HÀO MÔN NỊCH SỦNG: MANH THÊ QUÁ ĐÁNG YÊU

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

------------

Có lẽ là thanh âm Đường Nhiễm Mặc nói chuyện quá ôn nhu, sau khi dùng cơm, Mạt Lị  ở trong lòng anh buồn ngủ, Đường Nhiễm Mặc nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như là đang cẩn thận chăm sóc một đứa nhỏ.

Thật vậy, Mạt Lị còn quá nhỏ.

Rất nhanh, cô ngủ thiếp đi trong hơi thở thoải mái, anh hôn lên trán cô, phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ, "Tiểu nha đầu, mau lớn lên đi."

"Bang" một tiếng, văn kiện trong tay Thẩm Thiên Thu rơi xuống đất.

Mạt Lị dụi mắt chậm rãi tỉnh lại, Đường Nhiễm Mặc nhìn về phía Thẩm Thiên Thu, Thẩm Thiên Thu lập tức sợ tới mức nhặt đồ rơi xuống, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nơi này không thể không cảm tạ anh có một người bạn tốt làm diễn viên, thuận tiện làm cho diễn xuất của hắn cũng trở nên không tệ.

"Tổng giám đốc, đây là tư liệu về Trình Nhân." Thẩm Thiên Thu không chớp mắt đặt tư liệu trong tay lên bàn, giống như không nhìn thấy thiếu nữ vừa tỉnh lại.

Mạt Lị còn mơ mơ màng màng, nghe thẩm Thiên Thu nói liền theo bản năng hỏi: "Trình Nhân là ai..."

"Một lão tổng, không quan trọng." Đường Nhiễm Mặc bắt lấy bàn tay cô còn đang dụi mắt, "Mắt sắp đỏ rồi."

"Ừm..." Cô híp mắt, phát ra thanh âm nhỏ nhắn như một con mèo, đừng nhìn cô còn chưa tỉnh ngủ, nhưng đầu óc còn không ngốc, "Đều cho người đi tìm tư liệu của chú, thật sự không quan trọng sao?"

Nói như vậy, bất luận là chuyện gì, đều chỉ cần một câu nói của Đường Nhiễm Mặc là đủ rồi, tuy rằng lời đồn không thể tin được, nhưng cũng không thể không tin, mặc dù bất tri bất giác Đường Nhiễm Mặc bị truyền là tồn tại gần như thần bình thường, nhưng, không thể phủ nhận, hắn cũng có năng lực nhìn mà sợ hãi của những người khác.

Công ty Huy Hoàng của Trình Nhân, so với Thịnh Thế còn kém quá xa, có chút phiền toái, bất quá chỉ là thế lực xã hội đen sau lưng hắn, nhưng nếu muốn lật đổ hắn, cũng là chuyện sớm muộn.

Đường Nhiễm Mặc nhìn Mạt Lị , "Tên của bọn họ còn không đáng để cháu nhớ kỹ, bởi vì rất nhanh, tòa nhà công ty Huy Hoàng, sẽ in tên Thịnh Thế."

Trong nháy mắt đó, hắn duy ngã độc tôn cùng nhân cách mị lực nắm trong tay toàn cục bộc phát ra, nam nhân như đế vương này, không thể nghi ngờ có được năng lực định nhân sinh tử.

Có một câu nói gì? Người đàn ông tự tin nghiêm túc là đẹp trai nhất, Mạt Lị ngước mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, cơ hồ nhịn không được phát ra tiếng than sợ hãi.

Thế giới của hai người bọn họ nắng chói chang, chim hót hoa thơm ngát, Thẩm Thiên Thu bên này lại hoàn toàn bị xem nhẹ mưa đen liên miên, còn gặp quạ đen kêu.

Tâm tình của hắn lúc này thật sự khó có thể nói thành lời, Tiêu Mạt Lị nói thay đổi liền thay đổi, vậy quên đi, nhưng tổng tài luôn luôn không thân cận với người khác lại trở nên yêu thương tiểu bảo bối  như vậy, cái này thật sự rất không khoa học!

Thẩm Thiên Thu chính là rất không được tự nhiên cảm thấy, hai người bọn họ có phải... Cảm giác cứ thế nào, hơn nữa hình như còn là người đơn phương của tổng giám đốc nhà hắn.

Tiêu Mạt Lị không còn là tiểu hài tử mấy tuổi, cô đã sắp thành thiếu nữ 18, tổng giám đốc ngươi ôm người ôm ấp ôm ấp như vậy, lại là sờ sờ hành động thật sự tốt sao?

Thẩm Thiên Thu đã bất giác nghiêng về phía Mạt Lị , bất luận là ai, chỉ cần nhìn thấy một nam tử trưởng thành thân mật với thiếu nữ vị thành niên, đều sẽ cho rằng là nam nhân kia đang dụ dỗ thiếu nữ đi!

"Khụ khụ..." Thẩm Thiên Thu ho khan vài tiếng, muốn mượn chuyện này nhắc nhở tổng giám đốc chú ý chừng mực một chút.

Đường Nhiễm Mặc chỉ một ánh mắt đảo qua, "Sinh bệnh thì đi bệnh viện."

Thẩm Thiên Thu có vài phần xấu hổ, "Ách, cái kia. Tổng giám đốc, cuộc phỏng vấn về Tống Lan, năm đó ngài đề bạt anh ta lên. Một phóng viên muốn phỏng vấn những gì ngài nghĩ về anh ta."

"Được, có tiềm chất, cậu tùy tiện chọn một cái."

Điều này cũng quá có lệ!

Mạt Lị  lại đột nhiên lấy lại tinh thần, "Là Tống Lan đóng《 Giang Hồ Phong Vân 》  sao? ”

Thẩm Thiên Thu gật đầu, "Là hắn."

"A, tôi thích diễn xuất của anh ấy!" Mạt Lị  ngẩng đầu nhìn Đường Nhiễm Mặc, "Anh ấy cũng là nghệ sĩ của công ty chúng ta sao? ”

Từ "chúng ta" ... Nó thực sự được sử dụng rất tốt.

Đường Nhiễm Mặc giống như long tâm đại duyệt, cũng không gây áp lực cho Thẩm Thiên Thu nữa, đối với vấn đề của cô, hắn luôn hết sức kiên nhẫn, "Tống Lan đích thật là nghệ sĩ của Thịnh Thế."

"Vậy cháu có thể gặp để xin chữ ký không?"

"Rất thích hắn?" Anh nở nụ cười, giống như mùa xuân ấm áp nở rộ, mặt đất hồi xuân, một bàn tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, dịu dàng và quyến luyến nói không nên lời.

Rõ ràng là cảnh tổng giám đốc cười, nhưng Thẩm Thiên Thu lại run rẩy, hô to không ổn!

Mạt Lị nhanh chóng gật đầu, "Đúng vậy, cháu rất thích anh ấy!"

Xong rồi.

Thẩm Thiên Thu trong lòng kêu rên.

"Đợi lát nữa ta sẽ phái người đi lấy một phần chữ ký của hắn cho cháu." Đường Nhiễm Mặc nhẹ giọng nói, giống như tâm tình trăm năm khó gặp của hắn.

Thẩm Thiên Thu thiếu chút nữa phải quỳ xuống cầu xin Đường Nhiễm Mặc giơ cao tay lên với Tống Lan, không ai hiểu rõ hơn hắn, Đường Nhiễm Mặc có thể dùng từ "chân thành" để hình dung nụ cười đại biểu cho cái gì.

Đó là biểu tình lúc hắn cực độ khó chịu mới có.

Nhưng thiếu nữ không biết chuyện còn vui vẻ nắm lấy tay hắn, cao hứng nói, "Chú ơi, chú thật tốt! ”

Được rồi... Đó là tốt, nhưng cũng chỉ một mình con nhóc này nhìn thấy!

Thẩm Thiên Thu muốn lên tiếng chửi bới, bị Đường Nhiễm Mặc nhàn nhạt liếc mắt một cái, cái gì cũng nói không nên lời.

  ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi