HÀO MÔN NÀY, TÔI KHÔNG GẢ NỮA

Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Xe chạy đến Hạ gia, sau khi dừng xe Lý Nhiễm xuống xe mang theo tranh tiến lên lầu.

Trước kia cô ở Hạ gia để lại không ít đồ quý giá, ngoại trừ những trang sức của Hạ Nam Phương tặng cô còn có mấy khung tranh, giá trị tương đương.

Khi cô chuẩn bị quà sinh nhật của Hạ Nam Phương đã mua những khung tranh này.

Tay cầm tranh, bước chân không ngừng tiến lên lầu ba tại phòng cất giữ đồ đạc, từ trong ngăn tủ lấy khung tranh ra, cô tỉ mỉ lựa chọn một bộ trong số đó.

Phong cách hiện đại kết hợp phong cách cổ đại, mô hình được nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, khung được bọc bằng tơ lụa màu xanh đậm, viền trên khung là đồ đằng phức tạp ngụ ý phước lành được chạm khắc bằng bạc, bốn góc cũng được khảm bốn viên hồng ngọc.

Lý Nhiễm cầm khung tranh trong chốc lát, sau đó không chút do dự rút bức tranh trong khung ném đi.

Hạ Nam Phương vừa mới lên lầu liền thấy cô tùy tay ném một bức tranh trên mặt đất, bức tranh bay bay đến chân anh.

Tranh là Lý Nhiễm vẽ Hạ Nam Phương, vẽ khi nào anh không biết nhưng vẽ rất đẹp. Hiện tại lại bị người ta tùy ý, không chút nào coi trọng vứt trên mặt đất, Hạ Nam Phương nhìn về phía Lý Nhiễm, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.

Lý Nhiễm không chú ý đến vẻ mặt của Hạ Nam Phương.

Theo cô thấy, khung tranh lồng kính này là do cô tự mua, tranh vẽ Hạ Nam Phương đương nhiên không thể đưa tặng sinh nhật quan trọng của giao sư Văn được.

Cho nên tùy tiện rút ra, vứt bỏ cũng không có nhặt lại, xem như không có chuyện gì.

Chờ cô để tranh vào khung xong, mới thấy Hạ Nam Phương đứng kế bên nhíu mày nhìn cô.

Lý Nhiễm giải thích: "Khung tranh lồng kính này là do tôi mua. Bức tranh vẽ anh thì tùy tiện để đâu đó đi."

Giọng điệu của cô khá là tùy ý.

Đầu ngón tay cầm tranh của Hạ Nam Phương dần dần dùng sức, cho đến khi bàn tay không còn chút máu nhưng cuối cùng anh cũng không nói gì, mà đưa tranh một lần nữa cho cô.

"Bỏ nó vào trong khung."

_____

Trên xe, bầu không khí giữa hai người không tốt lắm, ở giữa chắn một bức tường trong suốt, Lý Nhiễm tự nhốt bản thân mình lại ở bức tường bên kia.

Đến Quý gia đã gần giữa trưa.

Hạ Nam Phương xuống xe trước sau đó vòng qua bên kia mở cửa ra, yên tĩnh đứng một bên chờ cô.

Sau khi Lý Nhiễm xuống xe, Hạ Nam Phương muốn duỗi tay dắt cô đi, lại thấy cô bước đi ở phía trước.

Cánh tay đang vươn ra còn dừng lại trên không trung, mà người... đã sớm giống như án mây ánh trăng hững hờ mà bay qua.

Quý gia ở thành phố N tuy không phải là quan to hiển quý, nhưng danh vọng có thừa. Quý tiên sinh và giáo sư Văn cả đời dạy học và giáo dục, dù chưa từng có con cái nhưng học sinh trải rộng các nơi trên thế giới.

Tiệc sinh nhật hôm nay, bọn học sinh từ khắp nơi tụ về, các tiền bối đời thứ hai cũng có, đủ loại trường hợp.

Hai người vừa tiến vào là đường ai nấy đi.

Hạ Nam Phường vừa lộ diện đã bị một đám người vây quanh bắt chuyện, Lý Nhiễm thì đi theo một nhóm bạn lên lầu tìm giáo sư Văn.

Giáo sư Văn ở ban công trồng hoa lầu hai cùng bọn sinh viên nói chuyện phiếm, bà năm nay cũng đã 50 tuổi, nhưng bảo dưỡng thân thể rất tốt, hằng năm đều ở trong trường nên bảo dưỡng một thân ôn nhuận như ngọc, khí chất cao nhã, bên môi treo nụ cười nhàn nhạt, vô cùng khéo léo.

Tuy Lý Nhiễm không phải là học sinh của bà có thành tựu lớn nhất, nhưng như cũ vẫn rất xuất sắc, vừa mới lên lầu đã bị kêu tên, ánh mắt của giáo sư Văn cũng nhìn về phía bên này.

Bà lộ ra vẻ mặt dịu dàng cười hiền, vẫy tay với Lý Nhiễm: "Lại đây."

"Lý Nhiễm, đây là quà tặng cho giáo sư sao?" Thấy trong tay cô vẫn luôn cầm đồ, người bên cạnh nhìn thấy tò mò hỏi.

"Vâng. Là một bức tranh, cô có muốn nhìn không ạ?" Ánh mắt cô dò hỏi nhìn giáo sư Văn.

Giáo sư Văn gật gật đầu: "Được nha. Hôm nay đến không ít đàn em khóa dưới của con, cùng xem tranh của con đi."

Không ít người bắt đầu tò mò nhìn xung quanh, rất nhiều học sinh khóa sau đều biết giáo sư Văn rất yêu thương một Đại sư tỷ, nhưng chưa bao giờ gặp mặt.

Hôm nay nhìn thấy người thật đã đủ kinh diễm, lại có thể nhìn thấy cô vẽ... Không ít người bắt đầu điểm mũi chân tiến lên phía trước.

Giáo sư Văn mở giấy gói quà bên ngoài ra, lộ ra bức tranh bên trong.

Bức tranh sơn dầu vẽ cảnh mùa thu, một dòng sông nhỏ uốn lượn ra khỏi tấm bạt, hai bên trồng đầy cây ngô đồng, những chiếc lá héo rũ màu vàng nâu được trải hai bên bờ sông, hình ảnh bình yên đến lạ, đem phong cảnh mùa thu dừng lại trên một bức tranh.

Sau khi nhìn thấy bức tranh, ngoài đại đa số mọi người kinh ngạc cảm thán cách vẽ thuần thục của họa sĩ, những người còn lại đều bị khung tranh hấp dẫn.

Chỉ là bốn góc được khảm bốn viên hồng ngọc đã làm cho mọi người không rời mắt đi được.

Cặp mắt của giáo sư Văn lẳng lặng mà nhìn tranh, nhìn không ra bà đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng Lý Nhiễm thấp thỏm, có cảm giác như học sinh được cô giáo kiểm tra tác phẩm tốt nghiệp vậy.

"Sư tỷ, khung tranh này là đồ cổ phải không ạ? Nhìn rất là phục cổ luôn."

Giáo sư Văn bây giờ mới chú đến khung tranh lồng kính, ánh mắt thâm trầm mà liếc mắt nhìn Lý Nhiễm một cái, sau đó đem khung tranh lồng kính này bỏ đi: "Bức tranh này không hợp với khung tranh lồng kính này. Con đem khung tranh này về đi."

Dỡ xuống khung tranh lồng kính đi, bức tranh có vẻ đơn sơ không có gì lạ, mặt Lý Nhiễm dần dần biến hồng, giống như giáo sư Văn đang nói về cô vậy.

Vốn dĩ cô sinh ra với cuộc sống bình bình thường thường, vì cuộc hôn ước gượng ép này với Hạ Nam Phương trong mấy năm qua, giống như bức tranh này, nội dung đơn giản nhưng nó được đóng khung bởi một khung hình quý giá với những viên đá quý.

"Vâng ạ. Con hiểu rồi."

Giáo sư Văn lấy bức tranh đi, Lý Nhiễm kêu người lấy khung tranh bỏ lại trên xe.

Giờ nhập tiệc sắp bắt đầu, cầm tranh của Lý Nhiễm, ánh mắt bà có chút nghiêm túc: "Cùng cô đến thư phòng."

Trong thư phòng, giáo sư Văn cầm tranh cô vẽ, nhìn nửa một lát: "Cái đứa họa sĩ này, lùi bước không phải chỉ một ít đâu."

Lý Nhiễm có chút hổ thẹn, cúi thấp đầu.

"Thiên phú của con tuy cao, nhưng đừng để thiên phú đó bị hủy trong tay con."

"Cô, con hiểu rồi ạ."

Từ trong ngăn kéo giáo sư Văn lấy ra một lá thư: "Đây là thư đề cử, trường học bên kia cô cũng đã liên hệ, nếu thông qua cuộc thi khảo nghiệm thì mùa thu năm nay có thể nhập học."

Lý Nhiễm nhận lấy thư đề cử, trong lòng cảm kích: "Cảm ơn cô."

"Nhiễm Nhiễm, con là học sinh có thiên phú nổi trội nhất, nhưng thành tựu cơ hồ không có. Nếu bây giờ con hạ quyết tâm ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, phải thật quý trọng cơ hội lần này đấy."

"Vâng ạ."

"Cô nghe nói con dọn ra khỏi Hạ gia rồi?"

"Đúng ạ."

"Nghĩ kỹ chưa?"

"Vâng. Con... Muốn chia tay với Hạ Nam Phương."

Giáo sư Văn thở dài: "Cha của Nam Phương là bạn cũ của cô với lão Quý, Nam Phương cũng là đứa nhỏ cô nhìn nó lớn lên, tuy rằng cô cũng mong hai đứa sớm gạo nấu thành cơm, nhưng mà... Thế giới này còn có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả tình yêu, con ở Hạ gia lãng phí bao nhiêu năm..."

"Cô, con hiểu mà." Cô vội vàng ngăn chặn lại lời nói của giáo sư Văn, bởi vì cảm thấy thẹn, mặt trở nên đỏ bừng.

"Con sẽ đi ra nước ngoài du học, về sau sẽ nghiêm túc vẽ tranh ạ."

_____

Sau buổi tiệc trưa, Lý Nhiễm và Hạ Nam Phương vẫn chưa rời đi, giáo sư Văn và Quý tiên sinh không có con cái, dựa theo phong tục của thành phố N, buổi tối còn có một lần chúc thọ trước khi qua ngày sinh nhật.

Cho nên, những người ở lại đều là những học sinh mà lão sư Văn và Quý tiên sinh tâm đắc.

Hạ Nam Phương vẫn không thể phân thân như cũ, ngoại trừ giữa trưa có ăn cơm một lát, Lý Nhiễm cũng chưa từng gặp lại anh.

Sau khi tiệc rượu được dọn dẹp, chuẩn bị mang đồ ngọt lên để mọi người trán miệng. Giữa trưa cô bị bạn bè và đàn em vây quanh kính rượu, nên cũng không có ăn được mấy món chính.

Bây giờ có chút đói, nên xuống lầu tìm đồ ăn.

Dưới lầu so với trên lầu còn muốn náo nhiệt hơn, cách một bàn tiệc, bên cạnh là phòng karaoke mà hôm nay Quý tiên sinh làm riêng cho những người trẻ tuổi, bên cạnh còn có mấy cái bàn.

Vì muốn làm cho những người trẻ tuổi chơi càng vui vẻ, những người lớn tuổi trên lầu đều không xuống dưới.

Lắc lư đi đến dưới lầu, ăn mấy cái bánh kem nhỏ, uống thêm một chút rượu trái cây.

Xoay người chuẩn bị lên lầu, chính diện đụng cả trai lẫn gái, mắt Lý Nhiễm giật giật, là chân chó của Hạ gia xem Hạ Nam Phương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Không có hứng thú phản ứng, chuẩn bị sải bước lên cầu thang.

Nhưng hiển nhiên cô không phản ứng không có nghĩa những người này muốn bỏ qua cho cô.

"Lý Nhiễm, nghe nói mày đã dọn ra khỏi Hạ gia rồi hả?"

Cô xoay người: "Có việc gì?"

"Bọn tao đánh cược với nhau, lần này trong bao lâu thì mày lăn trở về."

Vài người bọn họ nói những lời dẫm đạp người khác, lại có thể nhẹ nhàng cười nói ra những lời như đang vui đùa điều gì đó vậy.

Lần đầu tiên Lý Nhiễm nghe thấy cuộc đánh cược như thế này: "Mấy người đánh cược mấy ngày?"

"Ba ngày."

"Không phải, Hứa Minh Lãng cá là đêm nay."

Lý Nhiễm cười cười: "Cái đó... khiến cho mấy người thất vọng rồi."

Cô nhợt nhạt cong môi, âm thanh mát lạnh: "Tôi đánh cuộc cả đời."

Xoay người lên lầu, đụng phải Hạ Nam Phương từ trên lầu bước xuống. Người đàn ông không biết đứng phía sau cô bao lâu, cũng không biết nghe cuộc trò chuyện đến đâu.

Tóm lại, sắc mặt của anh không tốt bước từng bước chậm chạp đi đến.

Theo sau, cánh tay bị nắm lấy, trên mặt của Hạ Nam Phương đen thui, Lý Nhiễm chạy không thoát, bị Hạ Nam Phương mạnh mẽ cường ngạnh kéo vào phòng nghỉ bên cạnh.

Những người trong phòng nghỉ thấy thế, lập tức tản ra, cửa phòng rất nhanh được đóng lại, chỉ để lại hai người ở đó.

Cổ tay cô còn đang bị người đàn ông nắm chặt, nhẹ nhàng lôi kéo, đã thấy bóng người đàn ông mặc vest đến gần, chất liệu đồ vest xa hoa cọ xát làn da của cô, ngưa ngứa.

"Cả đời không đi tìm tôi? Hửm?"

Trong lòng Lý Nhiễm cũng rất bất đắc dĩ, xưa nay cô không có tính cách làm ầm ĩ ngoài đại sảnh như thế, vốn tưởng chuyện chia tay dùng lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn là có thể đem nó giải quyết một cách êm đẹp.

Nhưng thấy tư thế của Hạ Nam Phương bây giờ, hình như không thể nào giải quyết trong hòa bình rồi.

Thấy Lý Nhiễm rũ mi, Hạ Nam Phương nâng cằm cô lên: "Trong lòng em suy nghĩ kỹ rồi đúng không?"

Lý Nhiễm không muốn nói chuyện, vừa rồi anh ở trước mặt nhiều người không bận tâm đến mặt mũi của cô, khiến cô không có mảnh đất phản kháng lôi vào phòng nghỉ, cô liền biết... chuyện chia tay này, bất luận Hạ Nam Phương đồng ý hay không đồng ý, đó chỉ là vấn đề thời gian.

Người đàn ông này cao ngạo như thế, sao cô lại thích một người không hề yêu cô, thường xuyên dùng lời nói lạnh nhạt đối với cô gái bên người anh thế này.

"Mới có ra ngoài mấy ngày, tim cũng thay đổi luôn rồi hả?"

Lý Nhiễm tránh bàn tay của anh: "Không biết anh đang nói gì, tôi đi trước."

Hiển nhiên Hạ Nam Phương không để cô rời đi dễ dàng như vậy: "Ba ngày sau tôi đi đón em, em mau thu dọn hành lý ngoan ngoãn dọn về. Còn có, tôi sẽ đến căn hộ nhỏ của em."

Lý Nhiễm chỉ có thể nghĩ lý do duy nhất Hạ Nam Phương phải cho cô thời gian ba ngày, là vì công việc của anh bận rộn, nên sau ba ngày mới có thời gian rảnh.

Trong lòng có chút may mắn, may mắn anh lấy công việc lên hàng đầu, nên mới có thể có thời gian là ba ngày.

_____

Buổi tối, sau khi tiệc chúc thọ kết thúc, xe của Hạ gia đưa cô trở về chung cư.

Hạ Nam Phương cũng có loại ý nghĩ khác bên trong, Lý Nhiễm không muốn sống bên một người như vậy. Lý Nhiễm muốn sống tự do nhưng sự tự do này chỉ là ảo ảnh. Miễn là anh muốn, anh tùy thời tùy lúc đều có thể đóng lại cánh cửa tự do của cô.

"Em có thể trải nghiệm cuộc sống như thế này, nhưng đừng quên vị trí ban đầu của em."

"Hạ Nam Phương, tôi nên ở vị trí như thế nào? Thế giới rộng lớn như vậy, vì sao tôi phải nhất định ở bên cạnh anh?"

Cô biết tại thời điểm hiện tại nói ra lời loại lời nói này, rất dễ dàng khiến ba ngày tự do sẽ biến mất: "Dựa vào cái gì anh muốn rời đi là có thể rời đi, mà tôi muốn chia tay thì lại không được?"

"Trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể ngang nhau, một số việc tôi có thể, nhưng em thì không được."

Ngọn lửa trong lòng Lý Nhiễm dần dần bình ổn, tứ chi lạnh lẽo.

Giờ khắc này, cô phát hiện ở trong lòng Hạ Nam Phương, địa vị của bọn họ vẫn luôn không bình đẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi