Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
-----------
Thu Thiên là chị họ Ngô Phi, Mạt Lị không kinh ngạc, cũng không ngoài ý muốn, ngược lại cười nói: "Bạn học Ngô và bạn Thu thật sự không giống như chị em họ, bạn học Thu thoạt nhìn dễ ở chung hơn nhiều."
Đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
"Bởi vì các lớp khác nhau, cho nên ở trường tớ và Tiểu Phi cũng rất ít tiếp xúc." Thu Thiên dừng một lát, nói: "Lần này tới, là nghe Tiểu Phi nói bạn học Tiêu bị thương ở chân, là cô ấy không cẩn thận làm, cho nên tớ muốn đến thay Tiểu Phi xin lỗi.”
Thu Bạch Bạch: "Cắt ~ mèo khóc chuột giả từ bi."
"Chị, em là thật lòng..."
Thu Bạch Bạch cũng lười nhìn cô ta.
Mạt Lị nói với Thu Bạch bạch: "Cậu nói bậy cái gì vậy."
Nghe Mạt Lị lên tiếng giúp cô ta, Thu Thiên biểu tình cảm ơn nhìn về phía cô, lại không nghĩ tới Mạt Lị vươn ngón tay chọc vào khuôn mặt Thu Bạch Bạch giọng điệu cưng chiều, "Chúng ta cũng không phải chuột, lần sau không thể tùy tiện nói lung tung.”
"Được rồi được rồi, không phải chỉ là một phép ẩn dụ sao."
"Vậy cũng không được, bởi vì tớ không thích chuột, cậu nói như vậy tớ sẽ rất mất hứng."
Thu Bạch Bạch bất đắc dĩ trợn trắng mắt, “Lần sau đem cậu so kiều hoa được rồi đi.”
"Cái này cũng không tệ lắm." Mạt Lị hài lòng gật đầu.
Không hiểu sao... Cô ấy đưa chủ đề đi chệch hướng.
Thu ý thức được, sắc mặt cô ta trong nháy mắt ngưng kết, sau đó nhẹ giọng nói nhỏ: "Tiểu Phi đối với việc không cẩn thận làm bạn học Tiêu bị thương cảm thấy rất hối hận và khổ sở, cậu ấy nói trước khi không được bạn học Tiêu tha thứ, cô ấy sẽ không nguyện ý trở lại trường học, bạn học Tiêu, cậu biết trường trung học Bạch Tuân rất khó vào, vì tương lai có thể thi vào một trường đại học tốt, tất cả mọi người đều nỗ lực không ít, tôi là chị họ của Tiểu Phi, thật sự là không muốn nhìn thấy cô ấy hoang phế như vậy, cho nên, tớ có thể mặt dày thay cậu ấy cầu xin sự tha thứ của cậu sao?"
Nguyên nhân Mạt Lị sẽ bị thương, đã sớm truyền ra ngoài, có lẽ lúc đầu mọi người cảm thấy Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ đích thật là có tội xứng đáng, nhưng nghe thu thu nói một phen, lại không khỏi nghĩ có phải bỏ học có phải là quá mức hay không, dù sao Mạt Lị hiện tại đang đứng ở chỗ này, mà Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ bỏ học, liền có vẻ có chút đáng thương.
Đám người đang xì xào bàn tán, Thu Bạch Bạch tấm tắc hai tiếng, sau đó hét lớn, "Ầm ĩ cái gì ầm ĩ! Cố ý đẩy người còn có lý a? Ai nói đồng tình, đứng ra, cũng để cho ta đẩy một cái, cam đoan không để cho các ngươi chết, được không?"
Tất cả mọi người im lặng.
Thanh âm không linh của Mạt Lị vang lên trong im lặng, "Được, tớ nguyện ý tha thứ cho các cậu ấy."
"Này! Tiêu Mạt Lị!"
"Vô ích, tớ cũng cảm thấy, tớ không nên để bạn học Ngô và bạn Trần bỏ học, như vậy, không phải là tới đã hủy hoại con đường học tập của các cậu ấy sao? Sẽ có một số người nói tớ là kẻ xấu a~. ”
Vẻ mặt Thu Thiên vốn còn vui vẻ, lại bởi vì câu nói cuối cùng của Mạt Lị mà có chút cứng ngắc, bất quá rất nhanh, cô lại lộ ra nụ cười chân thành cảm tạ, "Cám ơn cậu, bạn học Tiêu, tớ liền gọi điện thoại nói cho Tiểu Phi, bảo các cậu đừng tự trách nữa, tự mình trở về trường học xin lỗi cậu. ”
"Được rồi." Mạt Lị cũng cười thuần lương, sau đó quấy rầy nói: "Nhưng mà, chú của tớ không nghe tớ làm sao bây giờ?"
"Chú của cậu?"
"Đúng vậy, chú của tớ, sau khi biết tớ bị thương, bắt tớ ở nhà hai tuần, tuy rằng tớ cảm thấy bất quá chỉ là vết thương nhỏ, không có gì, nhưng chú nói tớ là đại tiểu thư Tiêu gia, tự nhiên nên bảo vệ thật tốt, từ sau khi cha mẹ tớ qua đời, chú nó đã bảo vệ tớ quá mức nghiêm cẩn..." Nói đến lúc này, tâm tình Mạt Lị sa sút, đối với thiếu nữ mà nói, mất đi cha mẹ là thống khổ không thể chấp nhận được.
Thu Bạch Bạch há miệng, muốn an ủi, lại không được tự nhiên thốt ra một câu, "Cho dù cậu là đại tiểu thư Tiêu gia, nước mắt chảy ra cũng sẽ không phải trân châu."
Mạt Lị nhìn cô, cuối cùng phốc xuy một tiếng bật cười, "Cám ơn cậu, Bạch Bạch."
"Đã nói bao nhiêu lần đừng gọi tớ là Bạch Bạch..." Thu Bạch Bạch đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tâm tình Mạt Lị tốt hơn rất nhiều, cô không trêu chọc Thu Bạch Bạch nữa, mà nói với Thu: "Bạn học Thu, cậu biết đấy, học bổng hàng năm của Bạch Tuân còn có các loại thiết bị, thư viện và tiền thưởng thi đấu phần lớn đều do Tiêu thị cung cấp, mà bây giờ tôi chưa trưởng thành, chú là người quyết định tiền của Tiêu thị, lúc ấy chú nhìn thấy vết thương của tớ rất tức giận, chú ấy muốn rút lại tiền đầu tư, là tôi ngăn cản, nhưng cho dù như vậy, chú vẫn cõng tớ đưa ra yêu cầu với ban giám hiệu nhà trường."
Tiêu thị là nhà đầu tư lớn của Bạch Tuân, một khi rút tiền đầu tư, vậy chẳng khác nào phúc lợi của học sinh Bạch Tuân hoàn toàn không có, Ngô Phi cùng Trần Tiểu Vũ là hai người, nhưng toàn bộ Bạch Tuân có hơn một ngàn người.
Vẻ mặt ôn hòa của Thu Thiên không thấy gì khác, "Bạn học Tiêu, cậu không thể thuyết phục chú của cậu sao?"
"Nếu như có thể, tớ hiện tại cũng sẽ không phiền não như vậy."
Mạt Lị cũng rất u sầu, nhưng lập tức cô lại vỗ tay cười, "Như vậy đi, tớ có thể nói cho chú tớ biết cách liên lạc của chú tớ nha, cậu có thể tự mình đến nói chuyện với chú ấy, bạn học Thu tốt như vậy, nói không chừng chú ấy sẽ thay đổi ~”
"Chú của bạn học Tiêu, là ai vậy?"
"Tôi cũng không biết cậu có nghe qua hay không, nhưng chú ấy vẫn thường xuyên lên báo, chú ấy tên là Đường Nhiễm Mặc, là tổng giám đốc hiện tại của Thịnh Thế." Cô nghiêng đầu cười, có một câu không nói ra, mọi người trong lòng cũng biết rõ, đó chính là... Thế lực đăng sau của cô là rất lớn.
"..." Sắc mặt Thu Thiên trong nháy mắt đông lạnh.
Không chỉ có cô, ngay cả rất nhiều người trong lòng đều là ngây thơ, tất cả mọi người đều biết doanh nghiệp Tiêu thị bất luận là tài lực, thế lực đều không thể khinh thường, nhưng theo Đường Nhiễm Mặc chậm rãi đem Thịnh Thế lớn lên, bọn họ đem Đường Nhiễm Mặc cùng Thịnh Thế vẽ lên đẳng cấp, lại rất ít người còn nhớ rõ thì ra Thịnh Thế cũng là của Tiêu thị, Thịnh Thế, là Đường Nhiễm Mặc kế thừa từ tay Tiêu Viễn.
Nhưng đối với những đứa trẻ này mà nói, bọn họ ở trong yến hội do cha mẹ tổ chức, từ miệng của rất nhiều người, cũng rất rõ ràng ba chữ Đường Nhiễm Mặc đại biểu cho cái gì.
Đó là vương của đế quốc thương trường!
“Ha ha ha!” Thu Bạch Bạch ôm bụng cười rộ lên, "Cười chết ta! Cư nhiên còn không điều tra rõ ràng liền tới tìm chỗ, ngay cả tôi cũng biết Thịnh Thế cùng Tiêu thị là một, Thu Thiên, sao cậu lại ngu xuẩn như vậy!"
Thu Thiên bất động thanh sắc, "Xin lỗi, hôm nay quấy rầy bạn học Tiêu, lần sau có cơ hội nói chuyện nữa. Đén giờ vào lớp, tớ sẽ đi trước."
Cô xoay người nhanh chóng rời đi, trong lòng Thu Bạch Bạch cảm thấy siêu cấp sảng khoái, cô lôi kéo Mạt Lị cười hì hì nói: "Sớm biết chú cậu có tác dụng như vậy, nên kéo ra chống đỡ tràng diện! ”
Mạt Lị nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, tớ vừa nói với Thu Thiên, đều là giả."
“...... Cái gì? "Thu Bạch mờ mịt.
Cô lộ ra khuôn mặt tươi cười thú vị, "Nhưng có một câu là thật, tớ đích xác ở nhà buồn bực hai tuần."
Nếu Đường Nhiễm Mặc biết cô bịa đặt lung tung, còn nói xấu như vậy, hẳn là sẽ không mắng cô chứ...
Mà ở đầu cầu thang yên tĩnh, Thu Thiên không đi học, mà là gọi một cuộc điện thoại, "Mẹ, chuyện này con không giúp được."
"Vậy thì được thế nào, con đều đáp ứng dì út của con nói sẽ giúp Tiểu Phi trở về Bạch Tuân."
"Mẹ bảo Tiểu Phi đi học trường khác đi, Bạch Tuân đừng nghĩ vào nữa."
"Nhưng mà, trường cao trung tốt nhất chính là Bạch Tuân nha. Mẹ biết con rất lợi hại, con thủ đoạn nhiều, đối phó với Tiêu kia gì đó, còn không phải rất dễ dàng sao?"
"Sao mẹ vẫn không hiểu! Cậu ta chọc đến người không nên chọc, nha đầu chết tiệt Ngô Phi này, cư nhiên không nói sau lưng bạn học Tiêu là Đường Nhiễm Mặc nói ra, để cho con đụng vào họng súng! Cho dù là ba đến, con cũng không có biện pháp! Người ta không để cho tất cả trường trung học phong sát Ngô Phi coi như không tệ, để cho cậu ta tùy tiện đi lăn lộn một trường học hạng ba đi!"
"Ai, Thu Thiên..."
Cô cúp điện thoại, lửa giận thiêu đốt, vốn còn tưởng rằng Ngô Phi chỉ là bị thiên kim Tiêu thị chỉnh đốn mà thôi, như vậy cô có thể có rất nhiều cách để Tiêu Mạt Lị xuống đài, nếu cô còn muốn ở Bạch Tuân hảo hảo ở lại, sẽ lựa chọn để Ngô Phi trở về, nhưng cô không nghĩ tới, sau lưng lại còn có tổng giám đốc Thịnh Thế!
Hơn nữa Tiêu Mạt Lị không phải người đơn thuần như cô nghĩ.
Thu Thiên nắm chặt điện thoại di động, khi nào cô đã trải qua thiệt thòi này? Trên mặt cô ta tràn đầy không cam lòng, gương mặt xinh đẹp cũng giống như vặn vẹo, nhưng qua hồi lâu, người từ đầu cầu thang đi ra, lại là bộ dáng ý cười trong suốt.
....
...