HÀO MÔN THẾ GẢ: ÁT CHỦ BÀI SỐNG LẠI


***
Trong mắt Chu Lôi, Tống Họa chẳng khác nào con hề.

Nhìn thấy Tống Bảo Nghi biết y thuật nên bắt chước xách cái hòm thuốc theo.

Thấy Tống Bảo Nghi đọc sách liên quan đến văn tự Ai Cập cổ, cũng làm bộ làm tịch đọc theo.

Tóm lại, Tống Bảo Nghi làm gì, nó cũng làm theo.

Nó nào biết rằng hành động có thể bắt chước, nhưng nội hàm và khí chất thì không cách nào mô phỏng được.

Người như vậy chỉ tổ làm trò hề cho thiên hạ.

Tống Bảo Nghi nhìn về hướng Tống Họa vừa đi mất, giải thích: "Mẹ đừng nói vậy, chị chỉ là muốn học thêm một vài thứ thôi mà."
"Nó cho rằng nó là con hả? Học cái là biết?" Giọng của Chu Lôi mang đầy sự khinh thường, "Một đứa con hoang thôi còn nghĩ mình có gen tốt gì hả? Không biết tự lượng sức."
Trước mặt Tống Bảo Nghi, Tống Họa vĩnh viễn chỉ là con hề, vĩnh viễn làm nền cho Tống Bảo Nghi.


"Mẹ nói nhỏ thôi! Lỡ chị nghe thấy sẽ tự ti đó."
"Nó còn biết tự ti?" Chu Lôi cười lạnh, "Nếu nó biết tự ti thì chẳng như bây giờ rồi."
Nếu nó có sĩ diện thì đã không làm ra kiểu chuyện như bắt chước Tống Bảo Nghi.

Dứt lời, Chu Lôi chuyển đề tài, "Đúng rồi Bảo Nghi, bên nhà họ Vân như nào rồi? Con bắt đầu trị liệu cho Vân tiểu thư chưa?"
"Con bôi thuốc cho Vân tiểu thư rồi, ngày kia con sẽ qua đó kiểm tra lại."
"Thái độ nhà họ như nào?"
"Khá tốt ạ.

Vân lão phu nhân còn đích thân tiếp đãi con."
"Thật vậy sao?" Chu Lôi vô cùng kinh ngạc.

Nhà họ Vân đứng đầu tám gia tộc quyền quý, Vân lão phu nhân lại là truyền kỳ trong mắt mọi người.

Rất ít người có thể nhận được sự công nhận của bà.


Không ngờ Tống Bảo Nghi thế mà lại được bà tiếp đón.

Đây đúng là niềm vinh dự to lớn.

Tống Bảo Nghi cười nói::"Thật ra Vân lão phu nhân cũng chỉ là một bà lão bình thường thôi ạ, bên ngoài miêu tả bà ấy quá là truyền kỳ hóa rồi."
"Bà lão bình thường có thể dẫn dắt nhà họ Vân thành gia tộc đứng đầu tám gia tộc? Bà ấy chỉ là bà lão bình thường trước mặt con thôi."
Bởi vì Tống Bảo Nghi đủ ưu tú, nên trước mặt cô, bà không khác gì những bà lão bình thường khác.

Con gái ruột của bà quá xuất sắc, Chu Lôi cũng rất vinh dự!
"Thật ra cũng không khoa trương như mẹ nói đâu, đợi mẹ tận mắt nhìn thấy Vân lão phu nhân là biết."
"Bảo Nghi con cái gì cũng tốt, chỉ là quá khiêm tốn, thực ra có lúc con người ta không cần phải khiêm tốn như vậy.

À, tình trạng của Vân tiểu thư như thế nào?"
"Cái đó mẹ không cần lo đâu, con nắm chắc hết rồi."
"Ừ."
Bà tin tưởng y thuật của Tống Bảo Nghi, cũng vô cùng mong đợi ngày cô trị khỏi cho Vân Thi Dao.

- --.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi