Ngày hôm sau, Đường Nhiễm Mặc hôn cô một cái, chân trước anh vừa mới đi ra khỏi cửa đến công ty, Mạt Lị chân sau liền đeo túi xách đi ra ngoài. Trương Mễ Mễ định gặp mặt ở một cửa hàng bánh kem, nghe nói đó là chỗ trước kia cô thích nhất.
Mạt Lị đúng giờ tới nơi, bất quá cô không nhìn thấy Trương Mễ Mễ mà là người ngoài ý liệu, Thẩm Khê.
Thẩm Khê nhìn thấy Mạt Lị cũng sửng sốt, cậu thường ngày rất ít biểu lộ tình cảm của mình, nhưng lần này thấy Mạt Lị lại tỏ vẻ kinh ngạc. Hai người nhìn nhau không nói gì, có một loại không khí xấu hổ lan tràn. Thẩm Khê thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Ngồi đi."
"Được..." Mạt Lị cứng đờ ngồi ở đối diện hắn, nghĩ có nên trực tiếp xoay người ngay đi hay không, nhưng như vậy thật quá không lễ phép. Cô tại sao lại quên, Trương Mễ Mễ có quan hệ thật tốt với Thẩm Khê, nếu Trương Mễ Mễ hẹn cô, Thẩm Khê xuất hiện cũng là đương nhiên.
Nhân viên phục vụ cầm menu đi tới, "Hai vị đặt món gì?"
Thanh âm này có chút quen thuộc...... Mạt Lị ngẩng đầu, "Hội trưởng?"
Thi Ứng Thanh sắc mặt lãnh đạm nói: "Tôi đã tốt nghiệp Bạch Tuân, chức vị hội trưởng Hội học sinh đã từ nhiệm."
"À... Học trưởng làm thêm ở đây?"
"Đúng vậy. Tiểu thư đặt món gì?" Thi Ứng Thanh thoạt nhìn không muốn nói chuyện phiếm với Mạt Lị, cậu còn muốn đi tiếp đãi khách khác.
"Black forest...... Cảm ơn."
* Bánh black forest: xem hình
Thi Ứng Thanh lại nhìn về phía Thẩm Khê.
"Một ly nước chanh."
"Hai vị chờ một lát."
Chờ Thi Ứng Thanh đi rồi, Thẩm Khê không chút để ý hỏi: "Em biết cậu ta à?"
"Anh ấy là hội trưởng Hội học sinh trường tôi, năm nay đã tốt nghiệp, tôi có người bạn thường được anh ấy chiếu cố."
Mạt Lị nói, nhịn không được cảm thấy thật kỳ quái. Thi Ứng Thanh người này quả thực là làm thêm ở khắp mọi nơi, cảm giác quá sức thần bí.
"Bạn em là Thu Bạch Bạch?"
"Ừ, đúng vậy."
"À." Hắn qua loa trả lời, lại không nói gì thêm.
Lại nói tiếp, Thẩm Khê cùng An Phong Nhã quan hệ không tốt, Thu Bạch Bạch lại là em họ An Phong Nhã, mà Mạt Lị cùng Thu Bạch Bạch là bạn tốt...... Mối quan hệ như vậy, thật có chút vi diệu.
Mạt Lị xấu hổ cười cười, "Mễ Mễ như thế nào còn chưa tới? Cô ấy không phải hẹn ở nơi này sao?"
"Cô sẽ không tới."
"Hả?"
"Cô ấy cố ý đem chúng ta hai người gặp mặt ở chỗ này, cho nên cô ấy sẽ không tới." Thời điểm nhìn thấy Mạt Lị, cậu liền minh bạch tâm tư Trương Mễ Mễ, khó trách... Khó trách cô hẹn gặp mặt ở cửa hàng này.
"Anh nói cô ấy sẽ không tới..." Mạt Lị thật mau đoán được dụng ý cũng Trương Mễ Mễ, "Không phải là như tôi tưởng chứ..."
Lúc này, Thi Ứng Thanh đưa bánh kem lên, "Mời hai vị dùng."
Mạt Lị: "Cảm ơn."
Thi Ứng Thanh đi xa, Thẩm Khê mới nói nói: "Cô ấy rất ít lừa tôi, không nghĩ tới..."
Ngày hôm qua Trương Mễ Mễ trong điện thoại nghe thật đáng yêu và chân thành, cô nói nhàm chán muốn ra ngoài chơi, Thẩm Khê không nghĩ nhiều liền đồng ý.
Trương Mễ Mễ đây là, muốn tác hợp lại cho Mạt Lị cùng Thẩm Khê.
Mạt Lị nghĩ đến mục đích này, liền cảm thấy lạnh lùng một chút. Đừng nói cô hiện tại là bạn gái Đường Nhiễm Mặc, ngay cả không có Đường Nhiễm Mặc, cô cũng không lựa chọn Thẩm Khê, cô không biết ngày trước Tiêu Mạt Lị thích Thẩm Khê đến mức nào, nhưng ít ra, cô không hề có cảm giác với cậu.
Như vậy, Thẩm Khê cùng cô có ý tưởng thật giống nhau.
Mạt Lị thật cẩn thận hỏi: "Bạn học Thẩm, anh không nghĩ đến nói rõ cho Mễ Mễ sao?"
"Tôi đã nói qua với cô ấy, tôi và em không có khả năng ở bên nhau."
"Không phải chuyện này, tôi nói chính là... Anh không nghĩ tới nói cho cô ấy biết, người mà anh chân chính thích là ai sao?"
Thẩm Khê sửng sốt, tầm mắt nâng lên, nhìn chăm chú vào cô gái đối diện.
"Anh không cần khẩn trương, chuyện này tôi chưa từng nói với người khác."
Mạt Lị lộ ra nụ cười thân thiện, ánh mắt Thẩm Khê nhìn Trương Mễ Mễ từ trước tới nay đều không che dấu cái gì, hơn nữa cậu đứng chung với Trương Mễ Mễ là luôn luôn dùng tư thái người bảo vệ, Mạt Lị không khó phát hiện ra suy nghĩ của cậu, chính là cô không rõ, "Vì sao anh không nói cho cô ấy biết, anh thích cô ấy?"
Thẩm Khê ánh mắt lóe lóe, trầm giọng nói: "Cô ấy sẽ không tiếp nhận."
"Vì sao? Tôi thấy hai bạn quan hệ thật tốt, chẳng lẽ nói, là bởi vì anh đã từng là bạn trai tôi?"
Ánh mắt hắn rũ xuống, "Phải."
"Bạn học Thẩm hẳn là đã thích Mễ Mễ rất nhiều năm, một khi đã như vậy, anh tại sao lại muốn kết giao với tôi? Ý tôi là, Mễ Mễ nói như vậy, anh và tôi đã từng kết giao."
Mạt Lị cường điệu nói từng chữ, trong lòng tự nói với chính mình người đã từng kết giao với cậu ấy trước kia không phải đúng là mình, như vậy cô sẽ có cảm giác bớt áy náy.
Thẩm Khê lặng im trong chốc lát, lông mày hơi nhíu lên, "Tôi và em ở bên nhau chỉ là vì để cô ấy ở trong trường không bị khi dễ."
Mạt Lị không nghĩ tới lý do này, thần sắc hơi đơ ra, "Anh cùng tôi kết giao, với việc làm cho cô ấy không bị khi dễ thì có quan hệ gì với nhau?"
"Anh Lý là trường học của con em quý tộc, cô ấy chỉ là con gia đình giáo viên bình thường, lại còn chỉ là con nuôi, trước khi trở thành bạn của em, cô ấy vẫn luôn bị người khác bài xích và khi dễ."
Nhưng khi trở thành bạn của Mạt Lị thì không giống nhau, Tiêu Mạt Lị là Tiêu gia đại tiểu thư, ngay cả giáo viên Anh Lý đều phải nhìn sắc mặt cô nói chuyện. Khi Trương Mễ Mễ nói cho cậu biết, cô ngồi chung bàn với Tiêu Mạt Lị, điều đầu tiên cậu nghĩ tới chính là Mạt Lị có khi dễ cô hay không, nhưng Trương Mễ Mễ không cho là vậy, cô nói Tiêu Mạt Lị là người tốt, còn đem cô đi gặp Thẩm Khê. Thẩm Khê nhìn ra Tiêu Mạt Lị thích mình, thế là trong lòng hắn có quyết định.
Cho dù Tiêu Mạt Lị là một đại tiểu thư ồn ào, kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ thích chơi bời, là cô gái như không có giáo dưỡng, Thẩm Khê vẫn tiếp nhận cô.