HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Bởi vì rất nhiều máu đã khô lại, khi giặt có chút khó khăn, vậy mà, Lý Tình Thâm lại không có nửa điểm không kiên nhẫn, thái độ cực kỳ nghiêm túc, giống như đang làm một việc hết sức quan trọng.

Tâm tình Lăng Mạt Mạt có chút lúng túng, dần dần bị ngưng trệ, cô nhìn chằm chằm bóng dáng của Lý Tình Thâm, không nhịn được bắt đầu trở nên ngây ngốc.

Ánh trăng nhàn nhạt, giống như chiếu sáng toàn thân của anh, dáng người thon dài ngồi chồm hỗm ở đó, nhưng vẫn như cũ không che giấu được sự ngạo mạn và thanh cao phát ra từ trongxương tủy.

Nhất là lúc này, được ánh trăng và tuyết trắng làm nền, sự kiêu ngạo và thanh cao càng phát ra nồng đậm hơn!

Anh chỉ giặt một cái quần lót thật mỏng, vậy mà động tác khi thực hiện lại rất ưu nhã thong dong.

Người đàn ông dưới ánh trăng, giống như thần tiên, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, cực kỳ không chân thật.

Lăng Mạt Mạt nhìn Lý Tình Thâm, cô dần dần quên mất hít thở.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng Lý Tình Thâm cũng giặt xong, bàn tay trắng nõn đẹp mắt của anh đã trở nên đỏ bừng, anh dùng sức vắt khô quần lót, vắt đến gần như không còn nước, sau đó đổ sạch nước trong chậu, cất chậu vào trong lều, mới lại đi ra ngoài.

Trong tay của anh vẫn cầm lấy quần lót của cô, mang theo cô trở lại lều của bọn họ, bên trong còn có một chút ấm áp, Lý Tình Thâm xé một chút giấy vệ sinh đặt ở phía trên, sau đó trải quần lót của Lăng Mạt Mạt lên trên, đưa lưng về phía Lăng Mạt Mạt, vừa làm vừa nói: “Được rồi, chờ cô tỉnh dậy thì khô rồi.”

Quần lót, rõ ràng là thứ rất ái muội, khi nhắc đến thì lúng túng, nhưng nhìn động tác của Lý Tình Thâm, thì nửa điểm ái muội cũng không có.

Thậm chí, còn mang lại cho Lăng Mạt Mạt một loại cảm giác rung động không nói nên lời.

Lý Tình Thâm làm xong tất cả, thấy Lăng Mạt Mạt đã ngoan ngoãn nằm ở trong chăn của mình, anh cũng dieenddanleequyddoon không có gấp gáp tắt đi đèn pin cầm tay, mà xoa xoa tay của mình, sau đó dùng lựcchà xát mấy lần, cảm thấy máu ở ngón tay bắt đầu lưu thông mới vươn tay, nhẹ nhàng tắt đi đèn pin cầm tay, lẳng lặng nằm xuống.

Lăng Mạt Mạt nằm ở đó, thu hếtnhững động tác của Lý Tình Thâm vào trong đáy mắt.

Cô thấy rõ ràng tay của anh đều đã đỏ đến mức sưng lên, trong lúc đó trái tim của cô không khắc chế được đập một cách mạnh mẽ.

Một loại cảm xúc khó có thể diễn tả đang tùy ý dâng trào ở trong ngực của cô, làm cho thân thể cô cũng bắt đầu run rẩy.

Lý Tình Thâm nằm ở nơi đó, cảm thấy cơ thấy cô gái run rẩy, lập tức quay đầu, thấp giọng hỏi thăm: “Thế nào?”

Lăng Mạt Mạt lắc đầu một cái, ý thức được trong lều tối đen như mực, lúc này mới nhẹ giọng trả lời một câu: “Không có.”

Sau khi nói ra, cô mới phát hiện ra trong giọng nói của mình mang theo một chút nức nở.

Lý Tình Thâm rõ ràng nắm được sự khác lạ của cô, lập tức khẩn trương muốn ngồi dậy, lúc này Lăng Mạt Mạt mới vội vàng mở miệng, giọng nói bị cô đè nén đến trạng thái bình tĩnh nhất: “Tôi thật sự không có việc gì, có thể vừa rồi ở bên ngoài quá lâu, nên có chút không thoải mái.”

Lúc này Lý Tình Thâm mới “Ừ” một tiếng, nằm xuống một lần nữa.

Hai người không nói chuyện, Lăng Mạt Mạt xuyên qua bóng tối, nhìn chăm chú vào Lý Tình Thâm, ánh mắt, dần dần trở nên có chút mê ly.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi