HÀO MÔN SỦNG HÔN

Hai người nhất trí tới tổ ong xem, chỉ là nếu họ không chuẩn bị trước, cứ vậy tới gần tổ ong, chỉ sợ còn chưa tới gần đã bị đốt cho sưng phù cả đầu.

Tư Thần lại không nhanh không chậm, vào rừng cây lượm chút cành đốt lửa bên bờ sông, nói với Sở Nghiễm Ngọc: "Hơ khô quần áo trước đã, coi chừng bị lạnh."

Anh không vội, Sở Nghiễm Ngọc dù sao cũng là người mới chừng hai mươi tuổi, trên một số chuyện chính là một cậu trai mới lớn, trong lòng hiếu kì muốn chết, không nhịn được phải hỏi: "Có phải là anh đã có cách xử lý tốt rồi không?"

Tư Thần nhặt cái ba lô cậu ném sang một bên về, lấy khăn mặt ra lau tóc cho cậu, thấy cậu sốt ruột, anh mỉm cười đáp: "Gấp cái gì, chút nữa em sẽ biết ngay thôi."

Sở Nghiễm Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cái tên này phản thật rồi! Còn dám trêu mình!

Thời tiết thế này, quần áo hơ khô rất nhanh, Sở Nghiễm Ngọc muốn cầm quần áo đã hơ khô về mặc vào, lại bị Tư Thần giành lấy trước, Sở Nghiễm Ngọc nghi hoặc nhìn anh, nói: "Đó là quần áo của tôi, anh cầm nhầm rồi."

"Không phải." Tư Thần một tay cầm quần áo, hai mắt lặng lẽ nhìn cậu, sau đó trầm giọng nói, "Anh mặc giúp em."

Tuy họ đang ở ngoài trời, tiếp đó, họ còn có việc phải làm, phải tới tổ ong xem, Tư Thần hẳn sẽ không làm gì cậu, nhưng cặp mắt kia, làm cho cậu cảm nhận được một mối nguy hiểm, mối nguy hiểm sẽ bị người ta ăn sạch vào bụng.

"Không cần, tôi tự mặc được." Sở Nghiễm Ngọc cậy mạnh, dù cảm nhận được nguy hiểm cũng không muốn chịu thua, lúc nói chuyện cũng theo thói quen hếch hếch cằm lên, ánh mắt không tự chủ mang ngạo khí.

Hơi thở của Tư Thần nặng nề hơn một chút, chính là vẻ mặt này, chính là cảm giác này khiến cho anh cảm thấy rung động trong lòng, làm cho anh muốn thành kính thờ cúng, lại muốn mạnh mẽ chinh phục, cảm giác này chôn sâu trong lòng anh nhiều năm, lại chưa từng phai nhạt đi, trở thành ánh sáng trong sinh mệnh tối tăm của anh, anh cảm thấy cả đời này mình cũng sẽ không yêu bất kì kẻ nào khác ngoài người này.

Tư Thần vẫn chưa đưa lại quần áo cho cậu, mà chậm rãi đi tới bên cạnh cậu, rũ quần áo ra, từ từ mặc cho cậu, toàn bộ quá trình, động tác đều quy quy củ củ, nhưng người được mặc quần áo cho lại có cảm giác tim đập, mặt đỏ khó giải thích.

Mặc quần áo xong, Tư Thần lui ra ngay lập tức, nhưng bầu không khí ám muội giữa hai người lại hình như không thể xóa tan đi được. Sở Nghiễm Ngọc ho nhẹ một tiếng, nói: "Mặc quần áo của anh vào đi."

Tư Thần cúi đầu nhìn, vóc người anh vô cùng hoàn mỹ, cơ bắp rắn chắc nhưng không khoa trương, gần như chỉ có một lớp thật mỏng, nhưng lại tràn ngập sức mạnh, dưới ánh mặt trời trông cực kì đẹp. Anh không nói gì, chỉ nghe lời cầm quần áo đã hơ khô mặc lên.

Bởi Tư Thần rõ ràng là đã có cách nhưng lại cố tình không nói, Sở Nghiễm Ngọc trong lòng cũng ngạo mạn, cho dù tò mò muốn chết nhưng cũng không lên tiếng hỏi thêm lần nào nữa.

Có điều hai người sắp đi được hai ngày rồi, còn chưa về chú Tần nhất định sẽ sốt ruột, vụ mật ong này Tư Thần cũng không thể chậm chạp quá lâu, anh lật tìm trong bụi cỏ một hồi, nhổ rất nhiều thứ cỏ gì đó trông rất mọng nước ra.

Sở Nghiễm Ngọc nhàn rỗi không có việc gì, tò mò lén nhìn về phía bên kia. Lúc này rắn đen nhỏ bò từ trong ba lô ra ngoài, nằm nhoài trên vai cậu xì xì nói với cậu rằng: "Anh ta đang tìm loại cỏ có mùi mà lũ ong mật rất ghét, ghét tới mức hận không thể tránh xa ra, không ngờ cũng có con người biết được cách này."

Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, "Trước đây anh ta từng làm bộ đội, hẳn là kiểu bộ đội tương đối đặc thù, đương nhiên sẽ biết tới một vài kĩ năng sinh tồn mà nhiều người khác không biết."

Tuy nói vậy, nhưng rắn đen nhỏ vẫn cảm thấy người này thật lợi hại, mặc dù nó có phép thuật, nhưng khi xuống núi, nó từng được nhiều lão tiền bối chỉ dạy, không nên coi thường con người, họ tuy không hiểu phép thuật nhưng rất thông minh, cũng rất giảo hoạt, cho dù một đời của họ chỉ ngắn ngủi vài chục năm nhưng lại biết được rất nhiều thứ mà yêu tu trải qua trăm nghìn năm tích tụ mới biết được.

Rất nhanh Tư Thần đã quay trở lại, cầm trong tay một lượng lớn cây cỏ. Rắn đen nhỏ cũng đã chui lại vào ba lô đeo lưng của Sở Nghiễm Ngọc, cuộn lại bất động, nếu Tư Thần mà biết có một con rắn quấn lấy vợ anh, chắc chắn chỉ cần hai ngón tay đã có thể bóp chết nó, rắn đen nhỏ vẫn hiểu muốn sống thì nên tránh xa xui xẻo ra.

"Vật này có thể khiến ong mật không đốt người nữa sao?" Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn, cảm thấy cái mùi này cực kì gay mũi, không nhịn được mà lui về sau một bước.

Tư Thần gật đầu, sau đó tìm một tảng đá bằng phẳng bên bờ sông, đặt cỏ lên trên nghiền thành chất lỏng màu xanh biếc, mãi cho tới tận lúc tất cả đám cây cỏ này đều đã nát như tương mới ngừng lại.

Sở Nghiễm Ngọc đứng cạnh nhìn, trong lòng thầm nói không phải là sẽ bôi thứ này lên người đấy chứ, trông thật là kinh tởm. Nhưng chuyện Tư Thần làm tiếp đó mới thật sự làm cậu do dự không biết có nên đi cùng với Tư Thần hay không.

Tư Thần tạo ra thứ chất lỏng xanh biếc như tương kia xong, lại tới bên bờ sông đào một cục bùn về, đổ chất lỏng này vào cùng, trộn thành một hỗn hợp.

"Lại đây." Tư Thần trộn xong hỗn hợp, ngoắc tay với Sở Nghiễm Ngọc một cái, trên tay toàn là bùn.

Sở thiếu gia nhìn thấy thứ kia liền thấy ghê tởm chịu không nổi, đánh chết cũng không muốn lại gần, từ nhỏ cậu đã cơm ngon áo đẹp, hầu hạ cũng phải có tận mấy hầu gái, quần áo một ngày thay vài bộ, từ trước tới nay đều chưa nghịch bùn.

Tư Thần hình như cũng nghĩ tới hình ảnh kia, trên mặt lộ ra nụ cười, vợ anh khi còn bé, chắc chắn là sạch sẽ, đẹp đẽ như viên ngọc.

Trong lòng Sở thiếu gia cảm thấy bất mãn, thấy anh vẫn còn cười, liền cảm thấy anh cố ý cười nhạo mình, tức giận tới hừ lạnh một tiếng.

Tư Thần cũng cảm giác mình đã chọc giận người này, lúc này mới thu nụ cười lại, nói: "Khứu giác của lũ ong mật này rất nhạy cảm, chúng ta muốn thâm nhập vào tổ ong lấy mật, không đắp đống bùn này lên toàn thân từ trên xuống dưới, nhất định sẽ bị đốt, nhiều ong mật như vậy xông tới cùng một lúc, chúng ta chắc chắn không tránh được."

Sở Nghiễm Ngọc hiểu anh thực sự đang nói thật, nhưng vừa nghĩ tới chuyện toàn thân đều dính bùn bẩn thỉu, trong lòng cậu vô cùng mâu thuẫn, cảm giác như trên người có đầy sâu bò lên vậy, tưởng tượng một chút toàn thân đã thấy sợ hãi vô cùng.

Tư Thần thấy cậu thật sự không muốn, cũng không miễn cưỡng cậu nữa, "Vậy anh đi một mình vậy, em quay lại trước đi, về chỗ chúng ta nghỉ lại tối qua chờ anh." Vùng rừng này tuy rằng rất rộng, nhưng hẳn là không có thú hoang cỡ lớn hoạt động, hơn nữa còn có con chim nhỏ kia... Anh không biết rốt cuộc con chim đó và vợ mình có liên quan gì tới nhau, nhưng có con chim nhỏ kia ở đó, vợ anh cũng sẽ không đến nỗi bị lạc đường, cũng không gặp phải nguy hiểm gì.

Sở Nghiễm Ngọc liền cảm thấy không vui, xoắn xuýt một lúc, cuối cùng cậu nhìn chằm chằm đống bùn kia, cắn răng nói: "Tôi đi!" Tính cách của cậu làm cho cậu không muốn núp sau lưng một người đàn ông khác, hơn nữa vừa nãy họ mới chỉ đào một cây hoa lên đã bị nhiều ong mật như vậy đuổi theo tới mức phải nhảy xuống sông, như vậy vào sào huyệt của ong mật nhất định sẽ còn nhiều ong hơn nữa, Tư Thần dù có lợi hại tới mức nào thì cũng chỉ có một mình, Sở Nghiễm Ngọc không yên tâm cho lắm.

Cậu nói vậy, Tư Thần lại không yên lòng, anh dám vào tổ ong là bởi anh đã có kinh nghiệm, nhưng Sở đại thiếu gia chắc chắn là không có, nếu thật sự bị đốt, đau chính là vợ anh, mà đau lòng lại là anh, thấy thế nào cũng không nên.

"Được rồi, đừng phiền nữa, không phải chỉ là tổ ong thôi sao? Tôi không tin hôm nay tôi không lấy được mật ong về!" Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được chậc một tiếng, chủ động nhanh chân đi tới, đào một đống bùn lên, nhắm mắt trét lên mặt, nam tử hán đại trượng phu, ai sợ ai!

"Anh giúp em." Tư Thần thấy cậu trét linh tinh, không có quy luật đành bước tới nắm lấy tay cậu, sau đó cầm một ít bùn lên trét lên mặt cho cậu.

Chờ tới khi bùn thật sự dính trên mặt rồi, Sở Nghiễm Ngọc cảm thấy thực ra cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, chỉ là cảm giác dính dính rất khó chịu, mùi quá nồng, còn lại cũng không có cảm giác gì quá đặc thù.

Tư Thần trét một lớp bùn lên toàn thân cậu xong, bùn rất nhanh đã dính lên quần áo, phơi khô một lúc liền cứng như một bộ áo giáp, ong mật lợi hại thế nào cũng không thể đốt xuyên qua được, Sở Nghiễm Ngọc nhíu mày, phương pháp này cũng không tồi.

Rất nhanh Tư Thần cũng tự trét bùn lên người mình, ngay cả đỉnh đầu cũng không buông tha, hai pho tượng đất to lớn đứng trên bờ sông, nhìn nhau một cái, cũng không nhịn được mà có chút buồn cười.

"Đi thôi." Tư Thần đeo găng tay leo núi cực dày lên cho cậu, kéo tay cậu trở lại hốc núi nơi hoa trà nở ngập tràn.

Tư Thần đoán lũ ong mật này hẳn sẽ làm tổ ở sâu trong khe suối, hai người liền nắm tay từ từ đi tới.

Đi tới khe suối, ở đó quả nhiên có một sơn động rất sâu, không ngờ có ong mật bay ra bay vào động, dù đứng ở xa cũng vẫn có thể nghe thấy tiếng vo ve ong ong không ngừng.

"Lại đây, anh đốt một đống lửa ở cửa động, dùng khói hun ong mật ra, em đừng nói gì cả, cẩn thận một chút." Tư Thần hạ thấp giọng dặn một câu, thấy Sở Nghiễm Ngọc gật đầu rồi liền kiếm không ít cành cây chất đống trước cửa động, sau đó giội một ít dầu lên trên, lúc này mới châm lửa.

Lửa châm lên liền bốc cháy, hơn nữa mấy cành cây kia bởi trong thân vẫn còn chứa một lượng nước khá lớn, nên khi bị lửa đốt, cũng tỏa ra từng đợt khói dày đặc, toàn bộ đều bay hết vào trong động.

Rất nhanh, từng đoàn lớn ong mật bay ong ong bay từ trong cửa động ra ngoài, tựa như mấy đám mây đen. Nói thật, đột nhiên nhìn thấy nhiều ong mật tới vậy, người bình thường tuyệt sẽ đổi sắc mặt, Sở Nghiễm Ngọc trong lòng căng thẳng, cũng không nhịn được hơi thở gấp gáp, có điều rất nhanh cậu đã cảm nhận được Tư Thần đang nhéo nhéo ngón tay mình, tựa như muốn cậu thả lỏng một chút.

Sở Nghiễm Ngọc lúc này mới phản ứng lại được, nếu cậu thở gấp gáp quá, đám ong mật ở gần như vậy chắc chắn sẽ cảm nhận được, cậu nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Tư Thần lại nắm lại thật chặt theo phản xạ.

Khác hoàn toàn so với sự căng thẳng của cậu, Tư Thần kéo Sở Nghiễm Ngọc ngồi xuống chờ một bên, chờ đám ong mật này tản ra rồi mới kéo Sở Nghiễm Ngọc đứng dậy, dời đống lửa ở cửa động qua một bên, đảm bảo khói đặc không dứt nhưng lại không bị bay vào trong động quá nhiều, miễn cho trong động nhiều khói quá, họ cũng không vào được!

Anh làm những việc này vô cùng thong thả, thoạt nhìn giống chuyện bình thường vẫn hay làm.

Sở Nghiễm Ngọc đi theo sau anh, nhìn bóng lưng anh không khỏi cảm thấy bội phục, cũng thấy rất thú vị, đây là chuyện trước đây cậu chưa làm bao giờ.

Hai người rất nhanh đã đi vào sơn động, trong động có một mùi hương khó dùng lời diễn tả, hòa với mùi khói làm người sặc, mùi rất lạ.

Rất nhanh họ đã nhìn thấy trong sâu sơn động có một cái tổ ong cực lớn, màu vàng óng, từng lỗ tổ ong lít nha lít nhít, tổ ong treo trên vách động, hai người đều kinh ngạc, đặc biệt là Tư Thần hiểu khá rõ về ong mật, tổ ong nơi hoang dã muốn làm tới quy mô này cũng không thể có được chỉ qua một hai năm.

"Chúng ta lấy vài miếng rồi đi, nếu không chờ lũ ong mật đó quay lại, chúng ta không đi được đâu." Tư Thần mở cái túi đã chuẩn bị sẵn đưa cho Sở Nghiễm Ngọc, lại rút một con dao dắt trong ủng ra, hai chân mạnh mẽ đạp lên vách động hai cái, ngay lập tức, anh đã ngồi được xuống một chỗ cao trong sơn động.

"Ừ, anh cẩn thận một chút." Sở Nghiễm Ngọc cầm túi chờ ở dưới, hai người cũng không phải là người thấy tiền tài liền tham lam quên cả chính bản thân mình, rất nhanh đã cắt được vài miếng tổ ong to đựng trong túi buộc kín, cầm túi đi ra khỏi sơn động.

"Đi, đi lấy hoa trà của em trước đã, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này." Tư Thần giơ tay cầm lấy túi trên tay cậu, một tay kia thì nắm thật chặt lấy tay cậu, nhanh chân đi ra ngoài. Khi ra khỏi sơn động, còn không quên cầm xẻng đất chôn đống cành cây lúc nãy anh vừa đốt lại.

May mà đám ong mật có vẻ đã bị khói hù dọa, lúc này đã bay đi những nơi khác, cũng không đuổi theo.

Khi hai người quay lại bên bờ sông lấy ba lô và hoa, cũng không dám ở lại lâu thêm, một đường thuận theo dòng sông nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi này.

Sở Nghiễm Ngọc chốc chốc lại quay đầu nhìn lên trên trời, chắc chắn không có ong mật đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút hưng phấn khó giải thích, Sở thiếu gia từ nhỏ tới lớn đều chưa từng làm chuyện thú vị kích thích tới vậy, tuy rằng họ cũng chỉ đi trộm vài miếng tổ ong mà thôi.

Tư Thần nhìn vẻ mặt hưng phấn của cậu, lộ ra nụ cười mỉm.

So với lên núi, tốc độ xuống núi của hai người thật sự nhanh hơn nhiều, không ngờ khi trời vừa tối họ đã về tới đường cái.

Tư Thần cho hết đồ lên Hummer, Sở Nghiễm Ngọc thì mở túi nilon ra kiểm tra một chút, tuy rằng họ một đường xuống núi cực kì vội vã, nhưng hoa trà đã được cậu bảo vệ rất tốt, ngoài một chút va chạm nhỏ ra thì cơ bản không có vấn đề gì lớn, về chăm hai ngày, mang đi tặng người ta hẳn là được.

"Đi thay quần áo ra đã, chút nữa chúng ta vào thành thị gần đây ở lại một đêm, ngày mai lại về." Tư Thần giúp cậu cố định hoa trên ghế sau, lại lấy một bộ quần áo sạch đưa cho cậu, ra hiệu cậu thay quần áo trên xe.

Trên người họ bây giờ dính toàn bùn, mùi gay mũi kia đã tan biến hết rồi, bùn cũng đã bị rơi mất không ít khi họ xuống núi, nhưng bây giờ đông một cục, tây một cục, nhìn trông giống hệt hai tên ăn mày, cứ vậy vào thành phố, không bị coi là thần kinh mới là lạ.

Sở Nghiễm Ngọc vào xe thay quần áo xong đi ra, Tư Thần đã đun một nồi nước ấm ở ven đường, đang vắt khăn mặt, thấy cậu đi ra rồi liền cầm khăn lau bùn dính trên mặt và tóc cho cậu.

Lau như vậy chắc chắn không thể sạch hết được, bệnh sạch sẽ của Sở Nghiễm Ngọc lại phát tác, rũ rũ tóc không ngừng. Tư Thần đành cố định đầu cậu lại, vừa lau mặt cho cậu vừa nói: "Nhịn một chút, đợi chút nữa tới khách sạn rồi lại tắm sạch, được chứ?"

Lúc này cũng chỉ có thể như vậy, Sở thiếu gia đành cố gắng nhẫn nhịn sự khó chịu, để anh lau giúp vài cái, lại ngồi về trong xe, thấy anh vẫn còn dính đầy bùn trên người, liền giục: "Anh cũng mau lên chút đi, đói quá, mệt quá, muốn ngủ."

Sở Nghiễm Ngọc trước giờ chưa từng oán giận với người khác như vậy, Tư Thần không khỏi nghe được chút oán trách từ trong lời cậu nói, cong cong khóe miệng nói: "Anh làm ngay đây." Nói xong, chỉ hai ba cái đã lau khô toàn thân, ngồi xuống ghế lái.

"Em ngủ một lúc trước đi đã, đến rồi anh sẽ gọi em dậy." Tư Thần điều chỉnh ghế cho cậu một chút, giơ tay sờ sờ mặt cậu.

Động tác này của anh chỉ là theo phản xạ, Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn anh, lại quay đầu về phía cửa sổ, cảm thấy trên mặt hơi nóng lên, đặc biệt là nơi vừa bị người chạm vào.

Tối đó hai người ở lại trong khách sạn một đêm, ngày hôm sau lại khởi hành, trở về Lan thành.

Chú Tần đã tới cửa lớn đón hai người, thấy họ đều bình an vô sự, trong lòng hết sức vui mừng. Thực ra ông vẫn có chút hơi lo lắng, thiếu gia nhà ông đúng là không biết hẹn hò với người ta, hẹn người ta tới nơi nguy hiểm thám hiểm, vậy mà cũng được hả? Thiếu gia Nghiễm Ngọc sức chịu đựng không mạnh bằng thiếu gia nhà mình, nhỡ va chạm vào đâu bị thương, sẽ làm người ta đau lòng chết.

Việc Sở Nghiễm Ngọc làm đầu tiên chính là chuyển gốc hoa "Bích huyết đan tâm" ra, mỉm cười nói với chú Tần: "Chú Tần, làm phiền chú giúp cháu chăm sóc vài ngày, cháu định mang cây này đi tặng người."

Gốc hoa trà kia có lẽ bởi bị rời ra khỏi đất, nên hơi thiếu nước, cả cây đều hơi ủ rũ. Chú Tần cũng coi như là quản gia trải đời nhiều, nhìn thấy gốc cây hoa trà kia cũng thích không chịu nổi, nhanh chóng nhận lấy ngay, "Thiếu gia Nghiễm Ngọc mang cực phẩm này từ đâu về vậy? Gốc cây hoa trà này, dù là hoa hay là lá, màu sắc đều rất tươi, rất hiếm thấy."

Sở Nghiễm Ngọc biết ông thích những hoa hoa cỏ cỏ này, lúc này lại hơi hối hận, tại sao lúc đó lại không mang một cây về cho chú Tần nhỉ, thật đúng là đáng tiếc. Có điều cũng tại lũ ong mật này thật sự quá khó chơi, nếu không nhờ Tư Thần có kinh nghiệm, cậu đi một mình chắc chắn sẽ bị đốt sưng vù đầy người, có thể sống sót trở về hay không cũng chưa biết được.

"Đây là gốc cây bọn cháu mới đào trong núi về, nếu chú Tần thích, lần sau bọn cháu lại đi mang một cây về cho chú."

Chú Tần nở nụ cười, "Vậy thì cảm ơn thiếu gia Nghiễm Ngọc, gốc cây hoa này cứ giao cho tôi, cậu yên tâm đi."

Cũng không biết có phải là do tác dụng tâm lý của Sở Nghiễm Ngọc hay không, mà cậu luôn cảm thấy những người bên cạnh Tư Thần đều rất đáng tin, làm cho cậu không tự chủ được mà tin tưởng họ, thậm chí cũng nhỏ giọt dần thay đổi cách đối xử của mình với những người này, không còn ôn hòa nhưng xa cách, dần dần sinh ra một chút thân cận, đương nhiên chuyện này chính cậu cũng không nhận ra.

"Vậy thì làm phiền chú Tần rồi."

"Đừng khách khí."

Chú Tần nói được thì làm được, gốc cây hoa trà kia trong tay chu Tần chưa tới hai ngày quá nhiên đã khôi phục lại được màu đỏ tươi như máu, nhiệt liệt như lửa giống như khi còn ở trong núi, người ngoài như Sở Nhiễm Ngọc nhìn còn cảm thấy thích chết lên được.

Ngày hôm sau, nhà họ Sở bên kia muốn mời vài người trong tộc tới ăn cơm, Sở Gia Đức tự mình gọi điện thoại tới nhà họ Tư, nói muốn mời hai người về nhà, tiện cùng ăn một bữa cơm.

Cuộc gọi của lão là do chú Tần nghe máy, chú Tần sau đó còn phải báo lại cho hai người. Thực ra đối với điểm này Sở Gia Đức đã bất mãn từ lâu, lão là người làm cha gọi điện cho hai đứa phận làm con này, lại chỉ luôn là quản gia ở đó nghe máy, đúng là không ra gì.

Đáng tiếc dù là Sở Nghiễm Ngọc hay là Tư Thần, hai người thật giống như đã quên mất điểm này.

Nghe chú Tần thông báo xong, Tư Thần dò hỏi mà nhìn về phía Sở Nghiễm Ngọc, "Em có muốn đi không?"

Sở Nghiễm Ngọc cười cười, nói: "Đi chứ, tại sao lại không đi, tôi còn đang muốn xem xem ông ta sẽ nói gì đây."

Chú Tần hiểu ý cậu, liền gọi lại cho Sở Gia Đức một cuộc.

Sở Gia Đức tuy bất mãn bởi gọi lại vẫn là quản gia nhưng đương nhiên bởi hai người đã nói lời đồng ý nên lão vẫn rất hưng phấn.

Lão hưng phấn không phải là bởi lão là một người cha vì thấy hai con về nhà nên vui vẻ, mà là bởi lần này lão đã chuẩn bị đầy đủ tất cả.

Các ngành nghề dưới trướng Sở Gia Đức tuy rằng vô cùng phong phú tới bề bộn nhưng phát triển tốt nhất, kiếm được nhiều tiền về nhất vẫn là công ty điện tử, tập đoàn họ Sở dưới phương diện này cũng có thể coi là xí nghiệp đi đầu trong nước, có nhà máy sản xuất riêng giàu kinh nghiệm, cùng với vật liệu chuyên dụng, các nhà máy hiệu buôn nhỏ bé bên ngoài không thể sánh được. Trước cạnh tranh lấy được quyền sử dụng độc nhất của kĩ thuật kia thất bại, còn là thua trong tay một công ty nhỏ, mấu chốt, ông chủ của công ty nhỏ này còn là chàng rể hiền Sở Gia Đức tự tìm về cho mình, người trong thương giới đều sắp cười tới rụng cả răng, tất cả mọi người đều nói, Sở Gia Đức lần này thật sự đã lật thuyền trong mương rồi, hon nữa còn là tự mình làm lật thuyền, đúng là đáng đời.

Công ty Tư Thần tuy rằng phát triển không tệ nhưng so sánh với tập đoàn họ Sở, đương nhiên chỉ có thể dùng từ "nhỏ" để hình dung, khi Tư Thần tiếp nhận, công ty vẫn chưa có nhà máy sản xuất của riêng mình, cũng như những vật liệu cung cấp ổn định, sau khi có được kĩ thuật kia rồi, bởi nhà họ Sở nhúng tay vào nên các nhà máy sản xuất vốn đang hợp tác cũng tìm đủ mọi cớ để bội ước, làm cho người trong công ty phải nhức đầu.

Lúc này Sở Gia Đức lại quay lại đóng vai người tốt, không chỉ có được cái tiếng là giúp đỡ thằng con trai đã gả ra ngoài rồi này, mà còn có thể danh chính ngôn thuận mượn cơ hội này để có được kĩ thuật kia, đúng là một vốn bốn lời!

Quả nhiên chờ tới ngày hôm sau, hai người đi tới nhà họ Sở, đã thấy Sở Gia Đức mời những người kia tới ăn tối, tất cả đều là những người tương đối có bản lĩnh và năng lực trong tộc, trong tay đều nắm không ít sự vụ trong tập đoàn, Sở Gia Đức mời họ tới đây, đương nhiên là muốn mời họ khuyên bảo hai đứa bé này, đừng đối nghịch với người lớn.

"Nghiễm Ngọc, Tiểu Tư, hai đứa tới rồi, mau lại đây ngồi đi, đều chỉ chờ mỗi hai con thôi đấy."

Sở Gia Đức đầy mặt hòa ái bắt chuyện, mời hai người ngồi xuống bên cạnh, sau đó giới thiệu họ với mấy người khác.

Sở Nghiễm Ngọc đã từng làm người thừa kế của nhà họ Sở, những người trong dòng họ này cậu đương nhiên đều biết cả, Tư Thần sau khi quen Sở Nghiễm Ngọc, cũng điều tra một ít tư liệu của nhà họ Sở, cũng đã có hình dung chung chung. Có điều anh vẫn chờ cho Sở Gia Đức nhất nhất giới thiệu xong, mới nghe theo lời Sở Nghiễm Ngọc mà gọi người, bất kể nói thế nào, thì Sở Gia Đức và nhà họ Sở cũng đã nuôi lớn Sở Nghiễm Ngọc, trong mắt người khác chính là có ân với cậu, ít nhất mặt ngoài vẫn phải làm cho thật tốt.

"Tiểu Tư à, là ba vợ ba nói với con này, nghe nói bây giờ con đang tìm nhà máy sản xuất và nơi cung cấp vật liệu trong giới phải không, sao lại ngốc như vậy, những thứ này nhà họ Sở đều có sẵn cả, người ngoài sao có thể sánh được với người trong nhà có phải không nào? Lại nói hợp tác với nhà họ Sở, đây chính là sự thắng lợi đối với cả hai bên chúng ta, nói ra ngoài không phải là rất dễ nghe hay sao?"

Mấy lời này của Sở Gia Đức nói tới hợp tình hợp lý, tựa như một người cha ân cần đang dạy dỗ hai đứa con, khiến người phải cảm động.

Mấy người khác trong dòng họ đang ngồi cũng không nhịn được mà khuyên nhủ: "Gia Đức nói rất có lý, Nghiễm Ngọc à, các cháu cũng đừng ngốc nghếch nữa, người ngoài sao có thể sánh được với công ty nhà mình, tới lúc đó tìm phải một nơi không tốt, thứ làm ra các cháu không hài lòng còn làm kĩ thuật của mình bị rò rỉ ra ngoài, mới thật sự là lời không đủ bù vào vốn."

"Đúng vậy, ba cháu cũng chỉ muốn tốt cho hai đứa thôi, trên đời này làm gì có cha mẹ nào không suy nghĩ cho con cái đâu chứ!"

"Chính thế."

Xung quanh chỉ toàn tiếng phụ họa, cứ như thể hai người chính là hai thằng nhỏ ngốc không hiểu chuyện vậy, cũng không biết họ thực sự cảm thấy Sở Gia Đức là muốn tốt cho họ, hay là đang giả vờ ngây ngốc nữa.

Thực ra nói thật, công ty nhỏ của Tư Thần không có nhà máy sản xuất của chính mình, không nên mua sử dụng phần cứng kĩ thuật, đây chính là một hành động vô cùng không sáng suốt. Chỉ có điều Tư Thần mới đầu nhất định phải cạnh tranh kĩ thuật này, chính là bởi muốn có cơ hội tiếp xúc với Sở Nghiễm Ngọc nhiều hơn, mà sau này Sở Nghiễm Ngọc đã ở bên anh rồi, nghĩ trăm phương nghìn kế muốn tranh đoạt kĩ thuật này cầm vào trong tay, chính là bởi muốn đả kích Sở Hạo. Đáng tiếc Sở Hạo thực sự là đáng chán, từ sau khi Sở Nghiễm Ngọc sống lại một lần nữa, cái tên kia vẫn luôn núp sau lưng Sở Gia Đức, làm Sở Nghiễm Ngọc chèn ép gã cũng thấy chán vô cùng.

Sở Gia Đức thấy họ đã nói một hồi, hai người kia vẫn không lên tiếng, vì vậy liền cười nói: "Ý của hai đứa thế nào?" Lão vừa nói vừa nhìn về phía Tư Thần.

Nói trắng ra, lão phí hết tâm tư, còn phải đè nén cơn tức giận trong lòng, thứ nhất chính là muốn thăm dò Tư Thần, thứ hai là muốn lôi kéo, nếu Tư Thần chỉ là một ông chủ bình thường của một công ty nhỏ, vậy thì lão không có gì phải lo lắng, một công ty như vậy, nuốt sạch không chừa lại một mẩu xương, đối với tập đoàn nhà họ Sở mà nói chính là dệt hoa trên gấm, lão chỉ cần phí chút tâm tư đã có thể thu vào dễ như ăn cháo. Nếu Tư Thần thực sự có thân phận bệ đỡ, lôi kéo anh về phía nhà họ Sở chính là một sự giúp đỡ lớn, phí chút khí lực ấy là điều chắc chắn.

Sở Gia Đức thấy họ vẫn chưa nói gì, cũng không nhụt chí, mỉm cười tiếp tục thuyết phục: "Tiểu Tư, con cũng nói suy nghĩ của con ra đi chứ."

Không cần biết những người này đã nói gì, Tư Thần vẫn ngồi nguyên tại chỗ, tựa như căn bản không để họ vào trong mắt, lúc này nghe thấy mình bị điểm danh, cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn lão, giọng nhàn nhạt: "Tôi nghe theo lời của Nghiễm Ngọc."

Dù Sở Gia Đức đã chuẩn bị mười phần kiên nhẫn, thì cũng vẫn bị lời của anh làm cho nghẹn họng, nụ cười cứng đờ lại một chút, có điều rất nhanh lại khôi phục lại như cũ, quay đầu nhìn Sở Nghiễm Ngọc, "Vậy Nghiễm Ngọc nói suy nghĩ của con ra đi, nhiều năm như vậy ba coi con là con ruột, giữ con bên cạnh nuôi lớn tới vậy rồi, cũng sẽ không hại con đâu phải không?"

Lời này của lão thật sự làm người ta phải động lòng, ít nhất là mấy người khác trong dòng họ cũng không nhịn được mà cảm khái: "Ai, cũng đúng là vận mệnh trêu ngươi, Nghiễm Ngọc à, việc này cháu đừng trách ba cháu, dù có thế nào, nhà họ Sở không hề có lỗi với cháu, còn nuôi lớn cháu tới ngần này, từ nhỏ các bác các chú đã nhìn cháu lớn lên, biết cháu là đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng không thể bởi chuyện này mà làm ra chuyện hồ đồ, bằng không đúng là đã có lỗi với cảm tấm lòng dụng tâm lương khổ của ba cháu rồi."

Câu này vừa nói ra, mặt mày Tư Thần liền sa sầm. Sở Nghiễm Ngọc vốn trong lòng thật sự rất đau đớn, tình cha con hơn hai mươi năm, Sở Gia Đức biết cậu không phải là con ruột, trở mặt là có thể ném ngay tình cha con nhiều năm như vậy xuống, nhưng Sở Nghiễm Ngọc lại không thể nào làm được như vậy, cậu hận Sở Hạo khiến cho cậu phải cảm nhận cái chết một lần, nhưng tình cảm với Sở Gia Đức lại không dễ dàng xóa nhòa đi như vậy, nhưng cậu muốn cậy mạnh, cho dù trong lòng đau khổ nhưng trước giờ đều không biểu lộ ra, chỉ yên lặng dằn xuống đáy lòng, lúc này nghe thấy họ lại nhắc lại lần nữa, đối với cậu mà nói thì chẳng khác gì bị lăng trì, anh nắm chặt tay, có kích động muốn đứng dậy bỏ đi luôn.

Lúc này Tư Thần nắm lấy bàn tay đang thả bên người của cậu, trầm giọng nói: "Có vài chuyện phiền các người hiểu cho rõ, Nghiễm Ngọc cũng chẳng nợ gì các người cả, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chúng tôi không biết, nhưng không cần biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đó cũng là trách nhiệm của người làm cha mẹ các người, không nên để cho một đứa trẻ chỉ vừa mới sinh ra phải gánh vác, tôi còn chưa tính sổ với các người, các người mang Nghiễm Ngọc rời khỏi cha mẹ mình nhiều năm như vậy, tổn thương em ấy phải nhận có bao nhiêu, các người cũng đừng trưng ra cái vẻ Nghiễm Ngọc phải trả nợ vì sai lầm của các người mà bức bách em ấy!"

Lời của anh vừa nói ra hoàn toàn không để lại chút thể diện nào cho những người nhà họ Sở này, mấy người này thay đổi sắc mặt ngay lập tức, nụ cười của Sở Gia Đức cũng cứng đờ lại rồi, họ hoàn toàn không có cách nào, không ngờ rằng người này lại không nể mặt như vậy!

Tư Thần nói xong muốn kéo Sở Nghiễm Ngọc đi, lúc này Sở Nghiễm Ngọc lại nhẹ giọng cười một tiếng, vỗ vỗ lên bàn tay đang nắm lấy tay mình muốn kéo đi, ấn không cho anh đứng dậy, cười nói: "Tư Thần, sao lại ăn nói với các bậc cha chú như vậy."

Sắc mặt mấy người nhà họ Sở đều đang rất khó coi, nghe thấy lời Sở Nghiễm Ngọc nói, đều quay đầu nhìn về phía cậu.

Sở Gia Đức liên tiếp bị hai người ít tuổi hơn làm cho phải nhăn mặt, nụ cười trên mặt cuối cùng không giữ được nữa, có điều vẫn nói một câu khách sáo, "Tư Thần thẳng tính, ta không trách, ý của Nghiễm Ngọc con thế nào?"

Sở Nghiễm Ngọc cười với lão, áy náy nói: "Xin lỗi ba nhé, Tư Thần đã kí hợp đồng với công ty khoa học kĩ thuật Kỳ Thắng rồi, Lộ lão Lộ Kỳ Thắng đã đồng ý mở một đường dây sản xuất mới cho anh ấy, thế nên không thể hợp tác với tập đoàn họ Sở được, ba cũng đừng nên tức giận."

"Lộ Kỳ Thắng? Sao ông ta..." Sở Gia Đức nghe vậy quả thực đã giật nảy cả mình, suýt chút nữa đã nói lời trong lòng ra, không ngờ lại là Lộ Kỳ Thắng?!

"Đúng, chính là Lộ lão, công ty của Tư Thần hôm qua đã kí tên lên hợp đồng của họ rồi, thế nên sau này ba không cần phải quan tâm tới bọn con nữa." Sở Nghiễm Ngọc tựa như không hề phát hiện ra điểm bất ổn của lão, nói tới nhẹ như mây khói.

Trong lòng Sở Gia Đức thật không thể tin nổi, Lộ Kỳ Thắng đâu phải là một cục xương dễ gặm?! Trong lòng lão bỗng lướt qua thật nhiều suy đoán, lẽ nào Tư Thần cho lão chỗ tốt gì trên phương diện hợp tác? Hay là bởi bệ đỡ sau lưng Tư Thần?

Có điều dù là thế nào, đối với Sở Gia Đức mà nói đều tuyệt không phải là tin tốt!

Công ty Lộ Kỳ Thắng tuy rằng không thể nào so sánh được với sự khổng lồ của tập đoàn họ Sở nhưng cách làm việc của Lộ Kỳ Thắng trong giới quả thực rất kì lạ, ông ta mở công ty, cũng chỉ sản xuất phần cứng điện thoại, công ty khác làm to, trong tay có tiền, đều trăm phương nghìn kế nghĩ tới chuyện phát triển sang một ngành nghề khác, mà Lộ Kỳ Thắng này thì lại không, ông ta cũng chỉ chăm chút lên phương diện này, hơn nữa cũng chỉ tự sản xuất và nghiên cứu phần cứng cho sản phẩm nhà mình, thế nên qua nhiều năm như vậy rồi, người trong giới đều nói khoa học kĩ thuật Kỳ Thắng và điện tử họ Sở bây giờ coi như là ngang hàng, nhưng chỉ có họ là tự biết, trong cái nghề này Lộ Kỳ Thắng đã mơ hồ có dấu hiệu dẫn trước, nếu như ông ta hợp tác với Tư Thần, vậy thì điện tử họ Sở còn làm ăn được gì nữa?!

Làm cho lão khó hiểu nhất là, khoa học kĩ thuật của Kỳ Thắng được xưng tụng là chỉ sản xuất phần cứng cho chính sản phẩm của mình, tại sao ông ta lại đột nhiên đồng ý hợp tác với Tư Thần? Đây còn không phải tự vả vào miệng mình hay sao?

Sở Nghiễm Ngọc dù vội nhưng vẫn ung dung ngồi một lúc, lúc này mới như đột nhiên phát hiện ra sắc mặt Sở Gia Đức càng lúc càng khó coi, lo âu nói: "Ba, ba giận con à? Ba đừng nóng giận mà, thực ra con đã muốn nói chuyện này với ba trước rồi, vốn định hôm nay tới sẽ nói cho ba biết, không ngờ lại thành ra thế này... con rất xin lỗi ba, ba cũng đừng giận bọn con nữa nhé?"

Sở Gia Đức không tức giận? Lão quả thực đã giận muốn phát nổ rồi! Xin lỗi? Họ thuyết phục cả nửa ngày như vậy, còn nuốt giận vào bụng không phát tác, bây giờ mới nói cho họ biết đã kí hợp đồng với người khác rồi? Còn là kí hợp đồng với đối thủ của tập đoàn họ Sở? Đây còn không phải là coi họ như lũ khỉ mà đùa giỡn hay sao?!

Không chỉ Sở Gia Đức không khống chế được sắc mặt mà ngay cả mấy người còn lại trong dòng họ cũng vậy, mặt xanh mét lại, cuối cùng nghĩ tới thể diện của nhà họ Sở, cũng không ra tay trực tiếp, lại bởi Sở Nghiễm Ngọc nói tới là ôn hòa nhã nhặn, ngay cả muốn phát tác họ cũng không có cái cớ nào để mượn, đành phải tức giận hừ vài tiếng, đứng dậy bỏ về ngay.

Sở Gia Đức cũng trưng ra vẻ mặt hết sức khó coi, thậm chí ngay cả lễ nghi gia chủ cũng không muốn duy trì tiếp nữa, đứng thẳng dậy nhanh chân rời khỏi phòng khách.

Trong phòng khách ngay lập tức chỉ còn lại hai người Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần, Tư Thần lo âu nhìn Sở Nghiễm Ngọc, cũng không nói gì an ủi cậu, đưa tay sờ mặt cậu một chút.

Nụ cười của Sở Nghiễm Ngọc phai nhạt đi, cũng không muốn nói gì cả, chỉ đưa người lại gần, nhẹ giọng nói: "Cho tôi dựa vào anh một chút, tôi hơi mệt."

"Được." Tư Thần chưa thấy cậu yếu ớt như vậy bao giờ, tựa như vừa mới bị mắc bệnh nặng vậy, làm cho anh hận không thể chuyển mọi nỗi đau trong lòng Sở Nghiễm Ngọc lên người mình, giọng nói cũng đã khàn cả lại.

Vai Tư Thần vừa rộng vừa mạnh mẽ, Sở Nghiễm Ngọc lại gần một lúc, không nhịn được chôn trong vai anh làm ổ, cậu bỗng vô cùng rõ ràng mà hiểu ra một chuyện, bây giờ ngoài người này ra, cậu thật sự cũng không còn lại cái gì nữa rồi.

Hai người ngồi thật lâu trong phòng tiếp khách nhà họ Sở, người nhà họ Sở tựa như đã lãng quên họ rồi, mãi tới tận khi hai người đi, cũng không có ai tới hỏi gì.

...

Sau khi tan rã không vui trong phòng khách, Sở Gia Đức vẫn không thể tin rằng Sở Nghiễm Ngọc đã hợp tác được với lão bảo thủ khôn khéo Lộ Kỳ Thắng kia, làm đối thủ, Lộ Kỳ Thắng kia thế nào lão cũng có thể coi như là hiểu rõ, là một lão hoạt đầu bụng dạ cực sâu, tuy rằng là đối thủ của điện tử họ Sở nhưng tuyệt không dễ dàng đối phó với tập đoàn họ Sở, bởi lão già này bước bước nào chắc bước ấy, cũng rất tự mình biết mình, khoa học kĩ thuật Kỳ Thắng mặc dù có một vị trí trong nghề điện tử nhưng bối cảnh vẫn quá đơn bạc, không thể sánh được với họ Sở gia thế thâm hậu, cứng đối cứng với lão căn bản không có chỗ tốt, tại sao ông ta lại vì hai người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng mà đối phó với tập đoàn họ Sở?

Sở Gia Đức hiểu rõ, nếu thật sự để hai bên này hợp tác thành công, vậy thì đối với tập đoàn họ Sở cũng không có bao nhiêu chỗ tốt, lão cũng không đoái hoài tới ân oán giữa mình và Sở Nghiễm Ngọc, lập tức trầm mặt bảo người đi thăm dò xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Nhưng trên tư liệu nhận được, chỉ có một thông tin buổi sáng ngày hôm qua, hai người Sở Nghiễm Ngọc và Tư Thần đi một chuyến tới nhà của Lộ Kỳ Thắng, sau đó hai bên công ty liền kí hợp đồng, ngoài ra thì không còn gì nữa.

Sắc mặt Sở Gia Đức nhất thời ngưng trọng, lão cảm thấy tất cả những thứ này nhất định đều là nhờ bệ đỡ sau lưng của Tư Thần cả, Sở Nghiễm Ngọc lão đã nuôi hơn hai mươi năm, vẫn có thể hiểu khá rõ, tâm tư lòng dạ đều có, nhưng đáng tiếc còn quá trẻ, thủ đoạn vẫn còn non, hơn nữa mất đi bối cảnh của nhà họ Sở, cũng không tạo nên được cơn sóng gì quá lớn, nhưng nếu như Tư Thần có bệ đỡ, thì lại không giống như vậy...

Lão vẫn còn đang trầm tư trong thư phòng, Sở Hạo đã từ ngoài về, nghe người hầu nói lão đang ở trong thư phòng liền nhanh chóng đi đường vòng, chỉ lo lại bị lão bắt được, bắt gã học này học nọ. Nói thật, cuộc sống làm đại thiếu gia nhà họ Sở khác hoàn toàn so với tưởng tượng của gã trước đây, công việc cả một đống lớn thì thôi chưa nói, Sở Gia Đức ngày nào cũng giáo dục cả đống chuyện, càng làm cho người ta không nói được lời nào chính là, gã đã hơn hai mươi rồi còn phải học như học sinh tiểu học vậy, ngày nào cũng vác tư liệu trên lưng, gặm tác phẩm vĩ đại trong sách, chưa kịp làm xong việc cấp dưới cũng dám nhăn mặt với gã, quãng thời gian này đúng là đòi mạng gã mà.

Sở Hạo cầm một tấm danh thiếp thơm ngát trong tay, không nhịn được mà đặt tới bên miệng hôn một cái, những minh tinh từng lên TV mấy ngày qua quả nhiên không giống mấy mặt hàng gã từng chơi trước đây, em nào em nấy không những xinh mà còn dâm, đúng là làm cho người ta muốn ngừng mà không được!

...

Tư Thần đưa Sở Nghiễm Ngọc về nhà, lại bế cậu về phòng ngủ trên tầng nghỉ ngơi.

Chú Tần chờ anh xuống tầng rồi, lo lắng nói: "Thiếu gia Nghiễm Ngọc sao vậy? Có phải là đã bị bệnh rồi không, nếu bị bệnh thì phải mau chóng gọi bác sĩ tới khám cho cậu ấy."

"Không bị bệnh, chỉ hơi mệt mà thôi." Sắc mặt Tư Thần rất khó coi, anh biết vì sao Sở Nghiễm Ngọc lại đau lòng, chỉ là bởi vì biết nên anh lại mới càng thêm phẫn nộ.

Chú Tần nghe nói không phải là bị bệnh mới thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ sợ mấy người trẻ tuổi này bị bệnh lại ỷ trẻ tuổi mà gắng gượng chống đỡ, chờ già rồi họ mới biết được sự lợi hại.

"Trong nhà có chuyện?" Khi Tư Thần về đã thấy ông đang chờ ở cửa, liền hỏi một câu.

Chú Tần nghĩ một lát rồi nói: "Cũng không phải là chuyện quan trọng gì, chỉ là chuyện về nông trường kia của thiếu gia Nghiễm Ngọc, người một nhà Cao Mẫn vẫn không muốn nhả ra, tôi muốn hỏi ý kiến của thiếu gia Nghiễm Ngọc một chút."

Tư Thần vốn định giúp cậu xử lý toàn bộ, nghĩ một lát anh lại nói: "Cứ để em ấy tự xử lý đi." Để cậu làm chút việc khác phân tán lực chú ý cũng tốt, miễn cho cả ngày đều đặt tâm tư lên đám rác thải nhà họ Sở kia.

Chú Tần gật đầu. Tư Thần nghĩ tới mấy miếng tổ ong họ đã mang về trước đó, bảo chú Tần chuẩn bị dụng cụ, ép mật ong ra, đây là phương pháp cũ, mà mật ong tự nhiên khác với mật ong của ong nuôi nhà nên cũng chỉ có thể dùng phương pháp này để lấy mật.

Mật ong ép ra rồi, trải qua xử lý, mật ong chảy ra có độ sánh cực cao, màu vàng óng ánh, tỏa ra hương thơm nồng, chú Tần nhìn mà cũng không nhịn được phải kinh ngạc hô lên một tiếng.

"Thiếu gia, mật ong này cậu lấy từ đâu ra vậy?! Màu đẹp vậy?"

Ed: Editor phải đi học rồi, sẽ không đăng được đều đặn như trước nữa, sẽ cố gắng 2, 3 chương/ tuần nhé =)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi