HÀO MÔN SỦNG HÔN

Đổng Thiếu Hoa bởi chuyện của cậu út nên thẳng thắn trực tiếp đầu tư một khoản tiền vào công ty của Tư Thần, Tư Thần sau khi thương lượng với Sở Nghiễm Ngọc, cũng rất dứt khoát trực tiếp mua một loạt các thiết bị, nếu không anh mua hoặc thuê nhà xưởng sẽ rất tốn tiền. Có điều vì để loạt thiết bị này sẽ không bị người giở trò nữa, Tư Thần định sẽ tự mình tới giám sát quá trình vận chuyển.

Bản thân Tư Thần là một tên si tình, đột nhiên phải rời khỏi vợ đẹp con ngoan, đương nhiên là anh không nỡ, đêm trước khi đi anh ôm Sở Nghiễm Ngọc, như muốn làm tới tận hừng đông.

"... Đừng có làm nữa, ông đây sắp chết rồi!" Sở Nghiễm Ngọc không được ngủ, tâm tình cực dễ nổi nóng, nhưng tiếc thay giá trị vũ lực không đánh lại được người ta, ngay cả cơ hội đá người xuống giường cũng không có, chỉ có thể tát một cái lên vai anh, kết quả còn làm cho lòng bàn tay đỏ bừng.

"Ngoan, chờ thêm chút nữa..." Tư Thần thở dốc, ôm người thật chặt, điên cuồng như một con thú hoang không biết thỏa mãn.

Tối đó Sở Nghiễm Ngọc biết thế nào là mất đi ý thức, ngay cả chính y cũng không biết, chỉ biết ngày hôm sau y ngủ một giấc tới giữa trưa mới miễn cưỡng mở mắt ra, toàn thân vẫn đau đớn mệt mỏi tới khó chịu.

Đã sắp tới Trung thu thế nhưng ánh sáng ngoài trời vẫn cứ hết sức long lanh chói mắt: Sở Nghiễm Ngọc từ trên giường nhìn ra ngoài, vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng ấy chói tới mức nào.

Y đang nằm trên giường mà ngây người lại nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ có tiếng người hầu gõ cửa, "Thiếu gia Nghiễm Ngọc, cậu dậy chưa?"

Sở Nghiễm Ngọc đáp một tiếng. Người hầu kia cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tiểu thiếu gia trưa không thấy cậu, đang quấy, hay là để tôi bế vào nhé?"

"Bế vào đi." Sở Nghiễm Ngọc đỡ eo ngồi dậy từ trên giường, ngoài bộ vị nào đó khó diễn tả, thì cảm giác trên người vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, hẳn là Tư Thần dù có phát rồ thì cuối cùng cũng không quên tẩy rửa cho y.

Sáng nay Tư Cầu Cầu dậy sớm, khi đó Tư Thần còn chưa đi, còn tự mình bế bé đút sữa xong mới đi, bằng không sáng sớm Tư Cầu Cầu tỉnh dậy không thấy ai đã sớm nháo tới lật trời.

Giờ khắc này bé đang uốn éo trong lòng người hầu, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng nhưng vẫn nén không khó lên, có điều mắt cũng đã rơm rớm.

"Chỉ có con là nhiều chuyện." Sở Nghiễm Ngọc chậc một tiếng, giơ tay bế lấy người.

Tư Cầu Cầu thấy ba mình thì vẫn còn ấm ức, miệng mếu máo nhưng cuối cùng cũng không khóc, nhào vào trong lòng y, tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo y, miệng còn kêu a a một tiếng.

Nhóc con này bây giờ đã hơn hai tháng, nhưng càng giống đứa bé được nửa tuổi, hết sức thông minh, đặc biệt là trên phương diện nhận thức đồ ăn và các thứ khác.

Người hầu đưa sữa đã đun cho tiểu thiếu gia xong thì lui ra ngoài.

Sở Nghiễm Ngọc bế con ngồi đầu giường, cầm bình sữa cho bé con ăn. Sữa này mới nấu xong, nhiệt độ cũng rất vừa, bằng không người trong nhà cũng không dám để cho Sở Nghiễm Ngọc đút.

Tư Cầu Cầu nãy giờ vẫn luôn quấy, muốn ba, sữa cũng không chịu ăn, lúc này được ba ôm vào lòng, cuối cùng cũng không lộn xộn nữa, miệng nhỏ chảy dãi ròng ròng, mắt to chớp chớp, nhìn Sở Nghiễm Ngọc, như thể chỉ lo y chạy mất không thấy đâu nữa.

Sở Nghiễm Ngọc bị bé nhìn, tâm tình tốt lên, đút sữa xong, lại ôm bé chơi một hồi trong phòng ngủ, mới gọi người hầu bế bé xuống tầng, mới dậy đã bị thằng nhóc này quấn lấy, còn chưa rửa mặt.

Ông Đường và Đường Viêm hai ngày nay ra ngoài thăm bạn, nông trường trên núi không có khách, y không cần phải tiếp. Sở Nghiễm Ngọc cạo râu xong, vừa lau nước trên mặt vừa nghĩ xem hôm nay sẽ làm gì.

Đang lúc y phát ngốc thì nghe tới giọng nói non nớt của cây hương nhỏ từ ban công vang lên, đang gọi y.

"Sao thế?" Sở Nghiễm Ngọc lấy khăn lau, lau mặt khô ráo, tò mò đi tới.

"Trân Châu Lộ kia sắp chín rồi, ngươi có muốn tới tưới cho nó chút nước suối không?" Cây hương nhỏ dạo này phát triển tới cành lá xum xuê, giọng tuy vẫn non nớt như thế, nhưng ít nhiều cũng có biến hóa, không còn nhỏ như trước, tựa như lúc nào cũng có thể đứt rời.

Sở Nghiễm Ngọc nhìn theo hướng cành lá của nó chỉ, nhìn thấy chậu cây được bày cạnh nó, mới nhớ ra nó đang chỉ cái gì. Chậu Trân Châu Lộ này là khi họ tới núi Hoa Quỳnh lấy nước suối, khi về đã gặp phải, y nhớ lúc này vì đào nó mà Tư Thần còn thiếu chút nữa bị rắn độc cắn.

"Được, đúng lúc chờ nó lớn rồi, lại đưa một ít cho mẹ Tư Thần." Sở Nghiễm Ngọc vừa nói vừa đi xuống tầng, loại Trân Châu Lộ này thật sự tốt cho sức khỏe, cụ thể, nếu uống lâu dài sẽ khiến người ta trẻ ra vài tuổi, chú Tần chính là ví dụ tốt nhất, có điều điều này nhất định hấp dẫn phụ nữ hơn cả nên y mới muốn đưa cho mẹ của Tư Thần.

Liên quan tới người lớn trong nhà Tư Thần, nói thật, trước kia y cũng tò mò không hiểu họ là người như thế nào, từng vài lần tưởng tượng rằng họ rất nghiêm khắc, hoặc cứng nhắc, thậm chí chưa biết chừng còn giống lão thái thái họ Sở kia, có điều sau khi y gián tiếp tiếp xúc với Tống Lan Phục, mới phát hiện tư tưởng của mình quá nông cạn.

Tống Lan Phục là người phụ nữ xuất thân từ đại gia đình chân chính, phong độ khí chất cho tới cách xử sự, lão thái thái họ Sở kia tuyệt không so sánh được, hơn nữa y và Tư Thần kết hôn ở Lan thành, người nhà họ Tư không tới, có thể hiểu được trước đó Tư Thần cũng không được người trong nhà đồng ý, hành động này nếu là nhà họ Sở ích kỉ, những người kia hẳn đã sớm đuổi người ra khỏi cửa, thế nhưng sau khi y có con, Tống Lan Phục lại tỏ ý đồng ý tiếp nhận y làm "con dâu" rất rõ ràng, hơn nữa Sở Nghiễm Ngọc nghe Tư Thần nói, đoạn thời gian y mang thai nên không thoải mái ấy, Tống Lan Phục cũng rất quan tâm tới sức khỏe của y, lúc này cũng không có mấy ai biết y mang thai dòng máu của nhà họ Tư, chuyện này cũng là nhờ bà phát hiện ra đầu tiên...

Tấm lòng và sự thiện lương này, ngay cả Sở Nghiễm Ngọc cũng mặc cảm không bằng. Đối với sự tiếp nhận của Tống Lan Phục, lúc thường y không hề biểu hiện ra, thế nhưng thực ra trong lòng rất cảm động, đặc biệt là sau khi bị những người nhà họ Sở kia chống đối, y lại càng cảm động hơn.

Sở Nghiễm Ngọc vừa dùng nước suối pha loãng tưới cho trân châu tuyết, vừa nghĩ tới những chuyện này, trong lòng có chút ủ rũ.

"...Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?"

Giọng nói non mềm của cây hương nhỏ vang lên, Sở Nghiễm Ngọc mới phát hiện mình thất thần, cười hỏi: "Hả? Ngươi mới nói gì? Lặp lại lần nữa đi, lúc nãy ta không nghe thấy."

Cây hương nhỏ cũng không thèm để ý, lại lặp lại lời vừa rồi nói lại cho y nghe: "Trộn Trân Châu Lộ với mật ong đắp lên mặt, có thể trực tiếp làm cho người ta trẻ lại tới mười tuổi, đặc biệt là phụ nữ."

Sở Nghiễm Ngọc nhướng mày hỏi: "Sao ngươi biết?"

"Trước đó ta hỏi Bạch Hạc, Bạch Hạc nói cho ta biết."

Sở Nghiễm Ngọc trêu nó: "Các ngươi rảnh không có gì nói lại thảo luận chuyện này làm gì? Còn muốn trở nên xinh đẹp sao?"

"Đúng nha." Cây hương nhỏ vừa nói vừa dùng cành cây xoa xoa thân cây mình một chút, "Nhỡ đâu sau này ta biến thành người, mặt cũng giống vỏ cây thì làm sao giờ? Không phải là xấu chết sao." Nó còn đang muốn trở nên xinh đẹp đây, khuôn mặt tốt nhất là nôn mềm như Tiểu Cầu Cầu thì tốt rồi.

Sở Nghiễm Ngọc không nhịn được cười, suy tư một chút rồi nói, "Vậy chúng ta sẽ thử xem, đúng rồi, Trân Châu Lộ này còn bao lâu nữa mới chín?"

"Ngươi tưới nước suối, phải hai ngày nữa."

Sở Nghiễm Ngọc liếc mắt nhìn Trân Châu Lộ như đang tỏa ra ánh sáng, trong lòng xoay chuyển một suy nghĩ.

Buổi tối y gọi điện thoại cho Tư Thần, biết anh đã nhận được hàng thì dặn dò: "Trên đường nhất định phải cẩn thận, về muộn một chút cũng được, quan trọng nhất là sự an toàn của bản thân, biết chưa?" Y và Tư Thần đã sống chung như vậy nửa năm, cũng có chút hiểu được người này, biết người này bề ngoài cường tráng lạnh lùng nhưng thực ra trong lòng lại rất nhớ nhà, y chỉ sợ người này vì gấp rút lên đường, trên đường lại xảy ra chuyện gì đó, vậy y và Tư Cầu Cầu đi đâu khóc đòi? —— đương nhiên câu nói thế này y không dễ nói ra miệng được.

Tư Thần ở đầu kia điện thoại thấp giọng đáp một tiếng, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Hai người ăn cơm chưa?"

"Đã tới giờ này rồi, đương nhiên ăn rồi, anh thì sao?"

Tư Thần cúi đầu nhìn cơm hộp giá rẻ trong tay, đáp: "Ăn rồi."

Sở Nghiễm Ngọc nở nụ cười, lại nói chuyện với anh một hồi rồi mới cúp máy.

Tư Thần hơi cong khóe miệng, thả điện thoại trong tay xuống, há to miệng ăn nốt toàn bộ cơm và thức ăn còn lại, tuy rằng mấy thứ đồ ăn bán ở ngoài này vô cùng khó ăn.

Sở Nghiễm Ngọc cúp máy, đang đùa với con trai, chuông điện thoại lại vang lên, không ngờ là Lý Hàn Trì gọi tới.

"Cậu út? Có việc gì sao lại gọi điện cho cháu thế này?" Sở Nghiễm Ngọc cười hỏi, bởi Đổng Thiếu Hoa và Tư Thần là bạn thân nên y và Tư Thần cũng gọi cậu theo Đổng Thiếu Hoa.

"Là có chút chuyện." Lý Hàn Trì bên kia có vẻ rất lúng túng, Sở Nghiễm Ngọc bên kia cũng nghe ra, "Để mợ nói cho cháu nghe vậy."

Điện thoại rất nhanh đã được chuyển vào tay Mục Tích Đồng, "Tiểu Sở, là thế này, mợ có hai người chị em nghe nói cháu có thuốc mang thai nên muốn hỏi, có thể bán cho họ một ít được không, giá cả có thể bàn bạc."

Sở Nghiễm Ngọc nhất thời liền hiểu ra, lại dở khóc dở cười.

Hai vợ chồng Lý Hàn Trì này sau khi trở lại Bắc Kinh, bởi cơ thể Lý Hàn Trì dần khỏe mạnh lên, cũng đã có tinh lực đi đối phó với anh cả mình. Chuyện anh cả nhà họ Lý bỏ thuốc cho em trai mình, hai vợ chồng Lý Hàn Trì không muốn truyền ra ngoài, dù sao chuyện xấu trong nhà cũng không vẻ vang gì, có điều cuối cùng vẫn bị rò rỉ ra, mà chuyện hai người Mục Tích Đồng chuẩn bị mang thai có con, người chị em của mợ cũng biết đôi chút, dù sao mợ cũng đã sắp bốn mươi, Lý Hàn Trì sức khỏe vừa chuyển biến tốt, nào dễ mang thai tới vậy, thế là lập tức có người dò hỏi xem có phải là có bài thuốc dân gian gì không...

Người càng có tiền càng để ý tới chuyện thừa kế, rất lưu ý tới chuyện này, Mục Tích Đồng cũng hiểu rõ, dù sao cũng là người chị em của mình mở miệng hỏi, người chị em này của mợ khi kết hôn đã ba mươi tuổi, mấy năm qua bụng vẫn không có động tĩnh, tất cả đều thấy gấp thay cô, Mục Tích Đồng không tiện thoái thác, đành phải gọi điện thoại hỏi giúp họ một chút, nếu như Sở Nghiễm Ngọc bên kia bằng lòng, cũng không phải là giúp được một mối làm ăn hay sao?

"Nếu không được thì thôi, mợ cũng không làm khó Tiểu Sở cháu." Mục Tích Đồng nói xong không nghe được câu trả lời của y, cho rằng y có chỗ khó khăn nên lại thu lại lời nói, Mục Tích Đồng cũng không muốn bức bách ân nhân của mình.

"Thực ra cũng không khó, chỉ là thuốc lần trước cháu đưa cho mợ cũng không phải là vạn năng, hơn nữa quan trọng là nó không thể đảm bảo việc sinh con trai hay con gái, bạn của mợ muốn, vậy thì phải qua đây một chuyến, để chúng cháu xem qua một chút mới được, tốt nhất là mợ cũng nên nói rõ với họ."

Mục Tích Đồng cũng là người thông minh, sao có thể không hiểu ẩn ý trong lời của y, mợ trầm mặc một lúc rồi cũng nói: "Mợ hiểu rồi, mợ sẽ nói rõ với họ."

"Vậy là được, nếu như họ nghe xong vẫn còn muốn thì hãy tới đây một chuyến." Sở Nghiễm Ngọc cũng không keo kiệt.

"Được, vậy để mợ đi nói với họ, rồi sẽ gọi điện lại cho cháu sau."

"Được rồi."

Cúp máy, Sở Nghiễm Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu, giơ tay nhéo nhéo Tư Cầu Cầu đang chảy nước miếng trong lòng mình, cười nói: "Sự nghiệp của ba ba con càng lúc càng được mở rộng, không ngờ ngay cả chuyện con nhà người ta cũng phải quản nữa, ai..."

Tư Cầu Cầu phun ra một cái bong bóng, bỗng nhìn thấy trên ngực ba mình có một trái cây hồng hồng, trợn to mắt nhìn chăm chú, nghiên cứu một hồi, cuối cùng cúi đầu, gặm một cái lên ngực ba mình, mút...

"A." Sở Nghiễm Ngọc giật mình, vội kéo da thịt của mình ra khỏi miệng của bé con, cúi đầu liếc mắt nhìn ngực mình, lại nhìn Tư Cầu Cầu, buồn phiền nói: "Con học mấy thứ này ở đâu ra vậy! Nhóc con học bậy học bạ!"

Bị ba mắng, Tư Cầu Cầu vẫn rất vui vẻ, chọt mạnh vào cái mũi của bé, cuối cùng cũng không nỡ nổi nóng với con.

Ngày hôm sau Sở Nghiễm Ngọc dậy sớm, rửa mặt xong liền đi ra ban công xem chậu Trân Chân Lộ kia.

Trân Châu Lộ càng lúc càng giống một chùm trân châu trắng như tuyết treo trên cây, dưới ánh mặt trời, nó phản xạ ra ánh sáng ngọc ngà thực không giống vật thuộc về thế giới này, vô cùng mộng ảo.

"Nó đã chín rồi, ngươi có thể hái xuống, có điều đừng làm tổn thương phần dưới của cây, nhớ thường xuyên tưới nước suối, sẽ lại từ từ mọc lại quả." Cây hương nhỏ bên cạnh nói.

Trân Châu Lộ này khi mới đào ra rất nhỏ, nhưng được Sở Nghiễm Ngọc khi có khi không dùng nước suối nuôi lâu như vậy, giờ cũng đã trở thành một cây khá lớn, có điều trái cây cũng không nhiều.

"Một trái như thế này trộn bao nhiêu mật ong?" Sở Nghiễm Ngọc hỏi.

"Trân Chân Lộ vốn là linh vật, một cây này chính là cực phẩm, chỉ cần một chút thôi đã có thể thay đổi dáng vẻ bên ngoài của người ta, tỉ lệ trộn với mật ong, 1:20 cũng được, nếu được thì nên trộn thêm với chút nước suối, đương nhiên là sẽ tốt nhất." Cây hương nhỏ có vẻ rất có nghiên cứu trên phương diện này, nói rất mạch lạc rõ ràng.

Sở Nghiễm Ngọc trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi nó một vấn đè cực kì không liên quan, "Ngươi là nam?"

Cây hương nhỏ nghe vậy ưỡn thân cây, đáp: "Đương nhiên rồi! Ta đương nhiên là con trai!"

Sở Nghiễm Ngọc: "..." Y có chút muốn nói, đường đường là con trai sao lại rành chuyện chăm sóc sắc đẹp như vậy, thật sự là...

Sở Nghiễm Ngọc lắc đầu quăng mấy thứ vớ vẩn này ra khỏi đầu, cẩn thận hái toàn bộ quả của Trân Châu Lộ xuống.

"Đúng rồi, linh vật, tốt nhất là nên dùng ngọc gì đó để phong kín, như vậy sẽ có thể bảo quản được lâu hơn." Cây hương nhỏ nhắc.

"Được rồi." Đúng lúc trước kia đã mua rất nhiều ngọc về vẫn chưa dùng, là thứ kim điêu chọn cho y, đều có linh khí, dùng để bảo quản mấy thứ này rất hợp.

Hái Trân Châu Lộ xuống xong, Sở Nghiễm ngọc liền lấy ra không ít mật hoa còn sót lại trước kia, gọt Trân Châu Lộ ra, trộn một bát định thử trước. Bởi lo Tư Cầu Cầu quấy nhiễu nên Sở Nghiễm Ngọc không hề đưa tay ra bế Tư Cầu Cầu như mong đợi, mà quay về trên tầng tiếp tục làm việc của mình.

Chuyện mình đắp mặt nạ này, Sở Nghiễm Ngọc cũng là làm lần đầu tiên, có điều đồ muốn tặng cho mẹ Tư Thần, y dù sao cũng phải thử trước, cho dù hành động này làm y cảm thấy thật là gái tính...

"Được rồi, để ta rửa sạch rồi xem thế nào." Sở Nghiễm Ngọc tháo mặt nạ ra, vào nhà vệ sinh rửa sạch, một mình đứng trong đó nhìn hồi lâu, khi về còn cười với cây hương nhỏ, nói: "Nhìn trông thật sự không tệ, cảm giác sắp đuổi kịp khuôn mặt Tư Cầu Cầu rồi."

Cây hương nhỏ dùng cảm nhận của mình cẩn thận nhìn một chút, hâm mộ nói: "Nếu ta cũng có thể hóa thành hình người sớm một chút thì tốt rồi."

Từ khi gặp Bạch Hạc đã hóa thành hình người, Sở Nghiễm Ngọc bây giờ đã miễn dịch với chuyện này, còn có thể vô cùng mạnh mẽ an ủi nó: "Cố lên, nhất định có thể."

Bởi thí nghiệm với Trân Châu Lộ này cũng không tệ lắm nên Sở Nghiễm Ngọc chọn mấy quả to nhất, cẩn thận cắt nhuyễn, lại cho thêm chút mật hoa trà, lại bỏ thêm vài giọt nước suối pha loãng, không ngờ trộn xong lại biến thành một loại cao màu vàng, trong suốt, nhìn vô cùng đẹp.

Sở Nghiễm Ngọc rất hài lòng với thứ này, nếu làm xong thành một đống đen thui y cũng không tiện đưa đi. Y lại lấy hộp ngọc ra phong kín đồ lại, lúc này mới giao cho chú Tần: "Làm phiền chú mang cái này gửi cho mẹ của Tư Thần, hãy nói là lễ vật của cháu tặng cho bà ấy, dùng để đắp mặt nạ."

Chú Tần nghe y nói là đưa cho Tống phu nhân thì lập tức cười nhận lấy, "Được, tôi bảo người tự đưa tới."

Sở Nghiễm Ngọc cười híp mắt gật đầu, thực ra trong lòng cũng hơi sốt ruột, y cũng có thể coi là lần đầu tiên tặng lễ cho người thân quen, hơn nữa lễ vật này còn là y tự tay làm, ý nghĩa đối với y không giống.

Lan thành không cách Bắc Kinh quá xa, có điều mỗi lần trong nhà có thứ gì muốn gửi, chú Tần đều sắp xếp chuyên gia đưa tới, thế nên ngay hôm sau Tống Lan Phục liền nhận được hộp ngọc.

Tống Lan Phục nhận được quà còn hơi ngạc nhiên, tuy bà đã gián tiếp tiếp xúc với Sở Nghiễm Ngọc vài lần nhưng hai người vẫn chưa thực sự gặp mặt, nói được câu nào, thực ra trong lòng cả hai đều cảm thấy có chút xa lạ, đối với Tống Lan Phục mà nói, người con dâu nam này dù sao vẫn là nam, đối với Sở Nghiễm Ngọc mà nói, người này có thân phận là mẹ chồng mình, thế nên y cũng bị lúng túng... tuy nói vậy nhưng lễ vật tới được tay, bà vẫn rất vui vẻ, dù sao đây cũng là một phần hiếu thảo.

Tính chất của hộp ngọc bên ngoài rất tốt, mở nắp ra, lộ ra phần cao bên trong, óng ánh long lanh, tỏa ra mùi hương thơm ngát, Tống Lan Phục mới nhìn đã thích, lập tức lấy điện thoại ra gọi tới.

Bà gọi chính là gọi cho Sở Nghiễm Ngọc, Sở Nghiễm Ngọc cũng đã lưu số của bà lại từ lâu, nhìn mấy chữ "Mẹ Tư Thần" trên điện thoại thì theo phản xạ ngồi ngay ngắn lại. Tư Cầu Cầu thích ý ngồi trong lòng y, nghe thấy tiếng thì thò tay muốn bắt.

Sở Nghiễm Ngọc vội dời điện thoại đi, nhận máy.

"Nghiễm Ngọc à, là ta." Giọng nói ôn hòa của Tống Lan Phục vang lên từ điện thoại.

Sở Nghiễm Ngọc cũng vội làm cho giọng nói của mình dịu nhẹ đi một chút, đáp: "Con chào bác gái."

Tống Lan Phục nghe được cách gọi của y thì hơi khựng lại, biết chuyện này cũng không nóng vội được, đành chuyển chủ đề sang món đồ mà y đã gửi tới, "Món đồ con đưa tới này, ta đã nhận được rồi, nhìn rất không tệ."

"Bác có thể thử một chút xem, đây là bài thuốc dân gian con tự mình nghĩ ra, con đã tự thử một chút, cảm giác cũng rất được." Sở Nghiễm Ngọc vội vàng nói.

"Vậy được, để ta thử một chút, chờ ta thử xong rồi lại gọi lại cho con nhé."

"Vâng."

Tống Lan Phục cúp máy, trực tiếp xóa lớp trang điểm, sau đó thử mặt nạ mà con dâu đã gửi tới.

Nữ quản gia thấy còn hiếu kì hỏi: "Đây là do vị thiếu gia kia gửi tới? Cũng thật là có lòng."

Cao trong suốt đắp lên mặt tạo cảm giác mát mẻ, da mặt vô cùng thoải mái, cảm giác mát mẻ kia tựa như thẩm thấu vào tận sâu bên trong, trong lòng Tống Lan Phục lại thích thú thêm vài phần, vừa làm vừa đáp lại: "Đúng vậy, đứa bé kia còn hiếu thảo hơn cả Tư Thần." Trước kia Tư Thần cũng gửi quà về nhà, có cha chồng, có chồng bà, nhưng lại không có của bà, ngoài miệng bà chưa nói gì nhưng trong lòng vẫn có chút lăn tăn.

Nữ quản gia cong miệng cười khẽ, xem ra chờ thiếu gia Tư Thần về lại sắp được có quả con ăn rồi.

Tống Lan Phục chờ một khoảng thời gian theo như lời con dâu đã dặn, rồi đi rửa mặt thật sạch, kết quả chờ tới lúc bà ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, chính bản thân cũng kinh ngạc một hồi.

"Ồ, hiệu quả tốt tới vậy?" Nữ quản gia nhìn thấy bà nghiêm mặt đi ra, cũng cả kinh.

"Thật sự không tệ? Tôi còn tưởng chỉ là ảo giác của tôi." Tống Lan Phục sờ sờ mặt mình, cảm giác thế này, sợ là không khác gì trẻ con.

Nữ quản gia gật đầu liên tục, phân tích cho bà nghe: "Nếp nhăn trên mặt phu nhân thực ra không nhiều nhưng trước đó vẫn có thể thấy một chút bóng dáng, bây giờ những dấu vết này đã không còn thấy đâu nữa, màu da cũng sáng hơn nửa, nhìn còn tốt hơn cả hiệu quả sau khi trang điểm."

Tống Lan Phục cũng cười nói: "Trước kia không có nhiều nếp nhăn, có điều bây giờ hẳn là đã ít đi nhiều rồi, màu da cũng sáng hơn." Tống Lan Phục tuy bảo dưỡng rất tốt, thế nhưng bản thân bà cũng hiểu, dù sao đã bốn năm mươi tuổi đầu rồi, bảo dưỡng có tốt thế nào thì nếp nhăn trên mặt cũng không thể ít, như vậy khuyết điểm cũng theo đó mà có không ít, bình thường chỉ có thể dùng mỹ phẩm che đi một chút, có điều lúc này nhìn lại quả thực là ít đi rất nhiều, ngay cả bản thân bà sờ mặt mình mà cũng có phần yêu thích không muốn buông tay.

Nữ quản gia gật đầu, dùng giọng điệu hâm mộ mà nói: "Cũng không biết vị thiếu gia kia lấy được phương thuốc từ nơi nào, nếu để cho các phu nhân tiểu thư ngoài kia biết được, chắc sẽ điên cuồng lên mất."

Tống Lan Phục cười cười, trên mặt không tỏ vẻ gì nhưng thực ra trong lòng vẫn rất đắc ý, bà càng lúc càng thêm hài lòng với người con dâu này, vật này nhìn qua thì tưởng đơn giản, thực ra nhất định rất tốn công, đã như vậy, bà là người lớn, nên nhận lấy tình cảm của y.

Buổi tối Tư Hưng Quốc về nhà, thấy vợ mình khang khác, cười nói: "Phu nhân mới đổi loại mỹ phẩm khác? Làn da này như trở về hồi thiếu nữ."

"Xem ra ông hiểu rất rõ về da dẻ của thiếu nữ?" Tống Lan Phục nhíu mày nhìn chồng mình.

Tư Hưng Quốc cũng không bối rối, bản thân ông chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi, liền giơ tay ra chạm lên mặt vợ, vén tóc ra sau tai cho bà, ngón tay khi chạm vào làn da của vợ, lông mày ông liền nhướng lên, "Ồ, tôi còn tưởng chỉ là hiệu quả thị giác tốt thôi, không ngờ cảm giác cũng tốt như vậy, phu nhân tìm được món đồ bảo dưỡng mới nào tốt vậy?"

Tống Lan Phục đưa mắt nhìn chồng, cười mỉm, nói: "Làm vật Nghiễm Ngọc sai người gửi tới, nó vất vả rồi."

Tư Hưng Quốc nghe vậy thì trầm mặc một lát, kéo tay bà nói: "Tôi nghe nói bệnh của Lý Hàn Trì cũng là nó chữa khỏi, người trẻ tuổi này thật là lợi hại."

Tống Lan Phục trấn định nhìn chồng, nói: "Ồ? Vậy bản lĩnh của thằng bé quả thực không tệ, trước kia còn xem bệnh cho tiểu thiếu gia nhà họ Đường, bây giờ lại đến Lý Hàn Trì, có thể không cần dựa vào Tư Thần, cũng không dựa vào nhà họ Sở lại kết được những người bạn này, có thể thấy nó thực sự có bản lĩnh."

Tư Hưng Quốc nở nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng nhéo mặt vợ một chút, cười nói: "Bà đó, chưa gì đã bị nó mua chuộc dễ dàng như vậy rồi mà cũng không phát hiện ra, tôi lại thấy, đứa bé này tâm cơ thật không đơn giản."

Tống Lan Phục lại liếc nhìn ông một cái, cười nói: "Ông không bị mua chuộc, vậy mau lấy trầm hương lúc trước đã nhận ra, đảm bảo có cả đống người muốn cướp ấy chứ."

Tư Hưng Quốc trầm mặc, quyết định không nhắc tới chuyện này với vợ nữa, bắt đầu khen vợ mình da dẻ cảm xúc rất tốt, trẻ ra ít nhất phải ba mươi tuổi này nọ...

Tống Lan Phục bất đắc dĩ lắc đầu, chuyển chủ đề thế này cũng lộ liễu quá rồi.

Sở Nghiễm Ngọc gửi quà xong cũng không biết "bố mẹ chồng" bởi món quà này mà sau khi Tống Lan Phục dùng xong đồ, cũng không muốn dùng các món mỹ phẩm bảo dưỡng khác nữa. Mấy ngày sau, trong giới các tiểu thư, phu nhân ai nấy đều có thể dễ dàng nhận ra da dẻ của Tống Lan Phục được cải thiện rõ rệt, có thể nhận ra đã trẻ ra được ít nhất mười tuổi dễ dàng bằng mắt thường, mọi người đều là phụ nữ, sao có thể không hâm mộ, vì vậy mặt dày dò hỏi bà kinh nghiệm và phương thuốc bí truyền.

Tống Lan Phục trong lòng rất tự hào vì con dâu mình, vì vậy liền gọi điện thoại cho Sở Nghiễm Ngọc.

"Thứ này không có nhiều, hơn nữa cũng rất quý, có điều con không dùng được, nên đều giữ lại hết cho bác dùng." Sở Nghiễm Ngọc hiểu rõ ý của bà, lập tức lấy lòng đáp.

Tống Lan Phục bị y chọc cười, nói: "Con thật có lòng, có điều nếu có hàng hạng hai hạng ba gì đó, thì gửi tới đây cũng được, để ta phát cho mọi người."

"Vâng, chờ con làm xong rồi sẽ bảo người mang tới cho bác."

Trân Châu Lộ đúng là không nhiều nhưng Sở Nghiễm Ngọc nghiên cứu với cây hương nhỏ một chút, cũng không cần dùng Trân Châu Lộ mà lấy vài giọt nước suối pha loãng, rót vào trong một cái chén lớn, mật ong thì là mật ong cao cấp mua từ bên ngoài về, hỗn hợp này tuy có hiệu quả hoàn toàn không bằng được thứ đưa cho Tống Lan Phục, thế nhưng lại tốt hơn mấy lần so với mỹ phẩm thông thường, hơn nữa còn thắng ở sự tinh khiết từ thiên nhiên.

Thứ này Sở Nghiễm Ngọc không dùng hộp ngọc trong nhà để đựng nữa, dùng chính là hộp ngọc bình thường không có linh khí, thứ đẳng cấp thấp này một lần liền làm ra vài hộp lớn, lại thêm vào đó vài cái hộp nhỏ cho Tống Lan Phục, tất cả đều để chuyên gia mang tới.

Tống Lan Phục nhận được đồ, đều thử qua mấy cái hộp lớn kia, thấy hiệu quả này đưa tặng cho người khác đúng lúc thích hợp, lại bảo nữ quản gia lại một lần nữa xếp vào hộp ngọc nhỏ bà đã chuẩn bị, rồi mới mang đi tặng. Có điều thứ bà tặng này cũng rất có ý tứ, không phải tiểu thư phu nhân nhà nào xin cũng đưa, chỉ có người thực sự có quan hệ thân, hoặc là những người từng giúp đỡ con cháu trong nhà, làm người có lòng báo đáp ân thì mới tặng một hộp, còn những người không được lọt vào mắt xanh của Tống phu nhân, đương nhiên là không thể được.

Mà mấy cái hộp nhỏ con dâu đã chuẩn bị cho bà, bà tuyệt không nỡ mang đi tặng, đều tự mình cất lại, dùng từ từ, con dâu nói, nó phải dùng cái Trân Châu Lộ gì đó kia, đợi tới lần chín quả tiếp theo thì phải thêm vài tháng nữa, bà cũng phải dùng tiết kiệm một chút.

Sở Nghiễm Ngọc trước ki định đưa toàn bộ Trân Châu Lộ cho Tống Lan Phục, bảo bà tự giữ lại dùng, bây giờ lại bị bà dùng tới triệt để như thế, y cũng không quản, vốn y là một người đàn ông đã đủ lúng túng rồi, nếu không phải là vì lấy lòng bà, món đồ này y cũng không dùng được vào việc gì.

Tư Thần ra ngoài vài ngày rồi cũng chưa về, Sở Nghiễm Ngọc ngoài miệng dù không nói, trong lòng thực ra cũng đã nhớ rồi, chưa nói tới y, ngay cả Tư Cầu Cầu hơn một ngày không được gặp người ba ba còn lại, cũng nhớ không chịu nổi, ngày đó Sở Nghiễm Ngọc trong lúc vô tình lướt tới bức ảnh cũ của Tư Thần, bị Tư Cầu Cầu nhìn thấy, Sở Nghiễm Ngọc vốn còn tưởng con sẽ trực tiếp nhét vào miệng, nhưng y cuối cùng vẫn là đã coi thường trí thông minh của con mình, thằng bé nằm nhoài trên giường ngắm hồi lâu, lại kêu a a vài tiếng, người trong ảnh đương nhiên sẽ không đáp lại bé, Tư Cầu Cầu thấy ba không để ý tới mình, không cần mình nữa, trên khuôn mặt nhỏ vô cùng ấm ức, bộ dáng nho nhỏ thật sự quá đáng thương.

Tư Thần nghe Sở Nghiễm Ngọc dùng giọng nói mang ý cười kể lại cho mình những chuyện này qua điện thoại, hận không thể lập tức mọc cánh bay về nhà.

Sở Nghiễm Ngọc không nghe thấy anh đáp lại, có lẽ cũng đoán được cảm giác trong lòng của anh, lại nói: "Mau về đi, còn không về con sẽ không nhận ra anh nữa mất."

"Ừ, qua hai ngày nữa anh sẽ về." Giọng của Tư Thần hơi trầm khàn, trước kia ông nội mắng anh là không có tiền đồ, cả ngày chỉ biết tới chuyện yêu đương, Tư Thần đôi lúc cũng thấy vậy, nhưng vợ con ngay trước mặt, tiền đồ hay không có tiền đồ, có liên quan gì tới anh đâu?

"Ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Sở Nghiễm Ngọc nói xong cũng cúp máy, nằm trên giường nhìn bức ảnh cũ kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn, cũng thấy vô cùng nhớ nhung.

Ngày hôm sau Sở Nghiễm Ngọc nhận được một cuộc điện thoại, hóa ra là chị em của Mục Tích Đồng muốn tới nông trường của y xin phương thuốc sinh được con, Sở Nghiễm Ngọc dở khóc dở cười, lại bảo chú Tần đi đón người.

Tới không chỉ có một người, có một vị phu nhân một mình tới và một cặp vợ chồng, họ đều là người sau khi kết hôn rồi mà vẫn chưa có thai, nên mới muốn tới xem thử một chút.

"Lý phu nhân hẳn đã nói với mọi người rồi nhỉ, chỗ này của cháu tuy có thuốc, nhưng ngoài việc kiểm tra tình trạng sức khỏe của mọi người một chút, thì cho dù óc mang thai cũng không thể đảm bảo được việc sẽ sinh được con trai, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lí." Sở Nghiễm Ngọc không muốn tới lúc lại xảy ra hiểu lầm gì, liền đơn giản nói lại những lời này với họ một lần.

"Đã nói rồi, Sở thiếu yên tâm, chúng tôi chỉ là muốn có một đứa con mà thôi, con trai hay con gái cũng đều thích." Nói chính là người đàn ông trong cặp vợ chồng kia, biểu hiện của người này cũng rất hào phóng, cũng rất cung kính với Sở Nghiễm Ngọc, thái độ tốt làm người ta sinh ra hảo cảm trong lòng.

Sở Nghiễm Ngọc gật đầu với người này, lại quay đầu nhìn về phía vị nữ sĩ tới đây một mình.

Vị nữ sĩ này hẳn chính là chị em thân thiết của Mục Tích Đồng, lúc này cô cũng cười nói: "Tôi cũng là phụ nữ mà, con trai hay con gái tôi cũng không để ý đâu."

Sở Nghiễm Ngọc nghe vậy liền sắp xếp cho họ ở lại nông trường nhỏ, có điều lại giữ người chị em của Mục Tích Đồng kia lại, nói: "Con cái dù sao cũng là chuyện chung của hai người, thế nên tốt nhất là cả hai vợ chồng đều tới xem, mới dễ mang thai hơn."

Chị em của Mục Tích Đồng tên là Tề Vân Sương, Tề Vân Sương cười nói: "Chồng tôi làm đặc công, công việc đặc thù, không thể tùy tiện ra vào được, đành phiền Sở thiếu xem giúp tôi một chút trước, tới lúc đó nếu thuốc mang về vẫn không dùng được, thì cũng là duyên phận của chúng tôi cả rồi, không trách Sở thiếu được."

Khi họ tới, Mục Tích Đồng đã nói thân phận của Sở Nghiễm Ngọc cho họ biết, còn cường điệu Tống phu nhân coi trọng y tới mức nào, thế nên họ đều rất tôn kính Sở Nghiễm Ngọc, dù họ cũng không sống dựa vào nhà họ Tư, nhưng mọi người, thân đều dính tới cái giới này, đương nhiên cũng không ai muốn đi đắc tội người có quyền lực lớn hơn mình cả.

"Vậy được rồi, mọi người ở tạm đây, chờ Bạch tiên sinh xem qua cho mọi người xong, sẽ bốc thuốc cho mọi người, đừng lo."

Đây gọi là cái diễn trò thì sẽ phải diễn nguyên bộ, thực ra thuốc rắn đen nhỏ lần trước mang về hữu hiệu với đa số mọi người, trừ phi cơ thể phải làm sao thì mới mất đi tác dụng, hoặc là có nguyên nhân gì đó, bị bệnh tật quấn thân, bằng không sẽ không xuất hiện vấn đề thuốc mất tác dụng, có điều, chuyện của rắn đen và dược vật có linh tính không thể dễ bị làm lộ ra ngoài được, chỉ đành quanh co khúc khuỷu khiến cho người ta cảm thấy thuốc này rất hiếm có, không dễ bị người ta tuồn ra ngoài.

Y vừa mới sắp xếp chỗ ở cho mấy người xong, ngày hôm sau lại có người tới cửa xin thuốc, có điều lần này là do ông Đường giới thiệu, đối phương là một ông chủ lớn, cũng tại không có người thừa kế mà đau khổ.

Hơn nữa nỗi khổ này của hắng gốc rễ còn không chỉ là vấn đề không có con, mà thực ra nói đúng hơn, là công năng này nọ trên cơ thể người này đã mất đi tác dụng...

Ông chủ kia tuổi mới gần bốn mươi, thế nên khi nói với y về chuyện này cũng rất lung túng, mặt đã đỏ bừng, trước kia bởi từng hợp tác với nhà họ Đường, ông cụ Đường lần này ra ngoài gặp bạn lại thấy hắn, biết hắn phiền não về chuyện này, nghĩ một chút lại giới thiệu cho hắn tới chỗ cháu nuôi của mình này.

Không chỉ là ông chủ kia thấy lúng túng mà thực ra Sở Nghiễm Ngọc cũng rất bối rối, đầu tiên là cầu thuốc có con, giờ lại là... y cảm thấy cứ tiếp tục phát triển như vậy, y có thể mở bệnh viện đa khoa chuyên vô sinh rồi

Đường Viêm rõ ràng cũng đã nghĩ tới ý đồ này, cậu há mồm muốn cười nhưng lại sợ người ta ngượng nên đành phải mím môi nhịn.

"Ai, có gì đâu, làm gì có ai lại không có bệnh trên người, nghĩ thoáng ra một chút, aiz." Ông cụ Đường ở bên cạnh tích cực an ủi. Ông giờ đã lớn tuổi, thấy những việc này hoàn toàn không thành vấn đề.

Sở Nghiễm Ngọc cũng đàn nói: "Ông chủ Tào tạm ở lại nông trường của tôi hai ngày đi, tôi sẽ bảo Bạch tiên sinh xem thử cho anh một chút, tới lúc đó có chuyện gì lại cùng nhau giải quyết."

"Được được." Ông chủ Tào biết đây là cháu nuôi của ông Đường, cũng không tiện đắc tội, liên tục nói được.

Chờ tới khi đã sắp xếp xong cho người tới nông trường, Đường Viêm mới cười thành tiếng, có điều cậu cũng không phải là cười chuyện người ta không cương được mà cười vụ làm ăn này của Sở Nghiễm Ngọc càng lúc càng phát triển.

"Chờ cậu trị xong bệnh cho ông chủ Tào này, thanh danh vang xa, nói không chừng ngày mai còn thực sự có người tới cửa, xin chữa khỏi cho cái bệnh này, Tư Thần mà biết chắc chắn sắc mặt sẽ rất dễ nhìn."

Sở Nghiễm Ngọc bóp bóp trán, đầy mặt chính trực nói: "Nhân tâm người thầy thuốc, dù là bệnh gì, chỉ cần bệnh nhân có bệnh thì người làm thầy thuốc chúng ta cũng phải xem chữa cho người ta, không phải hay sao?"

Đường Viêm cười phun, nghĩ tới cảnh tượng kia lại thấy đẹp vô cùng. Chỉ có ông cụ Đường lại nghiêm trang gật đầu, "Chính là đạo lý này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi