HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Lúc đầu vốn yêu say đắm, đến cuối cùng sẽ biến thành oán hận.

Lục Niệm Ca nhìn Giản Thần Hi, môi mím thật chặt, có chút lạnh nhạt: “Giản Thần Hi, cô thử dám động đến cô ấy một lần xem!”

Sắc mặt Giản Thần Hi chợt đột nhiên trắng bệch: “Tôi càng muốn động đến cô ấy, anh có thể làm gì?”

Lục Niệm Ca cười lạnh một tiếng: “Có thể làm gì? Có tin tôi giết chết cô không!”

Giết chết cô.

Giản Thần Hi nở nụ cười khách khách: “Lục Niệm Ca, Giản Thần Hi em là hạng người gì, anh không phải không biết!”

Lục Niệm Ca không nói gì, vươn tay, bóp cổ Giản Thần Hi, từng câu từng chữ tràn đầy cảnh cáo cùng uy hiếp: “Cô dám!”

Trên mặt Giản Thần Hi lộ ra ôn tồn, nhìn Lục Niệm Ca, giống như bi thương, giống như trào phúng: “Lục Niệm Ca, từ lúc nào anh nhớ ra cô ấy?”

“Lục Niệm Ca em đối xử tốt với anh lâu như vậy, chẳng lẽ không thể thay đổi tình yêu trong lòng anh một chút sao?”

“Anh vân yêu Lăng Mạt Mạt như vậy sao?”

Khi nói xong lời cuối cùng, giọng Giản Thần Hi tăng thêm rất nhiều rất nhiều.

Lục Niệm Ca nhìn Giản Thần Hi, cánh môi mím lại, có chút lạnh nhạt: “Tôi yêu Lăng Mạt Mạt hay không, cô hiểu rõ nhất, không phải sao?”

Sắc mặt Giản Thần Hi lập tức trắng bệch, những lời này anh ta đánh trả quả thật là sắc bén. Đúng vậy, anh yêu Lăng Mạt Mạt hay không, cô hiểu rõ nhất!

Lục Niệm Ca nhìn sắc mặt Giản Thần Hi trắng bệch, đáy lòng nháy mắt hết giận, giọng nói của anh ta càng lúc càng lạnh nhạt: “Cho nên, cô cần gì phải hỏi vấn đề này, không phải là là tự rước lấy nhục lừa mình dối người sao?”

Cả người Giản Thần Hi nháy mắt cứng ngắc.

Lục Niệm Ca lại cười khẽ đứng lên, nhìn gương mặt xinh đẹp mà chật vật của Giản Thần Hi, nói: “Giản Thần Hi, cô đối tốt với tôi, tôi cám ơn cô, cả đời này tôi nhất định nợ cô, như vậy đi, tôi đồng ý cho cô kiếp sau, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ yêu cô, cưới cô, nhưng mà”

Lục Niệm Ca dừng một chút, trong giọng nói hàm chứa vài phần sắc bén cùng kiên quyết: “Người không yêu cô là tôi Lục Niệm Ca, với Lăng Mạt Mạt không liên quan, cô đừng ngốc trả thù người không biết, muốn trả thù, thì đến trả thù tôi, nếu cô dám làm gì với Lăng Mạt Mạt, Giản Thần Hi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”

Lục Niệm Ca nói xong, cầm tay Giản Thần Hi, đặt chiếc nhẫn ở lòng bàn tay cô, nhẹ giọng nói: “Ngoan, tôi chờ cô trả thù.”

Lục Niệm Ca cho Giản Thần Hi nụ cười tươi muốn bao nhiêu ấm áp thì có bấy nhiêu ấm ápi, xoay người, liền đi.

Giản Thần Hi nhìn bóng lưng Lục Niệm Ca, lại nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình, ánh mắt càng lúc càng lạnh, sắc mặt càng lúc càng lạnh nhạt, thân thể run rẩy càng lúc càng lợi hại!

**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**•**

Lăng Mạt Mạt cả đêm nằm mơ, cô mơ thấy Enson, anh đưa lưng về phía cô đi đến, bóng lưng anh thoạt nhìn , cô cố gắng đuổi theo về phía anh chạy trốn, nhưng cô càng chạy nhanh, thì anh càng chạy nhanh hơn, bất kể cô cố sức ra sao, khoảng cách giữa bọn họ đều cố xa như thế, vì thế, cô dùng hết sức lực chạy trốn, cuối cùng khoảng cách giữa cô cô với anh càng lui càng nhỏ, trong tích tắc tay cô muốn chạm đến vạt áo của anh, thì đột nhiên bóng dáng anh biến mất không thấy nữa.

Sau đó, Lăng Mạt Mạt mờ mịt đứng ở trên đường cái, nhìn quanh bốn phía tìm kiếm Enson.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi