HÀO MÔN THỊNH SỦNG: CÔ VỢ NGANG NGƯỢC CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC THẦN BÍ

Du Dật nhìn Lý Tình Thâm yên lặng có chút không đếm xỉa tới, cắn răng, giọng nói mang theo vài phần dứt khoát cùng sắc bén: “Cho nên, Tình Thâm, bây giờ cậu, chỉ có hai con đường có thể đi, một là thổ lộ, hoặc là buông tay!”

Sau khi nói xong, Du Dật rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Tình Thâm.

Anh tai thật sự coi Lý Tình Thâm như bạn bè, mới khuyên nhủ như vậy.

Đã nhiều năm như vậy, anh ta thật sự đã không nhìn Lý Tình Thâm vì một cô gái không nghiêng nước nghiêng thành mà lãng phí tiền tài lớn cùng thanh xuân!

Lý Tình Thâm từ đầu đến cuối không nói gì.

Du Dật không nhịn được mở miệng hỏi: “Cậu có nghe thấy tôi nói chuyện không?”

“Nghe thấy.” Lý Tình Thâm ngẩng đầu, chớp mắt: “Chỉ có hai con đường sao?”

Du Dật gật đầu, dáng vẻ rất khẳng định.

“Đối với tôi, đúng là chỉ có hai con đường có thể đi.” Lý Tình Thâm nhìn Du Dật thản nhiên nói.

Lúc này Du Dật mới thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình lay chuyển được Lý Tình Thâm: “Vậy cậu lựa chọn cách nào? Cá nhân tôi đề nghị cậu lựa chọn thổ lộ, coi như cho tình cảm mười năm này một cái công đạo!”

Lý Tình Thâm không để ý đến Du Dật, nghiêng đầu, suy nghĩ, sau đó từ từ ngồi xuống, giương mắt, nhìn Du Dật, không nhanh không chậm uống một hớp, ngón tay gõ ly thủy tinh, khẽ mở môi mỏng, giọng nói trong veo mà lạnh lùng: “Đó chính là, yêu cô ấy, hoặc là yêu cô ấy hơn.”

Du Dật nhìn Lý Tình Thâm, trong nháy mắt trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy người đàn ông trước mặt này, quả thực kinh người!

Anh ta phân tích thế cục tình yêu bây giờ cho cậu ta, vốn tưởng rằng cậu ta nghe lọt, đến cuối cùng, cậu ta một chữ cũng không nghe được!

Ngược lại, cho anh ta một đáp án như vậy!

Du Dật chịu đựng kích động muốn phun máu: “Lý Tình Thâm, cậu quả thực bất trị!”

“Bất trị sao? Chính xác là yêu cô ấy yêu đến bất trị rồi.” Lý Tình Thâm mỉm cười, hai mắt nhìn Du Dật, rất trong veo, giọng nói như không có việc gì: “Dật, cậu cũng nói, tôi phải cho tình cảm mười năm của tôi một cái công đạo, nếu mười năm tốt đẹp có thể duy trì được, cho đến bây giờ, tôi sao có thể thừa dịp lúc cô ấy gặp lâm nguy, lấy điều kiện không bỏ đá xuống giếng với cô ấy để cho cô ấy làm bạn gái tôi?”

“Trên thế giới này, nếu cậu chân thành yêu một người, cậu tuyệt đối sẽ không muốn tạo thành bất kỳ phức tạp nào cho cô ấy, tôi biết ý của cậu, vốn vấn đề thổ lộ của tôi vứt cho cô ấy, biến thành quấy rối cô ấy. Có lẽ đối với người khác, tôi sẽ không sao cả, nhưng với cô ấy cho đến bây giờ tôi cũng có cái gọi là.”

“Đối với cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay, bất luận cô ấy yêu tôi hay không, bất luận kết quả tôi với cô ấy là tốt hay xấu, tôi đều sẽ không buông tay, tôi chỉ thích một mình cô ấy.”

Lý Tình Thâm nói rất khẳng định.

Đúng vậy, kiên trung không đổi.

Dù cho cô ấy lỡ hẹn, anh mất mác, khổ sở, lại chưa bao giờ nghĩ muốn buông tay cô.

Từ trước đến nay Lý Tình Thâm là một người lạnh nhạt, giọng điệu khi nói chuyện đều gây khó dễ rất bình tĩnh lạnh nhạt, không có chút tình cảm, nhưng giờ phút này anh nói ra những lời này, làm cho Du Dật có cảm giác sinh động.

Lý Tình Thâm uống môt ngụm nước, đột nhiên như là nhớ đến cái gì, tùy ý nói: “Dật, cậu còn nhớ, lúc ở Mĩ, bởi vì áp lực học tập lớn, rất nhiều người thần kinh suy nhược, đêm không ngủ được, liền uống thuốc ngủ, thậm chí dưới tình huống thức đêm đau dạ dày, rất nhiều người hít thuốc để giảm đau, mà tôi lại không ăn một viên, gượng chống đỡ, lúc ấy cậu đã từng hỏi tôi tại sao, đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi