HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU



Mạt Lị nói với An Nhiên: "Dì An, chuyện này đừng nói cho thúc thúc."

"Cháu còn rảnh suy nghĩ cho người khác, tôi mang cháu đi bệnh viện."

Mạt Lị như không để ý đến vết thương trên tay, cô chỉ nhìn An Nhiên trông mong, "Dì An, đáp ứng cháu đi."

An Nhiên bất đắc dĩ, "Được được được, tôi đáp ứng không nói cho cậu ta biết, hiện tại có thể đi đến bệnh viện được chưa?"

"Dạ."

Thân phận Bạch Kiều, Mạt Lị đương nhiên sẽ không nói cho Đường Nhiễm Mặc, An Nhiên đã bảo đảm, cô có trăm biện pháp để Bạch Kiều không ra được khỏi ngục giam, Mạt Lị đối với An Nhiên rất có tin tưởng. Có thể mặt không đổi sắc đâm mình một dao, ngay cả Mạt Lị cũng bội phục chính mình, bất quá nếu có thể làm Bạch Kiều vào tù, cô liền cảm thấy đáng giá.

Trước lúc Đường Nhiễm Mặc về nhà, cô thay quần áo tay dài, che khuất cánh tay bị thương của mình, cô thật thông minh không làm bị thương tay phải, như vậy có thể để cô cầm đũa mà không bị người phát hiện.

Sau khi cơm nước, Đường Nhiễm Mặc liền phải ra cửa, Mạt Lị ngồi ở sô pha cầm điều khiển từ xa lên, hỏi: "Thúc thúc muốn đi đâu?"

"Tôi đi gặp người, sẽ mau trở về." Hắn sờ đầu cô, "Nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Có An Nhiên ở phe cô, Mạt Lị tự tin chuyện này sẽ không cho hắn biết, nhưng cô đã quên một chút, bên người cô luôn có người của hắn đi theo bảo vệ.

Buổi tối hôm nay Đường Nhiễm Mặc đi ra ngoài làm cái gì không ai biết, chỉ biết ngày hôm sau tin tức đầu đề đều biến thành "Tổng tài Thịnh Thế cùng tiểu thư Tiêu gia yêu đương thắm thiết", đương nhiên mọi mũi dùi đều chỉ hướng Đường Nhiễm Mặc, trong đó càng không ít người nói hắn muốn mê hoặc người thừa kế Tiêu gia để lấy được tài sản Tiêu gia, vì đại bộ phận người đều nhận biết, rốt cuộc, có ai từng thấy Đường Nhiễm Mặc thích qua phụ nữ sao?


Miễn bàn nữ nhân, ngay cả nam nhân cũng không có.

Mạt Lị ngồi ở trong phòng học xem tin tức trên di động, mí mắt nhảy nhảy, tin nhắn oanh tạc mà đến điện thoại làm cô trở tay không kịp, có An Nhiên, có An Phong Nhã, còn có Thu Bạch Bạch... Cô nghiêng đầu nhìn Thu Bạch Bạch bên cạnh, ngồi ở bên cạnh cô, còn gửi tin nhắn làm gì nha!

"Bạn học Tiêu..." Khi tan học, lớp trưởng Hứa Thiến đi tới, thoạt nhìn muốn nói rồi lại thôi.

Mạt Lị trầm mặc trong chốc lát, "Lớp trưởng có việc sao?"

Thu Bạch Bạch cũng tò mò nhìn Hứa Thiến.

Hơn nửa ngày, Hứa Thiến mới nghẹn ra tới một câu, "Bạn học Tiêu, chuyện này, tôi đứng về phía bạn!"

"Lớp trưởng......"

Hứa Thiến làm một động tác cố lên, sau đó lại chạy về chỗ ngồi của mình, bạn ngồi cùng bàn mở ra một quyển tạp chí cho cô xem, lại nói: "Tống Lan thật sự rất đẹp trai! Nếu thật sự có thể nhìn anh ấy ở ngoài đời một lần thì tốt quá!"

Cũng không biết Hứa Thiến nghĩ tới cái gì, sắc mặt cô biến biến, thập phần ghét bỏ nói: "Tống Lan cũng bất quá chỉ là người thường mà thôi, có cái gì phải si mê?"

Cô đột nhiên tới tức giận làm bạn ngồi cùng bàn không rõ nguyên do.

Mạt Lị đứng lên, Thu Bạch Bạch cả kinh, "Mạt Lị cậu muốn đi đâu?"

"Về nhà."

Hiện tại tin tức che trời lấp đất bên ngoài còn chưa lan tới trường học, nhưng tin tưởng không bao lâu sẽ đến đây, Mạt Lị không muốn trở thành con khỉ bị người chỉ trỏ, cô chỉ nhờ Thu Bạch Bạch nói với giáo viên một tiếng, sau đó trực tiếp chạy về nhà.

Nhưng cô mới ra cổng trường, ở cửa nghênh đón cô chính là Đường Nhiễm Mặc.

"Thúc thúc?"

"Cùng đi với tôi."

Đường Nhiễm Mặc mang cô lên xe rồi rời đi, Mạt Lị nhận ra đây không phải đường về nhà.

"Chúng ta đi đâu?"

"Gặp phóng viên."

Mạt Lị hơi khựng lại, rồi mới dựa vào lưng ghế, tùy ý đáp: "Được."

Cô hiện tại có thể khẳng định, không cần lo lắng đến chuyện quan hệ bọn họ bị cho ra ánh sáng.


Thịnh Thế tổ chức họp báo, không thể nghi ngờ khẳng định có rất nhiều người, nhìn thấy Đường Nhiễm Mặc cùng Mạt Lị xuất hiện, camera đều nhắm ngay tới hai người, nhưng tay Đường Nhiễm Mặc nắm tay Mạt Lị không hề buông ra.

Hắn giống như một ông vua cao ngạo nhìn mọi người, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay tôi chỉ tuyên bố hai việc, một là, tôi quyết định xóa tên mình ra khỏi Tiêu gia, sở hữu của Tiêu gia tôi vĩnh viễn không có tư cách lấy đi, Tiêu Mạt Lị đã thành niên, vị trí tổng tài sẽ do cô ấy đảm nhiệm."

Một câu này, nháy mắt khiến cho sóng to gió lớn, Mạt Lị ngây người ngẩng đầu nhìn hắn, đầu óc có chút không phản ứng lại được, giao vị trí tổng tài cho cô? Ông trời ơi, cô căn bản không biết quản lý công ty là cái gì nha!

Những người khác cũng nghị luận sôi nổi, Đường Nhiễm Mặc là muốn rời khỏi Tiêu gia, Thịnh Thế giao cho một tiểu nha đầu vừa mới thành niên, đây không phải là nói cho những người khác, hiện tại Tiêu gia thực dễ đối phó, các ngươi mau tới thâu gom a!

"Chuyện thứ hai." Hắn lại lần nữa mở miệng, tức thì mọi người đều an tĩnh, "Sau này, tôi lấy thân phận hôn phu của Tiêu Mạt Lị, trở thành một người nhân viên bình thường nhất của Thịnh Thế."

Mọi người: "......"

Nếu là vị hôn phu, lại là một nhân viên bình thường nhất, chuyện này không phải thực mâu thuẫn sao! Bọn họ liền nói người này như thế nào có khả năng dễ dàng như thế mà từ bỏ sở hữu hết thảy!

Đường Nhiễm Mặc nhìn quét một phen mọi người ở đây, rồi mới nhìn về phía Mạt Lị, khóe môi khẽ nhếch, "Tôi tại đây hứa hẹn, tương lai bất luận có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi đều không có tư cách lấy đi bất cứ thứ gì của Tiêu gia."

Nói cách khác, nếu bọn họ sau này ly hôn, hắn cũng không thể chia đến tài sản chung, tuy rằng khả năng này hắn sẽ không làm nó xuất hiện.

Mọi người phảng phất bị bắt ăn một đốn cẩu lương, đây là cái gì mà gặp mặt phóng viên làm sáng tỏ quan hệ của bọn họ, rõ ràng Đường Nhiễm Mặc dùng nó để trước mặt mọi người cho thấy tình ái là gì!

"Ba, hiện tại ba có thể yên tâm chưa?" Phương Dự nhìn Minh Lại trong đám người rời đi, tiện đà mới hỏi ông lão bên người.

Ông trầm mặc trong chốc lát, hừ một tiếng, xoay người rời đi, Phương Dự vội vàng đuổi kịp.

Trước TV, Tống Nhiễm không nhịn được đem điều khiển từ xa đánh lên người Tống Lan, "Tiểu tử, cậu đã sớm biết bọn họ là một đôi, có phải hay không!"

"Đúng vậy." Tống Lan tùy ý trả lời.

"Vậy cậu còn gạt tôi!"

"Chị không phải hiện tại cùng cái người tên là Lục tiên sinh làm tới rồi sao? Biết hay không có gì khác biệt?"

Tống Nhiễm tức đỏ mặt, "Tống Lan!"

Tống Lan đứng dậy hướng ngoài cửa đi.

"Cậu đi đâu đó!"

"Đi trả người ta đồ vật." Anh vẫy vẫy camera trong tay, mở cửa đi ra ngoài.

Trận này phóng viên phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, mà Đường Nhiễm Mặc ngoại trừ đưa Mạt Lị ra, hắn không cần thổ lộ gì khác, mà trong thời gian ngắn lại trở thành đề tài nóng bỏng nhất trên truyền thông.

Mà hai người kia lúc này chính là tự tại trên sô pha ở nhà, Mạt Lị nhìn trong TV đưa tin, chớp chớp mắt, quay đầu lại, "Như vậy...... Thật sự tốt sao?"


Cô chỉ là một hai câu nói, cứ như thế biến thành tổng tài Thịnh Thế.

"Có cái gì không tốt?"

"Chính là như vậy đối với thúc thực không công bằng."

Hắn híp mắt, "Em lo lắng tôi tương lại bị em vứt bỏ liền sẽ thành hai bàn tay trắng sao?"

"Không phải!" Cô vội vàng phủ nhận, cũng tốt......

Cô chính là không muốn như thế nhưng sự việc trong tương lai nào ai nói trước được gì? Hắn làm cô cảm thấy áp lực đột nhiên tăng lên một tầng mới.

"Yên tâm đi, sẽ không có ngày đó." Đường Nhiễm Mặc cười, "Bởi vì, nếu thật sự có một ngày như vậy, anh sẽ lựa chọn trước hết giết em, rồi anh sẽ đi theo em."

Thân mình Mạt Lị run lên.

Đường Nhiễm Mặc tay nâng cằm cô lên, "Em nói đi, Mạt Lị?"

"Chúng ta nhất định phải vĩnh viễn ở bên nhau!" Cô ôm chặt lấy hắn.

Đường Nhiễm Mặc ôm cô hướng đến trong phòng, "Vì phòng ngừa em thật sự vứt bỏ anh, chúng ta nên tăng tiến một chút cảm tình trước."

Mạt Lị ủy khuất gật gật đầu.

Hy vọng nhiều năm sau, con cái bọn họ có hỏi cô, mẹ vì cái gì ở bên ba, cô sẽ không nói là bởi vì mẹ muốn ba con phóng hạ đồ đao...

Cửa phòng mở ra lại đóng lại.

Ngày tháng còn rất dài rất dài, không cầu mọi việc đều có thể hài lòng, chỉ cầu năm tháng mạnh khỏe, có người yêu để cùng nhau răng long đầu bạc.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi