HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

--------------

Chiếc xe màu đen chạy trên đường cao tốc, và bây giờ là giờ cao điểm dòng xe cộ như nước.

Vốn là có tài xế đưa đón Mạt Lị  đúng giờ, nhưng Mạt Lị  lúc thực hiện kế hoạch xấu đã gọi điện thoại bảo tài xế đừng đến, nhưng lúc này cô có chút hối hận.

Mạt Lị  nắm chặt dây an toàn, nhìn sắc mặt u ám của người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng hô một tiếng, "Chú..."

Anh nhíu mày, không nói gì.

"Cháu cảm thấy, chúng ta phải đảm bảo mạng sống mới có thể về nhà, chú nghĩ sao, chú?"

"Tiêu Mạt Lị." Anh nhìn chằm chằm vào phía trước, gọi tên cô từng chữ một.

"Ân, cháu nghe đây~."

"..." Thật lâu sau, hắn giống như nhận thua, thần sắc căng thẳng giãn ra, ngữ khí bất đắc dĩ, "Cháu có thể không mỗi lần đều cười vô tâm vô phế hay không?"

Điều này sẽ làm cho hắn cảm thấy rằng lo lắng của mình là dư thừa.

"Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt như vậy, nếu không được cười nói thì càng thảm hơn không phải sao?" Mạt Lị  lười biếng ngồi dựa vào ghế xe, khiến cô an tâm chính là, cuối cùng anh cũng giảm tốc độ.

Đường Nhiễm Mặc nhìn lướt qua bộ dáng thoải mái thản nhiên của cô, không nhịn được hỏi: "Chân còn đau sao?"

"Đến phòng y tế lau thuốc tốt hơn nhiều rồi."

"Ừm."Hắn nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Ai đã đưa cháu đến phòng y tế?"

"Thu Bạch Bạch nha, cậu ấy cõng cháu, làm sao vậy?"

“...... Không có gì. "Hắn chỉ nghĩ đến một màn không tốt, nhưng câu trả lời của Mạt Lị  khiến hắn yên tâm, chỉ cần không phải nam chạm vào cô, hắn cảm thấy trong lòng dễ chịu, bất quá loại lời này hắn sẽ không có khả năng nói ra.

"Chú nè, đây không phải là đường về nhà, phải không?"

"Chúng ta đến bệnh viện."

"Hả?”

"Tiêu Mạt Lị, đừng nói với ta, cháu cho rằng bị thương như vậy còn có thể dễ dàng về nhà sao?"

Cô ủy khuất, "Không thể sao?"

Một phanh gấp, đầu Mạt Lị  thiếu chút nữa đụng vào cửa sổ xe, một tay nắm lấy cánh tay cô, khiến cô bởi vì quán tính lại thay đổi phương hướng mà đụng vào trong ngực anh.

"Đau, mũi của cháu!" Cô cứng rắn đụng phải lồng ngực cứng rắn của hắn, không cảm nhận được mập mờ, ngược lại cảm nhận được đau đớn.

Đường Nhiễm Mặc nhếch khóe miệng, đưa tay nâng cằm cô lên, tinh tế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, "Để chú nhìn xem, mũi Mạt Lị chúng ta có bị hỏng hay không."

Ngữ khí này... Nghe thế nào cũng cảm thấy không đứng đắn, hắn là chú của cô, nhưng vì sao hai chữ này từ trong miệng hắn đi ra đã có ý tứ trăm chuyển ngàn hồi, khó có thể nói thành lời.

“Chú cố ý!”

Cô trừng anh, ánh mắt quá mức kiều manh đáng yêu, rõ ràng thanh âm đầy tức giận, lại như móng vuốt của mèo con trêu chọc trái tim hắn, Đường Nhiễm Mặc mềm nhũn nửa người, anh cười khẽ, "Được được, ta cố ý. ”

“Chú là nói cho có lệ”

Anh cứ làm theo lời cô, "Ừm, ta đang làm qua loa với cháu."

"Đường Nhiễm Mặc!"

"Ừm, tôi nghe đây."

"Chú không được cười!"

"Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt như vậy, nếu không được cười nói thì càng thảm hơn không phải sao?"

“......”

Tình huống ngược lại, Mạt Lị  lại nhìn không ra hắn đang cố ý trêu chọc mình, đó chính là thật ngu xuẩn, cô hừ một tiếng, nghiêng đầu không nhìn hắn.

Đường Nhiễm Mặc cũng phát hiện ra thú vui của mình, chọc cô tức giận anh luôn có một loại niềm vui kỳ diệu, đây là cảm giác trước kia anh chưa từng có, cực kỳ giống ở thời học sinh, nam sinh vì chọc nữ sinh thích chú ý, cố ý kéo tóc nữ sinh làm cho cô tức giận, năm đó anh từng khinh bỉ loại hành vi ngây thơ này, nhưng hiện tại anh cũng ngây thơ, nhưng tổng giám đốc vĩ đại sẽ không thừa nhận mình ngây thơ.

Anh cắt tóc cô, để cô yên tâm một chút chớ nóng nảy, "Ngoan, tôi xuống xe trước."

Hắn sửa lại tóc mái của cô, làm cô bớt nóng giận “Ngoan, ta xuống xe trước”

Rất nhanh hắn liền từ một bên thân xe đi tới bên kia, mở cửa xe, hắn thoải mái lại một lần nữa bế Mạt Lị lên kiểu công chúa

Mạt Lị  ngước mắt lên, mới phát hiện bọn họ đã sớm đến bệnh viện, chỉ là lúc đầu phanh, hắn trêu chọc khiến cô cũng chưa kịp chú ý nhìn tình huống bên ngoài.

Từ trường đi ra chính là Đường Nhiễm Mặc ôm cô, bởi vì thời gian tan học qua không lâu, gần trường căn bản không có ai, nhưng hiện tại bệnh viện không giống, người đi đường đi ngang qua cửa, bệnh nhân trong bệnh viện, người nhà bệnh nhân, bác sĩ, y tá... Khi nhìn thấy một nam nhân tuấn mỹ phi phàm ôm một thiếu nữ xinh đẹp, ánh mắt mọi người đều không hẹn mà cùng đặt ở trên người bọn họ.

Thật sự là... Thật đáng xấu hổ!

Mặt Mạt Lị giống như lửa đốt mây, cô quay đầu, vùi mặt vào trong ngực hắn, một đôi tay vòng quanh cổ hắn, cả người dán sát vào người hắn, muốn dùng cái này để che đi toàn bộ mặt mình.

Đường Nhiễm Mặc nhìn ra sự ngại ngùng của cô, lại thập phần hưởng thụ sự thân cận của cô đối với mình, hắn cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô, động tác rất nhẹ, thiếu nữ trong ngực không dám gặp người căn bản không nhận ra.

Ánh mắt của hắn, thật sự là ôn nhu đến mức có thể dìm chết người!

Không ít nữ nhân ôm trái tim nhỏ bé nhìn ngây người, cư nhiên nhìn một đôi tình nhân dấy lên trái tim thiếu nữ!

Mặc dù không khí tràn ngập hương vị của tình yêu, nhưng họ thực sự không phải là người yêu của nhau.

Ồ, tạm thời không phải.

Tổng giám đốc đại nhân rất tự tin.

...

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi