HÀO MÔN: LÀM CON DÂU CẢ THẬT LÀ KHÓ!

Nhạc đệm nho nhỏ vừa qua, Tề Tuệ Phân đã rời khỏi, bình tĩnh tự nhiên tiếp đón các khách mời khác.

Kiều Tịch Hoàn mím môi cũng chuẩn bị rời đi, thì Ngôn Hân Đồng đã gọi cô lại:

“Đợi chút”

Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn cô ta.

Ngôn Hân Đồng từng bước từng bước tới gần cô, hung hăng nhìn cô gằn từng chữ nói:

“Kiều Tịch Hoàn, tôi không biết 3 năm sau có phải cô trở nên thông minh hay không, cũng không biết sau lưng có ai giúp cô hay không, tôi nói cho cô biết, đừng muốn đấu với tôi, vì cô không phải là đối thủ của tôi”.

Khóe miệng Kiều Tịch Hoàn nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười vô tội:

“Em dâu, chị thật không biết em đang nói cái gì, chúng ta là người một nhà, vì sao muốn đấu với nhau?!”

“Đừng giả vờ giả vịt ở trước mặt tôi”. Ngôn Hân Đồng hừ lạnh.

“Chị không có giả vờ, không phải em có hiểu lầm gì với chị chứ?” Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta, tựa hồ có chút khó tin khi bị hiểu lầm như vậy.

“Không có hiểu lầm, Kiều Tịch Hoàn tôi nói cho cô biết, đời này cô đừng nghĩ leo lên đầu tôi ngồi, cô gả cho người đàn ông nào thì quyết định vận mệnh ấy của cô”. Giọng điệu của Ngôn Hân Đồng lạnh như băng, sau khi bỏ lại câu nói kia, thì xoay người rời đi.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, khóe miệng bình tĩnh nhếch lên

Chẳng qua là.

Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng “rẹt”

Ngôn Hân Đồng cả người ngẩn ra, nháy mắt cảm thấy trước ngực mình hơi lạnh, cúi đầu nhìn xuống, lễ phục màu đen đang trượt xuống ngực một chút, áo ngực màu da ẩn hiện, dáng vẻ hết sức mất mặt.

Trong đại sảnh bỗng nhiên xôn xao hẳn lên.

Ngôn Hân Đồng dùng sức kéo lễ phục màu đen của mình, dùng sức một cái lại nghe tiếng “rẹt” vạt áo dưới cũng bị xé rách, quần lót như ẩn như hiện, hết sức thảm hại.

Không!.

Sắc mặt của cô ta hết đỏ lại hồng, trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch.

Ngôn Hân Đồng cô khi nào lại trở nên mất mặt như vậy, chuyện này so với chết càng khó hơn, giờ phút này cô thậm chí muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Bên tai vang lên rất nhiều âm thanh, cô cảm thấy rất nhiều ánh mắt trào phúng đang nhìn về phía mình, phảng phất giống như đèn pha, chiếu rọi dáng vẻ quẫn bách của cô không sót lại một thứ gì, cô thật sự muốn đâm đầu chết ngay cho rồi.

“Kiều Tịch Hoàn” Ngôn Hân Đồng thét chói tai.

Cô ta quay đầu nhìn giày cao gót của Kiều Tịch Hoàn vẫn còn giẫm trên váy áo của mình.

“Chị…”

Kiều Tịch Hoàn cực kỳ vô thố: “Vừa nãy khi em xoay người muốn rời đi, chị muốn giải thích chị không có nhắm vào em gì cả, cho dù chồng của chị không bằng chồng của em, chị cũng không có ghen tị với em, chị cảm thấy Tử Thần rất tốt, nhưng mà em đi quá nhanh, chị không cẩn thận cho nên mới giẫm lên váy của em…”

“Kiều Tịch Hoàn, cô cố tình, cô cố tình”. Ngôn Hân Đồng chịu không nổi nữa rồi!

Cô muốn giết người phụ nữ này!.

Thậm chí trong khoảnh khắc cô đánh mất lý trí.

“Còn chưa đủ mất mặt sao. Lập tức trở về phòng cho mẹ!” Tề Tuệ Phân lửa giận ngút trời, tiêu sái đi tới.

Sắc mặt của Cố Diệu trong nháy mắt trở nên khó coi.

“Mẹ…”

“Còn không đi mau” Sắc mặt của Tề Tuệ Phân lạnh hơn, ngữ điệu cũng trở nên nghiêm khắc.

Ngôn Hân Đồng cắn môi, ôm lấy những mảnh vải còn sót lại trên người mình chạy lên lầu hai, nước mắt không ngừng rơi, cô hận đến muốn đòi mạng, nhưng mà không thể làm gì được, cô hận, cô hận!

Những người khác lắc lắc đầu, tỏ ý không sao cả.

Nhưng mà bí mật thì không thể không nói, bữa tiệc tối này của Cố gia, luôn có sự cố diễn ra liên tục.

Cẩn thận ngẫm lại, dường như đều có liên quan đến con dâu trưởng của nhà họ Cố.

Dâu trưởng của Cố gia, là một người con dâu ngu ngốc trong truyền thuyết của giới thượng lưu, từ khi nào đã trở nên thông minh như vậy, khiến người ta gặp một lần thì khó quên!

Tất cả đều khôi phục lại trật tự ngay ngắn.

“Con đi theo mẹ qua đây”. Tề Tuệ Phân chợt nói với Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt rất lạnh.

Trong đôi mắt của Kiều Tịch Hoàn hiện lên một tia giảo hoạt, rất ngoan ngoãn gật đầu: Dạ, mẹ”

Hai người đi vào một góc khuất trong phòng khách, không để cho người khác chú ý.

“Đêm nay, sao lại thế này?” Tề Tuệ Phân lạnh lùng hỏi.

“Mẹ, mẹ cũng hiểu lầm con sao?” Kiều Tịch Hoàn nhìn bà.

Tề Tuệ Phân cau mày.

“Sau khi từ nhà giam trở về, con biết mình có rất nhiều chuyện thi phi cũng như tai tiếng không tốt, ngồi tù 3 năm con đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, trước đó vài ngày, con bị phạm nhân ngủ chung giường đánh bị thương ở đầu, tìm được đường sống trong cõi chết, phải khâu 3 mũi, miệng vết thương vẫn còn, nhưng nó đã làm thức tỉnh con. Bây giờ con có thể trở về ngôi nhà ấm áp như vậy, con thật sự muốn chung sống hạnh phúc với Tử Thần và hiếu thuận với bố mẹ”

Kiều Tịch Hoàn nói xong, rất chân thành nói tiếp: “Thật vất vả mới khiến Tử Thần đối với con có chút thay đổi, những người khác vừa nói xấu Tử Thần, con đã nhịn không được….Nhưng con thật sự không cố ý gây chuyện với em dâu”.

Tề Tuệ Phân nhìn Kiều Tịch Hoàn, tướng mạo vẫn giống như trước đây, nhưng bà lại cảm thấy từ đầu đến chân cô đều thay đổi.

Bà im lặng nói: “Mẹ không có hiểu lầm con, chẳng qua là muốn nói chuyện rõ ràng, nếu con không làm gì, mẹ cũng không vô cớ trách phạt con được, lần sau con nên cẩn thận một chút”

Giọng nói của bà rõ ràng đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Kiều Tịch Hoàn ngoan ngoãn cười, gật đầu.

Tề Tuệ Phân không phải là người tốt tính như vậy, trong lòng bà ta nghĩ cái gì, bà ta có tin vào lời nói của Kiều Tịch Hoàn hay không không quan trọng, chỉ cần để cho Tề Tuệ Phân hiểu Cố Tử Thần đối với Kiều Tịch Hoàn khác biệt, Kiều Tịch Hoàn có thể bảo vệ mặt mũi của Cố Tử Thần ở khắp nơi, là được rồi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Tề Tuệ Phân rời đi, đưa mắt tìm kiếm hình ảnh của Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần không biết khi nào đã không còn ở đại sảnh, kỳ thực thời gian anh ta ở phòng khách rất ít. Trái lại Cố Tử Tuấn vẫn đứng cách đó không xa, ý vị thâm trường nhìn cô.

Nhìn đi, nhìn đi, cẩn thận nhìn lọt con mắt của anh ra.

Đêm, dần dần trở nên sâu hơn.

Khách khứa đã về hết.

Kiều Tịch Hoàn, Cố Diệu và Tề Tuệ Phân cùng tiễn khách ra về.

Ngôn Hân Đồng trở về phòng, cũng không ló mặt ra, nghe người hầu nói cô ta vẫn khóc ở trong phòng.

Chỉ là, Ngôn Hân Đồng luôn luôn cảm thấy ưu việt hơn người, hôm nay bị mất mặt như thế, chắc chắn sẽ không tiếp nhận được.

Phòng khách an tĩnh lại, Cố Diệu rất mệt mỏi, Tề Tuệ Phân cũng trở về phòng.

Nhìn bọn họ rời khỏi, Kiều Tịch Hoàn cũng lê thân thể mệt mỏi về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại người hầu lau chùi quét dọn.

Cô trở về phòng của mình thì đã mệt đến mức không muốn nhấc chân nữa, nhưng không thể không tẩy trang.

Cố nén giữ vững tinh thần, cô cầm lấy quần áo rồi mở cánh cửa phòng thông với gian phòng bên kia ra.

Cửa phòng bị khóa!.

Mày của Kiều Tịch Hoàn nhíu lại, Cố đại thiếu này lại muốn giở trò gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi