Một tuần trước khi nghỉ Tết, công việc của Hạ Nam Phương không bận rộn như trước nữa, ban ngày bọn họ đi làm việc của mình, buổi chiều tối thì tụ tập anh em bạn bè hoặc đi ra ngoài hẹn hò một chút.
Tóm lại quỹ đạo sinh mệnh của hai người bọn họ gắn bó chặt chẽ với nhau.
Hoặc là nói Hạ Nam Phương dính chặt lấy Lý Nhiễm nhiều hơn một ít, ngoại trừ công việc cần phải làm ra thì tất cả thời gian anh đều bám dính lấy cô.
"Gần đây anh rất rảnh sao?" Lý Nhiễm liếc nhìn người đàn ông đang ngồi trong phòng khách một cái, đây là ngày thứ ba anh ở nhà rảnh rỗi không đi làm rồi.
Không hề nói khoa trương một chút nào, ba ngày này anh không hề bước ra khỏi cửa lớn một bước.
Chỉ trong một buổi sáng đã xử lý xong lấy sấp hồ sơ văn kiện mà Khổng Phàn Đông đưa đến từ sáng sớm, giữa trưa bắt đầu bám lấy Lý Nhiễm, nhìn cô nấu cơm.
Sau đó hai người nghỉ trưa, rồi chiều có khi anh sẽ tự xem phim một mình hoặc là nhìn cô vẽ tranh.
Lý Nhiễm cảm thấy lạ lẫm vô cùng, tỷ như từ trước tới giờ anh có bao giờ nghỉ trưa đâu.
Cô vừa đi vào phòng khách vừa lau khô nước trên tay: "Anh ở nhà vài ngày rồi đó."
Hạ Nam Phương có chút lười biếng quay đầu: "Em yên tâm, công ty chưa phá sản đâu."
Lý Nhiễm cười cười, đôi mắt hiện lên tia tinh nghịch: "Công ty không phá sản nên anh bắt đầu làm hôn quân không thượng triều sao?"
Hạ Nam Phương nhìn nhìn thời tiết bên ngoài cửa sổ: "Tuyết đang rơi kìa em."
"Hôm qua tuyết không rơi nhưng anh cũng có đến công ty đâu."
Hạ Nam Phương thay đổi tư thế, bắt chéo chân: "Ngày hôm qua quá lạnh."
"Vậy hôm trước nữa thì sao? Không có tuyết mà còn có nắng nữa!"
Lần này Hạ Nam Phương lười biện lý do nữa: "Anh không muốn đi."
Gần đây xác thật Hạ Nam Phương trông có vẻ bơ phờ ỉu xìu, nhưng không phải trạng thái bơ phờ vì bị bệnh mà giống như linh hồn bị mắc kẹt trong căn phòng này, lại giống như một con sư tử ăn uống no đủ, thỏa mãn lười nhác ngồi xổm lồng sắt vậy.
Cho dù con sư tử đó trước kia rong ruổi thoải mái trên thảo nguyên rộng rãi, bây giờ lại cam tâm tình nguyện bị nhốt trong lồng sắt này.
Lý Nhiễm không còn lời gì để nói, cô định đi vào phòng vẽ tranh, không quan tâm anh nữa.
Nào biết mới vừa xoay người đã bị người ta chặn ngang ôm lấy, ngã xuống sofa.
Lý Nhiễm giãy giụa gỡ tay anh ra: "Ban ngày ban mặt, anh đừng có mà quậy."
Hạ Nam Phương đứng lên, bế cô dậy xoay người đi về phía phòng ngủ.
"Anh... anh định làm gì? Nè nè nè... anh vô phòng ngủ làm gì?"
Cô nắm chặt khung cửa, quyết định rửa sạch dục vọng của Hạ Nam Phương: "Anh không thể như vậy."
Vẻ mặt Hạ Nam Phương vô tội: "Không thể cái gì? Anh chỉ muốn ôm em đi ngủ trưa thôi mà."
Lý Nhiễm: "..."
Chỉ là ngủ trư thôi có cần đại chiến như vậy không?
"Anh bỏ em xuống trước đi, em tự đi được." Cô siết chặt tay anh đang ôm eo mình.
Hạ Nam Phương Nghe lời thả người xuống, Lý Nhiễm lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai chuồn từ dưới cánh tay anh, mà mới vừa đi chưa được hai bước đã bị anh kéo chiếc tai thỏ phía sau của đồ ngủ rồi xách cô trở về.
Lý Nhiễm bị anh xách tai thỏ vào phòng ngủ: "Em không muốn ngủ trưa, em còn việc phải làm nữa!"
Giọng Hạ Nam Phương như việc công xử theo phép công: "Ngủ trưa cũng là công việc, câu này chính em đã từng nói."
Câu này đúng là Lý Nhiễm đã từng nói, bây giờ như vả vào mặt cô.
Khoảng thời gian trước đây, trời tháng chín thời tiết thay đổi chuyển mùa chuẩn bị vào đông, Hạ Nam Phương bị cảm lạnh, tố chất thân thể của người đàn ông này rất khỏe, ít khi bị bệnh. Cho nên lần đổ bệnh này, khó tránh khỏi nằm liệt giường.
Vì để chuẩn bị báo cáo cuối năm cho công ty mà cuộc họp diễn ra thường xuyên, Hạ Nam Phương ra nước ngoài công tác hai ngày, sau khi về nhà Lý Nhiễm phát hiện tình trạng đã vô cùng nghiêm trọng.
Cho dù là bị bệnh đi chăng nữa anh cũng không than một tiếng, nên những người bên cạnh không phát hiện ra, chờ đến khi Lý Nhiễm kiểm tra nhiệt độ cho anh thì đã sốt đến 39°.
Mạnh mẽ ấn Hạ Nam Phương xuống uống thuốc nghỉ ngơi.
Hai ngày trôi qua nhưng tình hình không hề thuyên giảm một chút nào, sau đó bác sĩ mới phát hiện vấn đề nằm ở giấc ngủ.
Hạ Nam Phương trời sinh đã thiếu ngủ hơn người khác nhiều, đã từng vì một dự án mà chỉ ngủ ba bốn tiếng mỗi ngày, đừng nhìn thân thể cường tráng của anh như bây giờ mà nhầm, có khi xương cốt đã bị hỏng lâu rồi.
Không bị bệnh thì thôi mà mỗi lần bị bệnh là không dậy nổi.
Lý Nhiễm nhớ bệnh trạng của anh, còn có khi sốt cao mà còn họp thường kỳ nữa, tuy thoạt nhìn không có gì khác với người bình thường, nhưng chẳng qua chỉ là do anh chịu đựng giỏi mà thôi.
Hơn nữa cuộc phẫu thuật hồi năm kia vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, thực tế không hề khỏe mạnh như vẻ bề ngoài.
Nói thật, từ trước đến nay Lý Nhiễm chưa từng nghĩ đến thân thể Hạ Nam Phương sẽ xảy ra vấn đề gì quá lớn.
Mấy năm nay anh vẫn luôn làm lụng vất vả không ngừng, Hạ gia to như vậy nhưng toàn dựa vào một mình anh chèo chống nhiều năm như thế, mà thân thể con người lại không phải làm bằng sắt, dưới áp lực to lớn anh đã lái con tàu Hạ gia này từng bước từng bước ra khơi để mang lại vinh quang giàu có về cho gia tộc.
Mà sự trả giá cho sự phồn vinh đó là số lượng chất xám và nỗ lực tinh thần kia, vượt quá những gì người bình thường có thể tưởng tượng được.
Lần cảm mạo đó như là một động cơ phát động tất cả những chứng bệnh ủ trong cơ thể anh ra ngoài.
Đầu tiên là sốt cao, tiện đà mất ngủ luôn.
Bác sĩ lại không có cách gì hơn, hệ thống miễn dịch cùng với quy luật nghỉ ngơi của anh vốn đã rất kém người bình thường rồi, cuối cùng chỉ có thể cưỡng ép điều chỉnh.
Phải reset đồng hồ sinh học từ lâu đã bị bỏ phế của anh lại.
Hiển nhiên đối với Hạ Nam Phương mà nói đó còn thống khổ hơn việc anh đổ bệnh nữa.
Đầu tiên là vấn đề tinh lực, bởi vì ban ngày anh xử lý công việc quá nhiều, bác sĩ đề nghị ban ngày cũng cần phải có đủ thời gian bổ sung tinh thần.
Nên cô mới bắt ép anh ngủ trưa.
Nhưng trong các chức năng của cơ thể anh chưa bao giờ có mệnh lệnh ngủ trưa, cho nên để anh ngủ trưa gần như là hành vi đè đầu cưỡi cổ.
Cũng may bản thân anh không quá bài xích, tuy rằng không buồn ngủ nhưng anh vẫn đồng ý đi nghỉ ngơi.
Ban ngày anh đến công ty, Lý Nhiễm không có đi theo trông chừng anh nên cũng không biết anh có nghỉ trưa hay không.
Nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra manh mối.
Bởi vì có một ngày cô ra ngoài có việc, vừa lúc tiện đường đi ngang qua công ty của anh nên muốn lên trên thăm anh.
Nào biết vừa lên tầng đã nghe Khổng Phàn Đông báo cáo: "Lão đại đang họp ạ."
Lý Nhiễm nhìn thời gian: "Họp cái gì đấy? Không phải giờ nghỉ trưa của anh ấy là từ một giờ đến một giờ rưỡi sao?"
Nói xong cũng hiểu rõ có lẽ anh bằng mặt mà không bằng lòng, ngoài miệng nói sẽ nghỉ ngơi, sau lưng căn bản không thèm đi nghỉ.
"Họp từ mấy giờ đến mấy giờ?"
Khổng Phàn Đông cho dù không muốn bán đứng lão đại nhà mình nhưng vẫn muốn phản ánh tình huống đúng sự thật: "Từ một giờ đến hai giờ."
Lý Nhiễm gật gật đầu, đúng là lợi dụng thời gian nghỉ ngơi một cách vừa hoàn mỹ vừa có hiệu suất cao.
Chờ đến khi Hạ Nam Phương họp xong thì đã thấy Lý Nhiễm ngồi trong văn phòng chờ anh. Vẻ mặt cô như đang xem xem anh còn có thể giảo biện như thế nào.
Khổng Phàn Đông làm nhân chứng, hít sâu một hơi ngưng thần đứng ở một bên.
Lý Nhiễm khoanh tay, hừ lạnh: "Hạ Nam Phương, bây giờ là thời gian gì?"
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thẳng thắn thành khẩn nói: "Anh ngủ không được. Em cũng biết là anh chưa từng có thói quen đó mà."
Lý Nhiễm thật sự rất tức giận, lúc ấy khi đi khám bác sĩ, cô còn đặc biệt nhớ kỹ những việc cần lưu ý, còn vì anh mà làm riêng một thời gian biểu giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Ai biết anh cứ qua loa lấy lệ với bản thân mình như thế.
"Nếu anh ngủ được thì cơ thể anh mới không bị bệnh, anh có hiểu không? Bác sĩ bảo anh cần phải ngủ trưa để bù đắp việc thức khuya." Bởi vì bên nước ngoài còn có công ty con nên giữa đêm hai ba giờ sáng Hạ Nam Phương còn phải nhận điện thoại, hoặc là mở họp qua video nữa, lối sống lâu dài như thế không ai có thể chịu đựng được.
Khổng Phàn Đông vừa thấy Lý Nhiễm cất cao giọng lên liền lập tức thức thời chui ra ngoài, đóng cửa văn phòng lại.2
Hạ Nam Phương đi đến dỗ dành cô, nhưng Lý Nhiễm tức giận chỉ vì cảm thấy anh không quan tâm sức khỏe của mình.
Bây giờ tình trạng cơ thể của anh hỗn loạn thành như vậy, sao cô không tức cho được.
Cuối cùng, vừa tức vừa đau lòng mà mắt đỏ lên: "Anh cứ như thế thì làm sao sống đầu bạc giai lão với em chứ!"
Hạ Nam Phương có quá nhiều việc cần phải xử lý, dùng câu nói đùa giỡn của Vu Hiểu Hiểu nói là từ trên xuống dưới Hạ gia nhiều chuyện như vậy mà chỉ có một mình Hạ Nam Phương gồng gánh, trong lòng lại có nhiều tâm sự thế sớm muộn gì cũng bị mệt chết.
Thật ra Vu Hiểu Hiểu nói rất đúng, anh tiếp nhận công việc kinh doanh lớn như vậy của gia tộc như thế trong đầu óc cơ bản không thể ngừng lại dù chỉ một giây.
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, nếu đứng góc độ của Hạ Nam Phương mà nói, cô xác thật không có cách nào để anh có thể thả lỏng được.
Nhưng không cần chịu áp lực lớn như vậy.
Hạ Nam Phương nắm tay cô ngồi xuống, anh rất thích Lý Nhiễm lúc nào cũng để anh trong lòng, lo lắng cho anh.
Rồi lại không đành lòng nhìn cô mặt ủ mày chau.
"Anh hứa với em sẽ chú ý nghỉ ngơi."
Sau này Lý Nhiễm cộng thêm Khổng Phàn Đông, giữa trưa mỗi ngày sẽ đón Hạ Nam Phương về nhà nghỉ ngơi.
Mặc dù công ty có phòng nghỉ ngơi nhưng trong hoàn cảnh lạ lẫm anh vốn không ngủ được, Lý Nhiễm suy nghĩ nhiều cách, cuối cùng chỉ có thể về nhà nghỉ trưa.
Hơn nữa nhà cách công ty cũng không xa, càng tiện cho Lý Nhiễm quan sát phân tích giấc ngủ của anh.
Cô ghi lại toàn bộ những món ăn, vận động, huyết áp, nhịp tim còn có trạng thái nghỉ ngơi của anh làm thành chuỗi số liệu rồi báo cáo cho bác sĩ hằng tuần, rất dụng tâm.
Sau khi về nhà nghỉ ngơi, tuy Hạ Nam Phương vẫn không ngủ được nhưng vẫn có thể nhắm mắt thả lỏng một lát.
Vốn dĩ Lý Nhiễm ngồi trên ghế nhìn Hạ Nam Phương ngủ trưa, nhưng nhìn nhìn một hồi thì mí mắt của mình lại không tự giác được híp lại.
Tấm rèm dày nặng ngăn cách ánh sáng bên ngoài và bên trong, ánh sáng trong phòng mờ ảo làm căn phòng càng thêm ấm áp, kết hợp với mùi hương của tinh dầu dịu nhẹ trong máy tạo ẩm nhanh chóng khuếch tán trong nhà.
Lý Nhiễm mặc áo lông màu trắng, phần tay áo che đậy các ngón tay, phần vạt áo che khuất cẳng chân, buồn ngủ lười biếng nằm trên ghế, từ từ dựa vào cánh tay rồi dần dần thở đều.
Mà Hạ Nam Phương không buồn ngủ tí nào.
Dựa theo ngày thường, bây giờ là thời điểm anh tập trung tinh thần cao độ nhất trong ngày.
Nếu không cho anh xử lý công việc, mà là ở nhà ngắm nhìn người đẹp ngủ trên ghế dài kia tính ra cũng không tồi.
Hạ Nam Phương nhìn chằm chằm Lý Nhiễm một hồi, thấy đầu cô sắp rơi khỏi tay vịn của chiếc ghế dài kia, nhanh chóng đi đến trước khi cô tỉnh dậy.
Khom lưng cúi đầu, cúi người bế Lý Nhiễm lên.
Cô bị giật mình bừng tỉnh, mở to ánh mắt mơ hồ lại lo lắng hỏi anh: "Anh còn chưa ngủ sao?"
"Ngủ không được."
Lý Nhiễm che miệng ngáp một cái, tìm tư thế thoải mái hơn dựa vào người anh: "Anh rán ngủ được không anh?" Tận tình khuyên bảo: "Không ngủ không được."
Hạ Nam Phương đã sớm quen một ngày chỉ ngủ nhiều như thế thôi, cho nên đối với giống loài như Lý Nhiễm chỉ ngủ trưa mà cũng có thể ngủ ngon đến vậy cảm thấy vô cùng tò mò.
Anh duỗi tay nhéo nhẹ mũi cô: "Buồn ngủ đến vậy sao?"
Lần này Lý Nhiễm cũng lười mở mắt luôn, nhẹ gật gật đầu: "Dạ."
Hạ Nam Phương ôm cô lên giường, hai người nằm song song với nhau: "Vì sao anh lại không buồn ngủ?"
Lý Nhiễm nỉ non: "Đó là lý do tại sao nó là một căn bệnh và cần phải điều trị."
"Hơn nữa, bây giờ không phải đang điều trị cho anh sao?"
Nói nói cô trở mình, tay chân ôm lấy Hạ Nam Phương, mang tính tượng trưng vỗ vỗ lưng anh: "Em xin anh mà, mau ngủ đi."
Tay Hạ Nam Phương nhẹ xoa xoa Lý Nhiễm: "Em ngủ trước đi."
Cuối cùng Lý Nhiễm không chống chịu được nữa, nghiêng đầu ngủ mất.
Bỏ lại một mình Hạ Nam Phương nằm đó tự hỏi, sao cô có thể ngủ thiếp đi chỉ trong vài giây ngắn ngủi như vậy được hay thế?