HÀO MÔN NÀY, TÔI KHÔNG GẢ NỮA

Lý Nhiễm nhìn khuôn mặt đẹp trai không thể bắt bẻ của anh gần trong gang tấc, gật gật đầu.

Hạ Nam Phương nhấp môi cười một chút, nụ cười này của anh làm Lý Nhiễm như trở lại thời niên thiếu, trở về thời điểm bọn họ vừa mới bắt đầu yêu nhau.

Khi vừa ở cạnh nhau, Hạ Nam Phương không có sự thành thục ổn trọng, ít khi nói cười như bây giờ. Tuy rằng lúc đó anh thích đùa dai, nhưng thường xuyên làm trái tim cô loạn nhịp.

Khi anh còn là thiếu niên, thích nhất là đột nhiên sáp lại gần mặt cô, dùng đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp đó mà nhìn cô chằm chằm.

Sau đó nói "Lý Nhiễm, em thích tôi." Người con trai tùy ý lại dương dương, anh biết cô thích cho nên thường xuyên làm mấy hành động trẻ con đó.

Khi đó cô còn nhỏ tuổ, ngây thơ nên không biết cái gì gọi là thích, cái gì gọi là yêu, bị anh đùa giỡn như thế, chỉ biết cúi đầu, đỏ mặt mà tránh đi ánh mắt của anh. Sau đó anh sẽ cười to một trận, như một đứa nhỏ thành công chọc ghẹo được ai đó, vô cùng tùy tiện.

Tình yêu thuở thiếu niên, ngọt ngào đến độ không biết đau lòng là thế nào.

Gương mặt trước mắt cô này cùng với gương mặt tám năm trước của anh, lại một lần nữa đan xen lẫn nhau. Khiến cô không phân biệt được đây là hiện thực hay là ảo giác do tác dụng của cồn.

"Anh muốn hỏi cái gì?" Cô nuốt nuốt nước bọt, trong khoan miệng vẫn còn động lại mùi hương của bia lúa mạch.

Hạ Nam Phuong không vội vã mở miệng, anh chậm rãi tiến tới, giống như lúc trước, dùng đôi mắt màu hổ phách đó nhìn chằm chằm cô.

Đôi mắt anh vô cùng xinh đẹp, màu mắt sáng, lông mi dài thẳng hơi rũ xuống giống như đá quý che khuất tơ lụa, rậm rạp xinh đẹp.

"Khi nào thì em mới có thể thích anh một lần nữa?"

Khi anh nói hai chữ "lần nữa", trong ánh mắt có mang theo ánh sáng mong chờ, vừa bất an vừa hy vọng.

Chuyện đến bây giờ, cho dù anh không có cách nào chấp nhận, thì nội tâm cũng không thể không tiếp nhận sự thật rằng... anh và cô đã kết thúc.

Anh thật sự rất hy vọng cô có thể một lần nữa thích anh.

Anh chưa bao giờ đối diện nội tâm của mình rõ ràng như bây giờ, cô không hề thuộc về anh, anh ở trong lòng cô, chỉ là một cái tên mà thôi, chẳng khác gì với những người dưng khác.

Anh biết cô sẽ càng ngày càng giỏi, sẽ thành công trên con đường sự nghiệp của mình, rồi cuối cùng cô chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.

Có lẽ qua một năm hai năm nữa, sẽ không có ai nhớ cô đã từng là vị hôn thê của Hạ Nam Phương anh, sẽ không có ai đặt tên hai người bọn họ ở cạnh nhau nữa.

Tuy rằng bọn họ sống chung trong một thế giới, nhưng bọn họ không thể lại có bất cứ liên quan gì nữa.

Nghĩ đến chuyện đó, anh lập tức cảm thấy sinh mệnh của bản thân như mất đi một nửa, mang theo quá khứ anh không muốn quên bị mạnh mẽ cắt ly. Còn dư lại một nửa đó chỉ còn lại cô đơn lẻ loi, máu tươi chảy không ngừng.

Lý Nhiễm khẽ nhíu lại lông mày xinh đẹp: "Anh uống say rồi."

Hạ Nam Phương dựa vào càng gần, hai người ngồi trên sofa vốn dĩ không rộng, cô bị anh dồn vào trong một góc.

Anh từ từ tiến đến, nghiêng đầu, cách lỗ tai cô một centimet: "Trả lời anh."

Mùi rượu cùng với hơi thở của anh thổi nhẹ ở vành tai cô, cô run rẩy: "Tôi đã không còn thích anh nữa."

Lý Nhiễm lẩm bẩm nói, như là nói cho Hạ Nam Phương nghe, cũng như là nói cho bản thân nghe.

Anh thở nhẹ ra một hơi: "Tránh nặng tìm nhẹ, anh hỏi em khi nào thì thích anh một lần nữa chứ không phải bây giờ."

"Sau này cũng sẽ không."

Hạ Nam Phương lắc đầu, anh để trán mình lên lỗ tai cô: "Em nói dối."

Ngữ khí trầm thấp, âm thanh rơi vào trong tai cô: "Em muốn ra nước ngoài du học, anh đồng ý. Em muốn tự do, có. Em theo đuổi sự nghiệp, cũng sẽ càng ngày càng thành công. Vì sao anh lại muốn em, mà không phải là người khác?"

Hạ Nam Phương thật sự uống say, một hơi nói nhiều như vậy, nhẹ giọng ấm ức: "Cái gì em cũng có, nhưng anh cái gì cũng không có."

Cuối cùng, cằm của anh đặt trên vai cô, nhắm mắt lại: "Ngoại trừ tiền bạc ra, cái gì anh cũng không có."

Lý Nhiễm: "..."

Cô đã từ bỏ việc giảng đạo lý với con ma men: "Anh còn có tiền thì không thể nói cái gì cũng không có."

"Em sẽ vì tiền mà yêu anh sao?"

"Đương nhiên là không, tôi không phải loại người như vậy!"

Vẻ mặt Hạ Nam Phương kiểu "thế có tiền thì có ích gì."

Lý Nhiễm đẩy đẩy anh, nhìn đồng hồ: "Anh cần phải đi, có lẽ Khổng Phàn Đông đến rồi."

Hạ Nam Phương dựa trên vai cô giả chết, cô đẩy anh ra đứng đậy, muốn kéo anh đứng lên, nhưng nhìn dáng người của người này gầy ốm, trên người lại đều là cơ bắp.

Lý Nhiễm như kéo một tảng đá lớn, người ngồi trên sofa không một chút sứt mẻ.

Kết quả lôi kéo tay anh còn bị anh nắm tay lại, người đàn ông thoáng dùng một chút lực, cô lập tức ngã xuống sofa một lần nữa.

Hạ Nam Phương vẫn nhắm mắt như cũ, cô ngã xuống cách anh mấy centimet, cô biết anh căn bản không ngủ, bởi vì lông mi anh run rẩy không ngừng, như là đang nhẫn nhịn, như là đang giãy giụa.

"Haiz." Anh khẽ thở dài một hơi: "Đôi khi thật muốn cột em bên người mình, mãi mãi không cho em rời đi."

Khi anh nói từ "cột" này, Lý Nhiễm theo bản năng mà đồng tử co rút một chút, cô ngẩng đầu, không phòng bị mà đâm thẳng vào trong ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của Hạ Nam Phương.

Sự sợ hãi trong lòng bộc lộ hết trong ánh mắt đó, tựa như là vì anh quá dịu dàng, khiến cô từng chút từng chút quên mất trước kia anh ác liệt như thế nào.

Hạ Nam Phương nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, giơ tay xoa xoa đôi mắt cô: "Lừa em thôi. Lời nói khi say, sao em có thể tin đó là sự thật được?"

Anh cười nhẹ, vẻ thâm trầm trong mắt biến mất, anh đứng lên.

"Anh về đây."

Cô lấy áo khoác đưa cho anh, nghĩ nghĩ lại đến cửa tủ lấy một cái ô.

Hạ Nam Phương lắc đầu: "Mai anh về nước rồi, không cần ô đâu."

Cô không ngờ ngày mai anh về nước rồi, cô cũng không biết Hạ Nam Phương ở đây làm chậm trễ bao nhiêu ngày, nhất thời cô không phản ứng lại được, há miệng muốn nói gì đó nhưng chỉ nói: "Chú ý an toàn."

Hạ Nam Phương gật đầu, anh mặc áo khoác vào, đứng ở cửa.

Anh giống như có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: "Giáng Sinh vui vẻ!"

Lý Nhiễm không nhìn anh: "Anh cũng thế."

Hạ Nam Phương về nước rồi, cô cũng không biết.

Cuộc sống của bọn họ trở nên càng ngày càng xa nhau, khi Hạ Nam Phương ở trên máy bay, ở trên bầu trời cách mặt đất xa xôi, cô đang ở trong phòng vẽ tranh, nhìn không trung bên ngoài cửa sổ.

Thế giới này to lớn như thế, khả năng tầng mây mà bọn họ nhìn thấy bây giờ không giống nhau.

Nghĩ đến điều này, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện đau thương nhàn nhạt, cô bỗng nhiên nhớ đến lời hôm qua anh nói.

"Mà anh, cái gì cũng không có."

____

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, sau chuyện vẽ [Phi Thiên] được khen ngợi rất nhiều, Lý Nhiễm ở trong giới có một chút danh tiếng.

Lúc không bận rộn, cô thỉnh thoảng sẽ nhận một số hạng mục, có điều người tìm cô phần lớn đều chỉ cần cô vẽ [Phi Thiên], đối với người da trắng mà nói, thì người Châu Á như có hình ảnh khắc họa với thiên nhiên nhiều hơn, Lý Nhiễm vì một bức [Phi Thiên] mà thành danh, dẫn đến mọi người nghĩ cô chỉ có tài hoa vẽ [Phi Thiên] mà thôi.

Lý Nhiễm cố gắng vài lần, nhưng không thay đổi được gì. Cuối cùng sau hai tháng chịu đựng, cô từ chức.

Ông chủ của cô, cũng chính là giảng viên của cô, vô cùng cố gắng giữ cô lại.

"Ran, nếu thù lao không được hài lòng, thì chúng ta có thể thương lượng lại."

Cô lắc đầu: "Trong khoảng thời gian này em vẽ nhiều bức [Phi Thiên] lắm rồi, bởi vì không cần tự mình sáng tác, chỉ cần sau khi vẽ thành thục rồi, thì bất cứ họa sĩ nào cũng có thể thay thế em."

Ông chủ hiểu ý của cô, ông đồng ý cho Lý Nhiễm rời đi: "Có lẽ em cần nơi phát triển cao hơn."

Cô không vội vàng tìm công việc mới, mà tĩnh tâm lại cân nhắc xem bản thân mình rốt cuộc muốn cái gì.

Thù lao vẽ [Phi Thiên] thật sự không thấp, cô hoàn toàn có thể thừa dịp này mà kiếm thêm một ít, nhưng vẽ tranh không cần linh cảm thì linh cảm của cô sẽ dễ dàng biến mất. Cùng với mỗi ngày phải vẽ đi vẽ lại [Phi Thiên] không cần sáng tạo ra gì khác, cô càng muốn tĩnh tâm lại, muốn vẽ thứ trong nội tâm cô muốn vẽ.

Trước khi nghỉ đông cô còn có một tiết, cô trở lại phòng học thì phát hiện Ôn Trường Ninh không bao giờ trốn học bây giờ không thấy mặt mũi đâu.

Giảng viên trên bục giảng đang giảng về nguồn gốc phái Italya Florencia.

Cô ở dưới bấm điện thoại: "Trường Ninh, cậu đi đâu rồi?"

Đầu bên kia không có hồi âm, trong lòng Lý Nhiễm hơi lo lắng, ngày thường ngoại trừ đi học ra, số lần cô gặp Ôn Trường Ninh cũng không nhiều.

Tính cách hai người đều không phải loại dính người, Lý Nhiễm nhàn rỗi sẽ chủ động đi tìm Ôn Trường Ninh, nhưng Ôn Trường Ninh không nhất định có thời gian.

Ôn Trường Ninh thỉnh thoảng cũng sẽ tìm cô, đến nhà cô ở, khi cô vẽ tranh thì Ôn Trường Ninh sẽ lười biếng ngồi trên sofa, nhìn tuyết lớn bên ngoài, gần đây Ôn Trường Ninh thường xuyên trầm mặc như vậy, nhìn bên ngoài không động đậy.

Lý Nhiễm có chút lo lắng, hỏi Ôn Trường Ninh nhưng Ôn Trường Ninh không nói.

Hiện tại sự lo lắng đó rốt cuộc cũng biết thành sự thật, Ôn Trường Ninh biến mất.

Lý Nhiễm tìm Ôn Trường Ninh hồi lâu, cô không biết nhà Ôn Trường Ninh ở đâu, chỉ biết Ôn Trường Ninh cũng đến từ thành phố N như mình, sau đó thì tra được thông tin duy nhất là Ôn Trường Ninh đã về nước.

Lý Nhiễm vừa cầu nguyện Ôn Trường Ninh sẽ không xảy ra chuyện gì, vừa nhịn không được lo lắng cho Ôn Trường Ninh. Có lẽ là vì tính cách của Ôn Trường Ninh và Hạ Nam Phương rất giống nhau, nhưng Ôn Trường Ninh chưa bao giờ làm thương tổn đến chuyện của cô, cho nên cô không có cảm giác khó chịu với Ôn Trường Ninh.

Qua một tuần, trường học bắt đầu nghỉ đông hai tuần, học sinh lục tục rời khỏi trường, trường học bắt đầu quạnh quẽ.

Đại đa số du học sinh Trung Quốc đều lựa chọn về nhà ăn tết.

Ngày nghỉ đầu tiên, Lý Nhiễm cầm thư giới thiệu của trường, đi gặp một vị họa sĩ Hoa kiều định cư ở Paris tên là... Chi Âm.

Cô đến trước phòng làm việc của Chi Âm, bị cho biết anh ta đã về nước.

Cô suy xét cả đêm, quyết định trở về một chuyến.

Vì quyết định về nước tương đối gấp gáp cho nên vé bay thẳng đã không còn, cô phải ngồi quá cảnh mấy chuyến mới về đến Trung Quốc.

Trước khi về cô nhờ Vu Hiểu Hiểu mua giùm một căn nhà có ba phòng ở, Vu Hiểu Hiểu giúp cô quét tước sạch sẽ rồi trang trí rất nhiều vật dụng và cây cảnh.

Tóm lại, trang trí rất có không khí đón năm mới.

Khi máy bay đáp xuống thành phố N, cô gọi xe đến nhà Vu Hiểu Hiểu lấy chìa khóa.

Đến cửa nhà Vu gia, trong khuôn viên Vu gia đang giăng đèn kết hoa.

Lồng đèn màu đỏ cao cao treo ở hai bên cửa lớn, khi cô gõ cửa tiến vào thì Vu gia đang ăn cơm tối.

Trong phòng khách thoáng rộng, trên bàn lớn ngồi đầy người. Đại đa số đều là người Lý Nhiễm quen biết, trong đó bao gồm người ngồi bên cạnh Vu Hồng Tiêu... Ôn Trường Ninh.

Ôn Trường Ninh mặc áo lông đỏ cao cổ, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, tóc đen dài xõa trên đôi vai, khi Ôn Trường Ninh nhìn thấy Lý Nhiễm, đôi tay đang cầm đũa lập tức nắm chặt lại, trắng bệch.

Vu Hiểu Hiểu nhìn thấy cô, là người đầu tiên nhảy cẩng lên: "A, Nhiễm Nhiễm! Sao cậu lại đến đây?"

Lý Nhiễm không được tự nhiên mà cười cười: "Tớ đến lấy chìa khóa."

"Đúng ha, hôm qua cậu gọi điện nói tớ rồi mà tớ quên."

Mẹ Vu bảo người lấy cho cô một bộ chén đũa, nhưng Lý Nhiễm cười xua tay: "Con cảm ơn dì Vu ạ, con ăn rồi ạ."

Ôn Trường Ninh cũng đi theo Vu Hiểu Hiểu đứng lên, nhìn Lý Nhiễm muốn nói lại thôi.

Lý Nhiễm nhìn Ôn Trường Ninh cười một chút: "Năm mới vui vẻ." Nói xong cô cầm chìa khóa chuẩn bị ra cửa.

Ôn Trường Ninh nhìn nụ cười của cô mà lòng đau đớn, bất chấp trưởng bối ngồi đầy bàn mà chỉ mặc một cái áo trên người đuổi theo cô.

Ôn Trường Ninh biết, nếu mình không đuổi theo Lý Nhiễm, thì có thể cô sẽ mãi mãi mất đi người bạn tốt Lý Nhiễm này.

____

Lời editor: Có ai thấy tội anh Nam chưa? Chứ tớ thấy đáng yêu quá chừng:))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi