HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lý Tình Thâm vươn tay, che kín ánh mắt của Lăng Mạt Mạt, một lần nữa tùy ý nhấn một phím: "Cái này sao?"

Lăng Mạt Mạt tiếp tục lắc đầu, trái tim nhỏ bắt đầu nhảy thình thịch.

Lý Tình Thâm tiếp tục nhấn một phím, sau đó nghiêng đầu hỏi, Lăng Mạt Mạt vẫn lắc đầu.

Lý Tình Thâm nhẹ nhàng giơ tay lên, vuốt trán mình, hít thở thật sâu, để cho mình duy trì bình tĩnh, tiếp tục lần nữa nhấn mấy cái trên phím đàn, mỗi phím nhấn xuống, đều hỏi một câu: "Cái này sao?"

Lúc mới bắt đầu, Lăng Mạt Mạt còn lắc đầu, nhưng mức độ lắc đầu càng ngày càng nhỏ, cô mơ hồ cảm thấy trên người đàn ông có hơi thở lạnh lẽo tràn tới đây, đến cuối cùng, Lăng Mạt Mạt không dám thở mạnh, đầu dần rũ xuống, ngay cả đầu cũng không dám lắc.

Lý Tình Thâm nhìn bộ dáng này của Lăng Mạt Mạt, càng dùng sức xoa trán, "Lăng Mạt Mạt, rốt cuộc cô học cái gì vậy?"

Lăng Mạt Mạt bị Lý Tình Thâm nói, đầu càng cúi thấp, tay nhỏ bé của cô vặn chung một chỗ.

Lý Tình Thâm thấy bộ dạng cô đáng thương, không nhịn được thở dài một cái, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ, tận lực để giọng nói bình thường, đổi một vấn đề hỏi: "Lăng Mạt Mạt, cô nói cho tôi biết, trên dương cầm có bao nhiêu phím đen, bao nhiêu phím trắng?"

Bao nhiêu phím đen? Bao nhiêu phím trắng? Hình như lúc trước cô đã học qua, nhưng chỉ nhớ con số một cách đại khái, cụ thể là bao nhiêu, cô cũng không quá rõ, huống chi, cô chỉ cần đàn tốt là được, đâu nhớ được nhiều như vậy?

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt nghĩ như vậy, tuy nhiên không dám mạnh miệng nói.

Ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tình Thâm, một đôi mắt to đảo quanh, sau đó cắn môi một cái, ngẹo đầu, vắt hết óc suy nghĩ một hồi rất lâu, sau đó không xác định lên tiếng, "Phím đen 35, phím trắng 63!"

Trong nháy mắt sắc mặt Lý Tình Thâm trở nên khó coi.

Lăng Mạt Mạt chu môi một cái, tội nghiệp  nhìn Lý Tình Thâm, nhỏ giọng lên tiếng: "Thầy, thật xin lỗi! Em sẽ đi xem sách!"

Lý Tình Thâm đè nén tính khí, cắn răng nghiến lợi nói: "Dương cầm tổng cộng 88 phím đàn, phím đen 36, phím trắng 62!"

Lăng Mạt Mạt lập tức gật đầu, muốn bao nhiêu nhu thuận có bấy nhiêu nhu thuận: "Thầy, em nhớ kỹ rồi!"

Lý Tình Thâm dùng lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ chỉ dương cầm, nhìn về phía Lăng Mạt Mạt nói: "Bây giờ bắt đầu, cô đem những phím này nhớ kỹ cho ta là phím gì, trước tiên đem 36 phím đen này mỗi phím ấn 50 lần, chú ý nghe nhớ âm thanh, nếu như không xong, cũng không cần ăn cơm trưa nữa !"

Ba mươi sáu phím?

50 lần?

Còn phải nhớ âm thanh?

Không giải quyết được, cũng không cần ăn cơm?

Cô là ca sĩ, cũng không phải là chủ dương cầm, cô chỉ đàn tốt, phải nhớ những thứ kia làm gì?

Lăng Mạt Mạt phòng má, nhìn về phía Lý Tình Thâm, vừa định lên tiếng phản bác, vẻ mặt Lý Tình Thâm lại không tốt  liếc mắt nhìn nét mặt oán giận của Lăng Mạt Mạt một cái, bước lên trước một bước, lên tiếng: "Nếu như không muốn tôi nâng lên 100 lần, thì nhanh làm đi!"

Lăng Mạt Mạt lập tức vểnh miệng, đáy lòng một ngàn một vạn cái oán hận, lại cũng chỉ có thể nghe theo yêu cầu của anh, mỗi một phím nhấn 50 lần.

Lúc Lăng Mạt Mạt mới bắt đầu, thế nào cũng không vào được trạng thái, nhưng mà nghĩ đến dù mình không tình nguyện, cũng không dám chống lại Lý Tình Thâm, cho nên về sau, cũng từ từ chấp nhận, bắt đầu ghi nhớ những âm thanh của phím đàn kia.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi