàn ông.”

Từ đầu tới cuối, Niên Bách Ngạn chỉ im lặng mỉm cười.

Lên xe rồi, khi thắt dây an toàn cho cô, anh mới nói: “Bà Niên à! Chiếc thẻ em vừa đưa để thanh toán khi nãy là của anh đấy.”

“Vậy ư?” Tố Diệp cố tình tỏ ra kinh ngạc, sau đó cười trừ: “Aiyo! Em không nhìn kỹ thật!”

Niên Bách Ngạn đã quá quen với kiểu lấp liếm này của cô rồi.

“Anh bảo anh đẹp trai như thế này, có lúc cũng vô dụng. Giám đốc nhà hàng chẳng cho chúng ta ăn miễn phí.” Cô thở dài.

Niên Bách Ngạn vừa mới khởi động xe, nghe xong câu ấy suýt nữa thì ngừng thở. Hay chưa! Chắc chắn là cô định lấy bản mặt chồng mình ra để được phần hời rồi.

“Đi đâu đây, tổ tông?” Anh hỏi một câu với vẻ bực bội.

“Trạm tiếp theo thôi, còn phải hỏi!” Tố Diệp rất cao hứng: “Không hiểu chuyện như thế, đáng đánh!”

“Nô tài đáng chết!” Nói rồi, Niên Bách Ngạn cho xe chạy.

Sáng sớm nay còn tốt đẹp nói muốn làm vợ đảm, anh cũng quả thực đã bị thiêu đốt bởi sự nhiệt tình của cô. Nhưng ăn sáng xong, Tố Diệp lập tức trở mặt, không còn chuyện đó nữa. Cô lấy ra một danh mục, đưa cho anh rồi nói: Hôm nay chúng ta tới những chỗ này chơi!

Niên Bách Ngạn nhìn thoáng qua. Hay, toàn là những nơi đông người phát sợ!

“Nhiệm vụ đầu tiên của một người vợ đảm đang là phải giúp ông xã được thả lỏng cả về thể xác và tinh thần. Em nghĩ kỹ rồi. Ở một nơi đất chật người đông như Bắc Kinh, cảm nhận phong cảnh nhân văn vẫn là sự lựa chọn tuyệt nhất.” Tố Diệp nghiêm túc nói.

Niên Bách Ngạn nhìn ra ánh nắng bên ngoài, nói ngay: “Anh cảm thấy bữa sáng nay đã giúp anh thoải mái lắm rồi!”

Tố Diệp chu cái miệng nhỏ: “Bổn cung nói gì, anh cứ thế làm theo, sao nhiều ý kiến thế hả?”

Niên Bách Ngạn vội vàng đáp: “Kính cẩn nghe theo ý chỉ của nương nương!”

Buổi chiều, đi dạo trong ngõ Nam La Cổ không phải là một ý kiến thông minh.

Thứ nhất, cuối tuần người đông. Thứ hai, đây là nơi khách du lịch tụ tập, chắc chắn sẽ đông hơn những cửa hàng bình thường. Quan trọng hơn là, Niên Bách Ngạn không thích đi dạo phố cho lắm. Nơi này, sau khi cùng cô tới đây lần trước, anh cũng không tới thêm lần nào nữa.

Nhưng Tố Diệp thì cực kỳ cao hứng.

Niên Bách Ngạn phát hiện ra, cô đặc biệt thích len lỏi vào những nơi đông người.

Rút kinh nghiệm bài học lần trước, lần này anh đỗ xe ngoài cổng vào, không ngông nghênh như lần trước nữa. Khi ấy, quả thực là một cơn ác mộng.

Khỏi cần nói, Tố Diệp vẫn nhào tới tiệm bán phô mai đó.

Nhìn những cái đầu người chen chúc nhau trong con ngõ hẹp, Niên Bách Ngạn nắm chặt tay cô, sợ không cẩn thận lại để lạc mất cô. Anh đề nghị: “Thế này đi. Anh đi mua, em ngồi lại xe đợi anh.”

“Không đâu, cùng đi đi mà!” Tố Diệp khoác tay anh, nụ cười tươi rói như mặt trời.

Niên Bách Ngạn không chống đỡ nổi nhất chính là những lúc cô làm nũng. Anh cũng mặc kệ nóng hay không nóng, đông hay không đông, nghiến răng nói: “Được, thì đi!”

Và thế là, sau lần đi phô mai đó, anh và cô lại tới đây một lần nữa. Chỉ có điều khác biệt là, lần trước họ bị hiểu nhầm là người yêu. Còn lần này, họ có thể công khai, đường hoàng nắm tay nhau đi dạo phố. Giờ họ đã chính thức là vợ chồng.

Hai người ăn mặc rất thoải mái, đặc biệt là Niên Bách Ngạn.

Vì đi dạo phố thế nên từ sáng sớm Tố Diệp đã hớn hở chuẩn bị đồ mặc ra ngoài cho anh. Trút bỏ bộ quần áo công sở nghiêm nghị, lạnh lùng, thay bằng một bộ đồ đi chơi nhàn nhã, rồi cùng đeo một cặp kính râm tình nhân.

Tố Diệp bất giác nhìn sang gương mặt anh. Đẹp trai đó chứ!

Ánh mắt trời chói lọi khác thường. Tháng bảy ở Bắc Kinh không còn dịu nhẹ như tháng sáu, không oi bức như tháng tám. Bầu trời thời gian này xanh một cách hiếm có. Và vì thế, nắng cũng được trải khắp mặt đất một cách thoải mái.

Chỉ vất vả những người đi bộ trên đường.

Cũng may hai bên phố đều có cửa hàng. Đi một lát lại dừng, dạo chỗ này, ngó chỗ kia, quả thực cũng đã dùng chùa được kha khá điều hòa. Con đường ngõ cũng phân chia, chứa đựng rất nhiều cửa hàng, phong phú đông đảo, thứ gì cũng bán. Hai năm nay, tiếng ve ở Bắc Kinh đã ít đi rất nhiều, vì rất nhiều cây dương liễu đã bị chặt đi. Một là để làm giảm bớt sự nhạy cảm không khí do ảnh hưởng của những bông liễu bay khắp nơi. Hai là để giảm thiểu tiếng ồn. Một số khu phố cổ thì vẫn vậy. Thế nên cứ tới mùa hạ, trong các khu phố cổ đâu đâu cũng râm ran tiếng ve sầu.

Tố Diệp vẫn thích thành phố Bắc Kinh của tuổi thơ hơn.

Cô cảm thấy, một Bắc Kinh không còn dương liễu rợp bóng thì không gọi là Bắc Kinh nữa. Từ rất lâu trước đây, cứ tầm tháng ba, tháng tư, cô lại cùng cậu đi tản bộ ở gần Hậu Hải, luôn có thể nhìn thấy bóng những bông liễu nhẹ nhàng lay động, bồng bềnh rụng xuống, lắc lư cái bóng loang lổ của mình dưới nắng, cảm giác vô cùng dễ chịu.

Tiếng ve cũng vậy, chất chứa quá nhiều kỷ niệm thời thơ ấu.

Để đến nỗi giờ đây mỗi lần nghe thấy tiếng ve kêu, cô lại nhớ tới cảnh các bác hàng xóm ngồi cầm quạt hóng mát dưới gốc hòe. Bây giờ tuy họ vẫn còn nhưng hình như con người cũng trưởng thành rồi, trong lòng không còn cảm nhận được niềm hạnh phúc quá đỗi đơn giản đó nữa.

Ở Nam La Cổ loáng thoáng vẫn còn nghe thấy đâu đây. Sau đó, phải đi vào thật sâu bên trong mới có thể nhìn thấy cảnh những người dân ngồi hóng mát trong sân nhà mình. Vào thời buổi hiện đại hóa, phát triển với tốc độ cao như thế này, có thể giữ được một mảnh đất kha khá ở một nơi thế này đã là tốt lắm rồi. Thế là, một mảnh trời được những loại cây của mùa hè chiếu bóng mát rượi. Những người sống ở đây hay trồng các loại trái cây và cây dây leo một khoảnh sân không quá lớn, cố gắng tìm kiếm một mảnh đất yên tĩnh để nghỉ ngơi trong thành phố phồn hoa này.

Sau đó, còn không quên dán một nhắc nhở trước cửa nhà mình: Nhà đã có chủ, xin miễn tham quan.

Hết cách thôi! Rất nhiều khách du lịch tới đây đều có hứng thú với thế giới bên trong những cánh cửa sơn son đó, cũng tạo thành cảnh tượng khó xử khi họ thường xuyên bị quấy rầy.

Tố Diệp không mấy hứng thú với nhà riêng của người ta. Ai bảo cô từ nhỏ đã sống trong tứ hợp viện? Thế nên về cấu trúc và cuộc sống trong tứ hợp viện, cô đã quá quen thuộc rồi. Chỉ có điều, sau khi gặp Niên Bách Ngạn, cô mới hiểu thế nào là trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn. Cùng là tứ hợp viện, khoác lên mình một cái tên giống nhau, nhưng thực chất một người là bình dân, một người là hoàng thân quốc thích.

Có lúc cô ở trong tứ hợp viện của Niên Bách Ngạn thường hay nhớ về tiếng ve trước cửa nhà cậu mà ở khoảng sân giàu có đó không thể nghe thấy.

Thế nên Tố Diệp cho rằng mình là người rất hoài cổ.

Dọc đường ăn uống đã đời, Tố Diệp cũng mua được mấy thứ lặt vặt. Trừ ăn uống ra, mấy thứ đồ nhỏ đó, cô đều mặc cả. Ban đầu Niên Bách Ngạn còn nhẫn nại đứng bên cạnh, kiên trì xem cô cò kè, sau đó thì anh rút luôn ra khỏi cửa hàng, tình nguyện đứng phơi nắng cũng không muốn vào.

Lúc xem búp bê vải, Tố Diệp nhân cơ hội liếc nhìn người đàn ông ngoài cửa sổ. Anh đứng đó, có lẽ biết cô không thể ra nhanh, bèn châm một điếu thuốc, chậm rãi rải làn khói xám.

Nắng rất độc, trán anh đã lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn khó che giấu vẻ nhàn tản. Kính râm che chặt đôi mắt anh, nhưng các đường nét vẫn rất rõ ràng. Và cũng vì thế, mấy cô gái đi qua đi lại hay liếc về phía anh.

Tố Diệp cầm con búp bê, quên cả xem, bò lên cửa sổ xem trò vui bên ngoài.

Trên con đường này, anh đã thu lượm không ít ánh mắt ngưỡng mộ. Vì nó quá đông đúc. Cô phải nghĩ cách mới được. Đang mải nghĩ, thì có đôi ba cô gái đi ngang qua phía anh, sau đó thì thầm to nhỏ. Trong đó có một cô gái rất bạo dạn đổi hướng, đi thẳng về phía anh.

Tố Diệp mím môi cười, chứng kiến cảnh ấy qua lớp kính thủy tinh.

Quả nhiên là bước tới bắt chuyện.

Cô gái đó khá xinh xắn, da trắng, chân dài, cao hơn Tố Diệp hẳn một cái đầu, thế nên khi đứng cạnh Niên Bách Ngạn trông rất xứng đôi. Chẳng biết cô ta nói với anh cái gì mà nét mặt anh có vẻ rất thờ ơ.

Sau đó cô gái kia rút di động ra.

Tố Diệp nhìn rõ đôi mày Niên Bách Ngạn hơi nhướng lên, bờ môi mấp máy. Sau đó anh quay đầu nhìn về phía cửa hàng. Tố Diệp vội vàng cúi đầu xuống nhìn con búp bê trong tay mình, vờ như chẳng biết gì hết.

Khoảng mấy giây sau, cô mới len lén ngước lên.

Cô gái bên ngoài rời đi với gương mặt tiếc nuối, có vẻ không nỡ, thậm chí đi được vài bước còn ngoái đầu lại.

Làm Tố Diệp nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

Tâm tư của cô không thể tập trung vào con búp bê được nữa. Cô rảo bước ra ngoài cửa hàng, ôm lấy cổ Niên Bách Ngạn ngay trước mặt mọi người. Anh không ngờ cô lại bỗng chốc nhiệt tình như vậy, vô thức giơ một tay đỡ lấy người cô, tay kia nhanh chóng vứt điếu thuốc lá vào thùng rác bên đường.

“Chồng yêu! Đó là cô gái thứ mấy chủ động bắt chuyện với anh rồi?” Tố Diệp không ghen. Cô cười tươi như hoa, giơ tay dùng khăn ăn lau mồ hôi cho anh, liếc mắt phát hiện thấy có rất nhiều ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ.

Có lẽ, chỉ là trực giác của cô thôi.

Niên Bách Ngạn khẽ cười khó xử: “Tại em nhất quyết bắt anh tới mấy chỗ này đấy!”

“Tại anh nhất quyết đòi ra ngoài đợi đấy!” Tố Diệp bắt chước anh.

Anh không biết nên khóc hay cười: “Tại khả năng mặc cả của em quả thực khiến anh không dám tâng bốc thế nên thượng sách là để mặc em phát huy.”

“Tiền của chúng ta có phải gió thổi tới mà có đâu, mặc cả được một đồng thì bớt được một đồng.” Tố Diệp cười: “Ông Niên à! Chắc là anh chưa mặc cả bao giờ đúng không?”

Niên Bách Ngạn nhướng mắt nhìn cô: “Bà Niên à! Người không sành sỏi là em. Ý của anh là khả năng mặc cả của em quá vụng về, mặc cả được bao nhiêu chứ?”

“Ô, mạnh miệng quá nhỉ!” Tố Diệp không tin: “Nói vậy anh là cao thủ mặc cả rồi.”

“Trong làm ăn, không tránh khỏi chuyện phải mặc cả.”

“Vậy được! Cửa hàng tiếp theo anh mặc cả cho em!” Tố Diệp cười hì hì.

Niên Bách Ngạn nhìn cô câm nín, lúc sau mới giơ tay lên xoa đầu cô: “Em sắp đen thui như khỉ rồi!”

“Dù sao cũng đã có chồng, không sợ!” Tố Diệp rộng rãi nói dứt câu, lập tức khoác tay anh sải bước về phía đám đông.

Người càng lúc càng đông.

Niên Bách Ngạn lại càng trở nên nổi bật.

Cứ như vậy, họ đi qua một cửa hàng.

Trang hoàng theo phong cách Trung Cổ. Vừa vào cửa đã ập tới một phong cách nước ngoài, còn cả một bà chủ trang điểm hệt như một bà đồng. Bà ta vẽ mắt vẽ mày cực kỳ đẹp, mái tóc nhuộm đỏ rực, làm xoăn bồng bềnh, mãnh liệt. Cũng may điều hòa trong đây đủ mát, nếu không quả đầu này sẽ khiến người ta mướt mồ hôi.

Bà ta mặc một chiếc váy dài, con ngươi màu xanh lam lúc tươi cười khi nhăn nhó gần như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, làm Tố Diệp giật nảy mình.

Bà ta rất nhiệt tình.

Tố Diệp cảm thấy, rất có thể là vì Niên Bách Ngạn.

Vì khi nói lời chào, mắt bà ta chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Tố Diệp im lặng, đưa mắt nhìn xung quanh.

Đa phần đều có liên quan tới đá quý, thủy tinh, còn cả những loại đá mà cô không thể gọi thành tên.

“Thích cái gì rồi?” Niên Bách Ngạn không để ý mấy tới sự nồng nhiệt của bà chủ cửa hàng. Anh đi tới, khẽ hỏi.

Tố Diệp chỉ vào một cái vòng tay.

Trong tủ có bật đèn, khiến nó lấp lánh, rực rỡ.

Bà chủ tươi cười lấy nó ra, khen suốt rằng cô có mắt nhìn, rồi bắt đầu tâng bốc sự độc đáo của chiếc vòng tay ấy. Thiết kế của nó cũng khá mạnh bạo. Có mấy loại đá trộn lẫn với nhau. Mà đáng chú ý nhất là một thứ da thuộc màu xanh lá, bên trên có khảm thứ gì lấp lánh.

“Là kim cương.” Tố Diệp thì thầm trước mặt Niên Bách Ngạn.

Một viên rất nhỏ, chỉ có tác dụng điểm xuyết nhưng cũng rất hấp dẫn.

Niên Bách Ngạn cầm lên xem, vẻ mặt bình thản, ánh mắt cũng hững hờ. Chiếc vòng nổi lên trong tay anh trông khá dễ thương. Bà chủ thấy vậy, vội bước tới, giới thiệu bên trên có những loại đá quý hiếm gì, nói cứ làm như chỉ có trên trời vậy.

Tố Diệp chạm vào viên kim cương trên mặt. Bà ta bèn nói: “Đây là một mảnh kim cương vụn. Tuy rằng rất nhỏ, chất lượng cũng không quá đẳng cấp nhưng ít nhất tôi có thể bảo đảm với cô là kim cương thật, nhỏ mà chất. À, còn nữa, màu xanh lá là lớp da bò, bên trên còn thiết kế logo. Ngoài ra, những loại đá như Lapis lazuli hay Turquoise đều đặc biệt tốt. Thủy tinh cô có thể nhìn thấy, bên trong đều lấp lánh, không có tạp chất.”

*Lapis lazuli là một loại đá không thấu quang thành phần chủ yếu bao gồm diopside và lazurite. Nó được tạo ra từ hàng triệu năm trước đây trong thời gian biến chất của đá vôi thành đá hoa. Khi chưa chế tác, Lapis lazuli có bề mặt mờ, màu xanh da trời đậm, thường có bao thể màu vàng đi kèm và chứa các mảnh nhỏ đá hoa màu trắng hoặc vàng. Các bao thể nhỏ với ánh vàng lung linh cho chúng ta cảm giác Lapis lazuli như một loại đá ma thuật chứa một bầu trời đầy sao, những bao thể này không phải là vàng như chúng ta tưởng, chúng là những tinh thể pyrite. Lapis lazuli được xem là loại đá của sự sáng tạo, được biết đến là "ngôi sao sáng của màn đêm". Lapis lazuli được người xưa đánh giá rất cao, người Ai Cập dùng nó trong những ngôi đền bởi họ tin đây là tinh thể đến từ thiên đường.

* Turquoise một loại đá bán quý màu xanh da trời (đục), có khi pha lẫn xanh lá hoặc ngả hẳn sang xanh lá rất đẹp. Tiếng việt người ta hay gọi Turquoise là Ngọc Lam. Viên Turquoise cổ xưa nhất từng được tìm thấy ở Ai Cập vào khoảng 3000 năm trước Công nguyên. Do mang màu xanh, nên trải qua nhiều ngàn năm, Turquoise được xem là biểu tượng của sự may mắn thần kỳ, bùa phép chống lại sự chết chóc. Ngày nay, Turqoise được sử dụng làm trang sức phổ biến với rất nhiều hình dạng khác nhau do độ cứng thấp của nó, giá cả cũng không đắt đỏ. Turquoise khi làm trang sức, màu của nó có thể nhạt dần theo thời gian, để bảo quản độ bền, người ta hay phủ lên viên đá một loại sáp đặc biệt chống đổi màu. Do đó, khi sử dụng Turquoise, ta nên tránh cho nó tiếp xúc nhiều với ánh nắng và những vật thể cứng.


Về hình thức có vẻ khá thú vị. Tố Diệp trước giờ hay thích mấy thứ hỗn tạp. Cô giơ tay, cầm lấy nó rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Ánh mắt bà chủ lén liếc nhìn Niên Bách Ngạn, sáng rực lên sau khi nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay anh. Bà ta ra giá rất nhanh: “Ba ngàn!”

*Một ngàn nhân dân tệ xấp xỉ 3.500.000 VND.

“Ba ngàn?” Tố Diệp kinh ngạc.

“Thế đã là rẻ rồi, trên đây toàn là chất liệu thật mà.” Bà ta cười ha ha.

Tố Diệp đưa lên tay ước lượng, rồi nhướng mày nhìn Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn không tỏ thái độ gì, chỉ nghiêng đầu: “Ba ngàn?”

“Vâng, ba ngàn!” Bà ta lặp lại.

Niên Bách Ngạn suy nghĩ đôi chút. Bà ta nhân cơ hội đó bèn nói: “Mẫu thiết kế này bên ngoài không mua được đâu. Mua cho bạn gái của cậu đi, đẹp lắm!”

Tố Diệp chờ đợi bên cạnh xem anh mặc cả thế nào.

Cô đang nghĩ bụng không biết giá thấp nhất mà Niên Bách Ngạn trả là bao nhiêu thì câu nói của anh đã khiến người ta ngượng ngập.

“Người làm ăn, buôn bán quan trọng nhất là thành thật. Bà khảm một viên kim cương giả lên đây mà lại bán với giá của kim cương thật. Bà chủ à! Làm ăn như thế là không được!” Anh từ tốn nói.

Tố Diệp sững người.

Bà chủ cũng đờ ra, rồi nhanh chóng nói với giọng gượng gạo: “Anh này! Không hiểu gì thì đừng có nói bừa. Viên kim cương này sao có thể là giả được? Cửa hàng của chúng tôi vì vừa mới khai trương nên còn bán giá rẻ như thế, nếu không thì tuyệt đối không có cái giá đó đâu. Anh ra ngoài mua bừa một vòng tay có chữ ký của nhà thiết kế xem bao nhiêu tiền?”

Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Nếu cửa hàng của bà dám bán kim cương thật thì chắc chắn phải có mấy loại máy phân cực gì đó để kiểm tra chứ?”

“Cái này…” Bà ta há hốc miệng: “Cửa hàng chúng tôi không có!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi