HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

”Nghe nói, cô nàng kia mới hai mươi tuổi!” Tần Thánh tựa vào ghế ngồi, một tay cầm bài chơi, một tay tùy ý để xuống một bên, bộ dáng công tử phong lưu mười phần, giọng điệu mà anh ta nói xen lẫn cả sự xem thường: “Bốn vạn!”

”Ăn!” Tô Thần ăn bài, Tần Thánh xuất ra một câu thô tục “No chết cậu!”, Tô Thần mắt điếc tai ngơ, khuôn mặt tươi cười lịch sự tuấn mỹ vô cùng phong độ mở miệng nói: “Nghe nói, cô nàng kia họ Lăng! Tám bính!”

”Giang!” Du Dật đắc ý hả hê nhíu mày, vừa xem bài trong tay, vừa suy tư, vừa ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Lý Tình Thâm, liền tiếp tục bỏ đá xuống giếng mở miệng: “Nghe nói, cô nàng kia tên là Mạt Mạt! Bảy điều!”

Vẻ mặt của Tần Thánh, Tô Thần, Du Dật đều ranh mãnh, Lý Tình Thâm bình tĩnh ung dung làm như không có chuyện gì xảy ra ngồi yên một chỗ, sau đó nở một nụ cười chế giễu, không khí trên bàn mạt chược có chút trở nên náo nhiệt hơn.

Lý Tình Thâm vẫn luôn bị mọi người lấy ra làm trò đùa từ đầu đến cuối đều không nói chuyện, chỉ dùng thái độ thanh thản để xem bài rồi đánh bài, gần như mắt điếc tai ngơ đối với mấy lời nói của những người khác.

”Ai nha, tôi nói cho các cậu biết này, ban đầu lúc học MIT ở nước Mĩ đó, Lý Tình Thâm thế nhưng mỗi tối đều canh giữ ở trước màn hình máy vi tính để chờ Lăng Mạt Mạt đăng nhập vào QQ đấy” Vào lúc Du Dật đang mở miệng, lại một lần nữa tiết lộ chuyện cũ của Lý Tình Thâm, thì người trước sau vẫn luôn duy trì sự trầm mặc là Lý Tình Thâm lúc này mới thong thả ung dung ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng ho khan một cái, cắt đứt âm thanh của Du Dật.

Ba người còn lại nhìn về phía Lý Tình Thâm, chỉ thấy người đàn ông thanh nhã tuấn dật trên khuôn mặt không hề có chút biểu cảm nào, ánh mắt nhàn nhạt quét qua ba người bọn họ, nhưng mà lại khiến cho cả Tần Thánh, Tô Thần và Du Dật bỗng dưng thấy lạnh thấu xương, loáng thoáng có một loại dự cảm xấu tràn ra trong lòng.

Quả thật còn không có đợi đến khi ý tưởng này của bọn họ hoàn toàn thành hình, thì ngón tay thon dài đẹp đẽ của Lý Tình Thâm đã chậm rãi đẩy lá bài tới trước mặt, nhếch môi một cái, âm thanh lành lạnh nhẹ nhàng nói: “Bảy đôi tự mạc, đưa tiền hết đây”

Ba con người vốn còn đang lơ lửng trên mây trong nháy mắt ngã nhào xuống, trong miệng phát ra một câu thô tục, sau đó liền rối rít móc tiền ra ném cho Lý Tình Thâm.

Lý Tình Thâm không hề từ chối ai mà nhận tiền.

Tần Thánh ngậm lấy điếu thuốc bỏ bộ bài trước mặt xuống, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, mở miệng nới: “Đã gần chín giờ rồi, Lý Tình Thâm, sao tiểu cô nương nhà cậu còn chưa tới vậy? Có phải nên gọi điện thoại hỏi một câu không?”

Lý Tình Thâm gật đầu, sau đó liền thò tay vào trong túi móc ra điện thoại di động, tìm số điện thoại của Lăng Mạt Mạt rồi nhấn nút gọi, vậy mà điện thoại reo lên rất lâu, nhưng lại thủy chung không có ai nghe, Lý Tình Thâm nhíu mày, một lần nữa gọi tới, vẫn không có người nghe như cũ, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

”Không ai nhận sao?” Tô Thần chen lời, “Có lẽ là đang ở trên đường đi, nên không nghe thấy tiếng chuông.” d.đ.l.q.đ

”Chờ một chút đi, chúng ta lại đánh thêm một vòng nữa.” Du Dật vừa tráo bài, vừa nói với mọi người.

Tần Thánh dập thuốc, lập tức gia nhập đội ngũ, nhưng lúc này Lý Tình Thâm lại lộ ra vẻ tức giận cúp điện thoại, tiếp tục đánh bài.

Tuy nhiên, khi bọn họ liên tục kết thúc ba vòng chơi, đã đến gần mười giờ rồi, thì Lăng Mạt Mạt vẫn chưa hề xuất hiện, mà tất cả mọi người đều rất đói bụng.

Sắc mặt Lý Tình Thâm càng ngày càng trở nên khó coi, anh trực tiếp đứng lên từ bàn mạt chược đi tới bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại cho Lăng Mạt Mạt, nhưng kết quả là, lần này điện thoại của cô vang lên một giọng nói máy móc: “Thật xin lỗi, số điện thoại mà ngài vừa gọi đã tắt máy.”

******************

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi