HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Tim của anh ảm đạm cô đơn, nhưng thủy chung chưa thay đổi, muốn giúp cô hoàn thành giấc mộng của mình, thậm chí từ chức trở về nước, buông tha nhiều cơ hội tốt đẹp, bỏ Giải Nobel, một lòng giúp cô, vậy mà, cô lại biến thành bộ dáng như vậy, sa đọa, trầm luân, bẩn thỉu!

Điều này có thể làm cho anh không tức gận sao? Có thể không thất vọng sao?

Lý Tình Thâm càng nghĩ, anh mắt nhìn Lăng Mạt Mạt càng phát lạnh.

Đáy mắt anh tức giận, lại thêm một loại lạnh lẽo khắc cốt .

Hai loại nhiệt độ cực đoan, ở đáy mắt anh kịch liệt hỗn loạn.

Anh lên tiếng, âm thanh bén nhọn và sắc bén, còn lộ ra một vẻ khinh thường.

“Đây chính là lý tưởng cô từng nói với tôi? Nói mơ ước? Cô đối đãi với lý tưởng cùng mơ ước của mình như vậy sao?”

“Dựa vào bán mình, để nổi danh?”

“Lăng Mạt Mạt, rốt cuộc cô có còn một chút ranh giới cuối cùng làm người hay không?”

Lý Tình Thâm không nhịn được nghĩ đến, đêm hôm đó ở”Hoàng cung” , cô đột nhiên thuận theo Eson, cũng là có mục đích khác ———— để Enson giúp cô nói mấy câu với Lý Tình Thâm, để Lý Tình Thâm tha thứ cho cô.

Sắc mặt Lý Tình Thâm càng thêm nặng nề.

Nói không thất vọng đau khổ, đó là giả.

Trong lòng trái tim nguội lạnh.

Khi cô chạy đến”Hoàng cung” xông vào phòng của một người đàn ông, cầu xin một núi dựa, thời điểm đem cơ thể mình làm điều kiện trao đổi, anh cũng có chút tức giận.

Chỉ là bởi vì người đàn ông kia chính là anh.

Anh mới đè nén tức giận.

Anh tự nói với mình, cô thật sự là cùng đường, bị thù hận, bị tình yêu làm mê mụi, mới làm như vậy!

Nhưng bây giờ thì sao?

Anh làm sao có thể thuyết phục mình?

Chính mắt anh nhìn thấy, cô bị Trương Lộ Nam ôm vào trong ngực, mặc cho người đàn ông kia sờ tới sờ lui trên người cô, vẫn nở nụ cười.

Không nhịn được, ánh mắt của Lý Tình Thâm, càng lạnh lẽo.

Lời của anh cũng càng ngày càng phai nhạt, nhưng là, từng câu từng chữ, cũng là càng ngày càng tàn nhẫn.

“Cô rốt cuộc còn biết xấu hổ hay không? Vì nổi danh, vì thượng vị, cái gì cũng có thể làm?”

“Lăng Mạt Mạt, cô cô cảm thấy cô như vậy, chỗ nào xứng với lý tưởng của mình?”

“Quả thật, chính là vũ nhục lý tưởng!”

Những lời nói này Lý Tình Thâm gằn từng chữ ra ngoài, nói không chút lưu tình, trực tiếp đâm trúng lòng người.

Anh thật sự tức giận!

Mới có thể tàn nhẫn như thế!

Anh nhìn cô, nổi lên một nụ cười trào phúng, không có ai biết, cười lạnh như vậy nhưng sau lưng rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu thâm trầm thất vọng cùng đau đớn!

Hiện tại, cô cảm thấy cô dựa vào tướng mạo của mình, có thể sáng rỡ như vậy, có thể tranh đoạt một chút hào quang của Giản Thần Hi, nhưng mà, cô căn bản cũng không biết, đợi đến một ngày, những người đó chán ghét, chán chường rồi, thì sẽ ghét bỏ cô như thế nào!

Xem trong vòng giải trí này, bao nhiêu người □□ quần áo đứng ở trên màn huỳnh quang, hào quang lúc đó mọi người đều biết, nhưng hào quang có thể kéo dài bao lâu?

Con người đều có mới nói cũ, nữ minh tinh dựa vào thân thể, giống như là một trận gió, gió qua không dấu vết, cái gì cũng không để lại !

Lăng Mạt Mạt cô, tại sao có thể giống với những người đó, đi con đường bẩn thỉu như vậy?

“Chỉ với hành động của cô bây giờ? Cả đời, cũng đừng vọng tưởng ở trong vòng giải trí được nổi tiếng!”

“Loại người như vậy, dựa vào sắc đẹp chiếm lấy lợi ích, là đồ cặn bã đừng ở chỗ này mơ mộng hão huyền.”

Lăng Mạt Mạt giương mắt, nhìn Lý Tình Thâm, vẻ mặt kinh ngạc khác thường.

Cô biết, từ trước đến giờ Lý Tình Thâm nói chuyện không chút lưu tình, tàn nhẫn đả thương người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi